TỪ ĐÂY, HẠNH PHÚC CỦA EM CHÍNH LÀ ANH

EDITOR: HANNAH

Em là bảo bối, bảo bối

Đem đến cho anh chút ngọt ngào

Giúp anh đêm nay ngủ thật ngon

Em là tiểu quỷ, tiểu quỷ

Đậu trên mặt anh

Khiến anh thích thế giới này

001.

Kết hôn được năm năm, thầy S vẫn luôn giúp tôi che chắn áp lực từ gia đình hai bên.

Bố mẹ S: “Vì sao còn chưa sinh con? Con xem ** tầng trên đi, con nó đã hơn hai tuổi rồi mà đáng yêu lắm.”

Thầy S: “Con còn chưa sẵn sàng, cũng chưa vui chơi thỏa, tâm thế không ổn định được, ý thức trách nhiệm cũng không đủ, cho dù có con cũng không dạy nó cho tốt được.”

Bố mẹ S: “……”

Bố mẹ Du: “Vì sao còn chưa muốn có con? Nhìn ** nhà bên kia kìa, đứa thứ hai còn sắp đi mua nước mắm được rồi. Mẹ còn nhớ người ta là bạn học tiểu học của con đấy.”

Tôi: “……”

Thầy S: “Là con chưa muốn có con, không trách Tiểu Y được.”

Bố mẹ Du: “……”

002.

Ngày tháng qua đi, không biết từ lúc nào những người xung quanh đều đã lên chức bố mẹ. Tôi và thầy S cũng bắt đầu cảm thấy thế giới của hai người hình như quá yên tĩnh, thế nên chúng tôi quyết định bắt đầu kế hoạch sinh con.

Điều chỉnh lịch làm việc và nghỉ ngơi, kiên trì vận động. Tháng thứ nhất, không có gì. Tháng thứ hai, que thử hiện hai vạch.

Phản ứng thai nghén tới rất sớm như trời long đất lở, bất kể thầy S tận tâm tận lực đưa đồ ăn cho tôi như thế nào, tôi đều ăn được bao nhiêu nôn ra bấy nhiêu. Một hôm tôi ăn một ít cháo, trong người cũng tạm coi là dễ chịu, nằm gối trên đùi thầy S trò chuyện.

Tôi: “Con của chúng ta đặt tên là gì bây giờ?”

Thầy S: “Anh nghĩ tên chính thức có lẽ cũng không đến lượt chúng mình đặt đâu, hay là mình nghĩ tên ở nhà đi.”

Tôi: “Không biết là con trai hay con gái, đặt tên thế nào giờ?”

Thầy S: “Vậy thì chọn một cái tên dùng được cho cả con trai và con gái.”

Tôi: “Ý kiến hay, đặt tên là ‘Phát Tài’ được không?”

Thầy S: “Quá lộ liễu rồi, tên ‘Tề Thiên Đại Thánh’ thế nào?”

Tôi: “Vì sao chọn cái tên này? ‘Tề Thiên Đại Thánh’ là nam hay nữ?”

Thầy S vỗ trán, kêu lên: “Ây, anh chỉ thấy cái tên này nghe rất oai nên quên mất chuyện giới tính rồi.”

Tôi: “……”

003.

Vì ăn không vào nên sức khỏe của tôi hơi yếu.

Một hôm thầy S đi dạy, tôi ở nhà nằm trên giường.

Ngủ được một giấc, không lâu sau thầy S đã về, đứng ngoài cửa gõ cửa, gọi: “Vợ ơi, anh về rồi, mở cửa đi.”

Mỗi khi ra khỏi nhà anh ấy đều mang theo chìa khóa nhưng khi về vẫn có thói quen gõ cửa, gọi tôi mở cửa.

Tôi nghe tiếng gõ cửa, đứng dậy chuẩn bị mở cửa cho anh ấy. Có lẽ do nằm lâu quá, gần đây lại ăn gì cũng nôn ra nên tụt huyết áp, tóm lại khi tôi vừa đứng lên, đi được vài bước, hai mắt liền tối sầm, ngã xuống “rầm” một tiếng.

Ngã thì ngã nhưng tôi vẫn rất tỉnh táo. Tôi nghe tiếng thầy S mở cửa bước vào, sau đó kêu lên: “Vợ ơi, vợ ơi, em làm sao thế? Em đừng làm anh sợ!”

Sau đó anh ấy thử bế tôi lên, lần đầu tiên không bế lên được, lần thứ hai mới thành công.

Các bạn đừng thấy lần đầu tiên anh ấy bế tôi lên không được mà nghĩ tôi nặng lắm, khi ấy tôi mới 50kg, tôi đoán thầy S sợ tới mức tay nhũn cả ra mới có thể thất bại như vậy.

Tôi nằm trên sô-pha, rất nhanh đã tỉnh táo hoàn toàn. Nhìn thầy S nét mặt lo âu, tôi trách anh: “Sao anh mang theo chìa khóa mà không tự mở cửa, anh xem, anh cứ nhất định bắt em đi mở nên mới bị ngã đấy.”

Vẻ mặt thầy S hiện lên vẻ áy náy: “Anh cứ nghĩ có em ở nhà chờ anh, mỗi lần em mở cửa cho anh, anh nhìn thấy em đằng sau cánh cửa sẽ thấy cực kỳ an tâm, sau này anh sẽ chú ý.”

Nghe anh nói xong, tôi muốn trách cứ cũng không thốt nổi nên lời.

004.

Tôi xem một bộ phim hài, có hai vợ chồng dưỡng thai, chồng nhìn cái bụng phình lên trắng bóng của vợ, một lúc lâu không biết nói gì, vuốt ve cái bụng của vợ một hồi rồi hỏi: “Bên trong này có người à?”

Bụng tôi từ từ lớn lên, thi thoảng cũng mở nhạc nghe, coi như là dưỡng thai. Xem phim hài xong, tôi quyết định để thầy S nếm thử cảm giác dưỡng thai.

Tối hôm đó tôi bàn với thầy S, thầy S đồng ý, còn nghiêm túc nói mình phải chuẩn bị một chút.

Chiều hôm sau anh ấy không có giờ dạy, tôi hỏi: “Chuyện dưỡng thai anh chuẩn bị thế nào rồi?”

Thầy S đáp: “Chuẩn bị xong rồi, giờ làm được không?”

Tôi vừa bất ngờ vừa tò mò, luôn miệng đáp: “Làm, làm, làm.”

Thầy S đi vào phòng làm việc, một lúc sau cầm một xấp đồ gì đó đi về phía tôi.

Tôi nhìn thứ trên tay anh ấy, hỏi: “Anh lấy gì thế?” Trông thứ đó giống như tấm card, không to cũng không nhỏ.

Thầy S đáp: “Đồ hữu dụng.”

Trời nóng, tôi mặc một chiếc áo thun nằm trên giường. Anh vén áo thun của tôi lên, để lộ bụng, sau đó áp mấy tấm card kia lên bụng tôi, nói: “Con trai à, làm người nhất định phải có gu thẩm mỹ, bây giờ chúng ta bắt đầu học bài cơ bản nhất về người phụ nữ đẹp. Phụ nữ đẹp có rất nhiều kiểu, kiểu người như mẹ con hoàn toàn chẳng thuộc loại nào luôn, phong thái đẹp nhất trên ảnh là…”

Tôi nghe anh nói, lật một tấm card lên xem, hóa ra lại là bức ảnh của Cao Viên Viên…

P/S: Tôi và thầy S đều cực kỳ thích Cao Viên Viên, cảm thấy cô ấy vừa xinh đẹp lại có phong thái, chỉ là tôi không ngờ, từ bao giờ anh ấy đã lưu nhiều ảnh của Cao Viên Viên thế chứ?

005.

Đối với đứa nhỏ trong bụng tôi, bất kể là khi nhìn ngắm hay là vuốt ve, thầy S vẫn luôn miệng gọi: “Con trai à, con trai ơi.”

Tôi cảm thấy thầy S có tư tưởng trọng nam khinh nữ. Mang thai mười tháng, khó khăn lắm mới sinh con ra, người đàn ông lại nói không thích, tình cảnh này, bất cứ người phụ nữ nào chỉ cần nghĩ đến trong lòng sẽ lạnh lẽo.

Trong lòng tôi thầm khó chịu nhưng không nói ra, dùng hành động thực tế để tỏ thái độ.

Thầy S còn gọi “con trai” thì khi đặt mua đồ cho trẻ sơ sinh, tôi đều chọn màu hồng nhạt, màu đỏ. Thầy S cũng không phản đối, chọn xong liền vui tươi hớn hở đi trả tiền.

Một hôm trên tivi chiếu một chương trình tìm người thân, một cặp vợ chồng vì sinh được con trai mà đem tặng con gái cho người khác, giờ tuổi đã cao lại muốn tìm con gái về.

Tôi vừa xem tivi vừa cười lạnh: “Trọng nam khinh nữ thì thôi đi, khi ấy không nuôi dưỡng con gái, chờ tới lúc già rồi lại muốn đón con gái về chăm sóc mình, nghĩ cũng hay thật đấy.”

Thầy S không xem tivi, ngồi bên cạnh tôi xem máy tính bảng, nghe tôi nói liền phụ họa: “Trọng nam khinh nữ đúng là không được.”

Tôi vội vàng đáp lời anh: “Vậy sao anh còn suốt ngày gọi ‘con trai, con trai’? Anh nói xem, có phải trong lòng anh cũng muốn có con trai phải không?”

Thầy S để máy tính bảng xuống, giải thích: “Anh lúc nào cũng gọi con trai là vì anh nghĩ nếu nó là con trai, chắc hẳn sẽ thân thiết với anh. Còn con gái khi đã lớn, bố sẽ phải giữ một khoảng cách thích hợp, đây là khác biệt về giới tính, là chuyện không thể nào tránh được. Anh dù thế nào cũng là người có học, sao có thể có tư tưởng trọng nam khinh nữ, bất kể sinh con trai hay con gái cũng là bảo bối nhà mình mà phải không?”

Thực tế chứng minh, con trai cũng không chắc sẽ thân với bố, con trai dính lấy tôi, thầy S mỗi lần muốn ôm hôn bị con trai từ chối sẽ hậm hực vô cùng.

006.

Chương trình thời sự đăng tin một sản phụ vì nước ối ứ huyết mà qua đời, tôi xem xong than thở: “Phụ nữ sinh con đúng là bước một chân vào Quỷ Môn Quan mà.”

Sắc mặt thầy S sa sầm, nạt: “Đừng nói bậy!”

Từ lúc mang thai tới nay, mỗi lần đi khám thai anh ấy đều đi cùng tôi. Tháng tuổi của thai nhi càng lớn, anh ấy càng cẩn thận, đọc sách về chủ đề mang thai; sinh con còn nhiều hơn tôi.

Dù sao câu chuyện cũng đã có khởi đầu, tôi cũng hỏi về vấn đề mà tôi đã nghi ngờ từ lâu: “Chồng à, em nói nếu thôi nhé, nếu thực sự không may em bị sinh khó, bác sĩ hỏi anh muốn giữ mẹ hay giữ đứa trẻ, anh sẽ lựa chọn như thế nào?”

Thầy S trừng mắt với tôi: “Em không thể nói điều gì may mắn được à? Sinh khó thì làm sao? Nếu không sinh được thì còn có thể sinh mổ mà.”

Tôi biết câu hỏi của mình có phần ngu ngốc nhưng vẫn muốn biết đáp án: “Ai da, anh trả lời thử đi.”

Thầy S biết tính bướng bỉnh của tôi lại phát tác, nếu không truy ra nguyên cớ tuyệt đối sẽ không bỏ qua, đành phải nghĩ một lúc rồi nói: “Em muốn anh ở ngoài phòng sinh chờ em hay là đi chăm sóc con?”

Câu hỏi này của anh tạo ra giống câu hỏi của tôi đến kỳ lạ, đều là hỏi chọn mẹ hay chọn con.

Tôi nghĩ rồi đáp: “Anh đương nhiên phải đi chăm sóc con rồi, em nghe nói con nhỏ vừa sinh ra phải có người đi theo, không thể dễ dàng giao cho người lạ bế, ngay cả bác sĩ y tá cũng phải chú ý, tivi đã đăng rồi, có bọn buôn người đóng giả thành bác sĩ y tá để bắt cóc trẻ con.”

Tôi vừa nói xong đã thấy đau lòng, đáp án của tôi là lựa chọn đứa nhỏ, ý của thầy S có lẽ cũng là bảo vệ đứa nhỏ.

Sau khi mang thai, tôi đã cắt tóc, sau đó thầy S trở nên cực kỳ thích xoa đầu tôi, anh ấy xoa đầu tôi rồi cười: “Cứ quyết định vậy đi, bố mẹ chờ em bên ngoài phòng sinh, anh chăm sóc con. Em xem, chính em cũng biết em và con đều sẽ bình an thế nên mới lên kế hoạch như vậy. Đừng suy nghĩ lung tung nữa, ngoan.”

007.

Buổi sáng ngày dự sinh tôi có phản ứng đau đẻ, thằng nhóc này không muốn ở lại trong bụng mẹ thêm dù chỉ một ngày.

Thầy S hơi hoảng loạn, khi ăn sáng tay còn run rẩy.

Mẹ tôi vẫn an ủi anh ấy, nói không cần lo lắng, phụ nữ không sinh con nhanh như thế đâu, giờ mới chỉ có phản ứng đau nhưng còn không chắc đêm nay đã sinh con được chưa.

Thầy S nghe mẹ tôi nói xong sắc mặt càng thêm nghiêm trọng, trên đường đến bệnh viện, anh ấy vẫn hỏi tôi: “Vợ à, em có đau không?”

Tôi lắc đầu, anh ấy lập tức nói: “Vợ đừng sợ, có anh ở đây.”

Không biết hỏi bao nhiêu lần, chúng tôi đã tới bệnh viện, bước xuống xe. Lúc này tôi lại không có cảm giác gì, có lẽ do quá lo lắng và căng thẳng mới tưởng tượng mình có phản ứng, thực ra thằng nhóc này còn chưa muốn ra.

Thầy S kiên nhẫn ở lại bệnh viện theo dõi, chiều hôm đó tôi còn lôi mẹ tôi đi dạo một vòng quanh bệnh viện.

Tối hôm đó, tình hình liền thay đổi. Đau, lúc đầu còn có thể chịu đựng được, từ từ trở nên không chịu nổi. Khi ấy tôi thầm nghĩ, thôi xong rồi, nghe nói khi sinh con phải đau thắt từng cơn cấp độ mười, vậy giờ là cấp mấy? Đã đau không chịu nổi thì rặn làm sao?

Bác sĩ kiểm tra cho tôi xong rồi nói vẫn còn sớm, tử cung phải mở tới ba phân mới có thể vào phòng sinh, giờ còn chưa mở tới nửa phân.

Còn chưa mở được nửa phân tôi đã đau như cờ hó rồi, lăn lộn trên giường.

Thầy S không nhìn nổi nữa, dỗ dành tôi: “Em ngủ một lúc đi, ngủ rồi sẽ không đau nữa.”

Tôi tức giận nói: “Đau thế này thì ngủ làm sao được!”

Thầy S bắt đầu nghĩ cách dời sự chú ý của tôi: “Hay là anh dùng máy tính bảng bật phim, anh xem cùng với em, xem phim có lẽ sẽ không quá đau nữa.”

Tôi: “Đau lắm, không xem!”

Thầy S vẫn không bỏ cuộc: “Hay là em ăn một chút gì nhé, trong sách có nói trước khi sinh phải tích tụ năng lượng.”

Tôi: “Tích tụ cái đầu anh ý, bà đây đau muốn chết rồi, anh có thể câm miệng lại hay không! Á, đau chết mất…”

Thầy S câm miệng thật, còn tôi vẫn đau đến rên rỉ. Anh nhịn một lúc, không đành lòng lại tiếp tục lên tiếng: “Em ngủ một lát đi, ngủ rồi sẽ không đau nữa.”

Tôi: “Đau thế này thì ngủ làm sao được!”

Thầy S: “Thế xem phim được không?”

Tôi: “Đau, không xem!”

Thầy S: “Thế ăn gì nhé?”

Tôi: “Anh im miệng đi!”

……

Không biết đoạn hội thoại này của chúng tôi đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, ba giờ sáng, tôi cuối cùng cũng vào phòng sinh. Bác sĩ và y tá đều rất tốt tính, tôi đau đến chết đi sống lại, khóc lóc loạn xì ngậu, bọn họ vẫn luôn dỗ dành tôi cố gắng.

Mười tiếng sau, đứa nhóc trong tiếng khóc oe oe bước vào thế giới này. Bác sĩ bế đứa nhỏ đi đến bên cạnh tôi, nói: “Đây này, ôm lấy bé con của em đi này.”

Tôi nhìn cái “đống” nhăn nheo dúm dó đó, vừa ôm lấy nó vừa ghét bỏ nói: “Sao lại xấu thế này?”

Trong phòng sinh chỉ có một mình tôi, muốn bế nhầm con cũng không được. Người ta nói: “Mẹ không chê con xấu”, tôi thì chẳng tin.

Đứa nhỏ bị bế ra ngoài, tôi ở lại phòng sinh thêm hai tiếng, khi được đẩy ra, bố mẹ tôi đang đứng ngoài cửa chờ tôi, tôi liền gọi: “Bố, mẹ.”

Bố tôi nghẹn ngào đáp: “Haiz, qua rồi, đều qua rồi.”

Tôi biết, tôi ở bên trong chịu dày vò bao nhiêu thì họ ở bên ngoài cũng phải chịu đựng bấy nhiêu, thậm chí còn khó chịu hơn. Thầy S thực sự không ở bên ngoài, tôi vẫn hơi thất vọng một chút. Mẹ tôi có lẽ nhận ra tôi đang tìm anh, liền giải thích: “S bế con đi tắm rồi.”

Tôi đáp “Vâng” một tiếng. Được đẩy về phòng bệnh, tôi nằm nghỉ vài phút, thầy S liền bế con vào phòng.

Anh để con vào lòng tôi, hôn lên trán con, sau đó hôn lên trán tôi, nói: “Vợ à, em vất vả rồi.”

Đứa nhỏ nằm trong lòng trợn mắt nhìn tôi, tôi nhìn nó rồi nhìn nét mặt dịu dàng của thầy S, trong khoảnh khắc đó, tôi thực sự cảm thấy đau đớn mấy cũng đáng giá.

008.

Sinh con trai rồi, chúng tôi đoán sai giới tính rồi.

Mẹ chồng gọi điện tới hỏi thầy S: “Không phải Tiểu Y nói là con gái sao? Còn nói là bác sĩ siêu âm cho con bé nói mà, không ôm nhầm con đấy chứ?”

Thầy S cười: “Mẹ, sao mẹ lại không thích có thêm đứa cháu trai à?”

Mẹ chồng: “Sao lại không thích chứ? Chỉ là mua quá nhiều đồ màu hồng rồi.”

Thầy S an ủi mẹ: “Không sao, không sao, thằng bé còn nhỏ, mặc gì chẳng như nhau, lúc còn trong bụng mẹ nhìn không rõ, chắc bác sĩ nhìn nhầm rồi.” (Lời của editor: Hậu quả của việc vợ dỗi chồng, cuối cùng con trai phải gánh.)

009.

Giống như những người phụ nữ khác, sau khi sinh con, tình thương người mẹ trong tôi liền dâng trào.

Mỗi lần nhìn đứa con nho nhỏ núc ních của mình, hết ăn lại ngủ hết ngủ lại ăn, thi thoảng ậm ừ hai tiếng, trái tim tôi liền mềm nhũn, sự chú ý gần như cũng dồn hết vào con.

Thầy S lúc đầu còn đắm chìm trong niềm vui được làm cha, một thời gian sau liền phát hiện có gì đó không ổn, bắt đầu giận dỗi tôi, nói tôi không thèm để ý đến anh ấy. Nguyên nhân là thế này: khong hỏi anh ấy ăn có no không, anh ấy gọi điện tôi thường xuyên không nghe máy, nhắn tin không trả lời, khi anh ấy ra ngoài cũng không hỏi khi nào anh ấy về, anh ấy ra ngoài một lúc lâu rồi cũng mặc kệ anh ấy đi đâu…

Anh ấy giận dỗi chuyện của anh ấy, tôi bận chuyện của tôi.

Có một lần chắc do thời gian anh ấy giận dỗi quá dài, tôi chịu hết nổi liền hỏi: “Anh thực sự không hiểu vì sao em lại thành thế này à?”

Thầy S buồn bực gật đầu: “Dù cho em có làm mẹ rồi cũng không thể để mặc anh được.”

Tôi cười kiêu ngạo rồi nói: “Có chàng trai trẻ rồi, ai thèm quan tâm tới ông chú già hả? Trai trẻ vừa mềm vừa thơm, ông chú già da dày thịt béo, có tư cách gì mà tranh sủng ái với trai trẻ?”

Thầy S: “……”

010.

Không biết những cặp vợ chồng khác xưng hô với nhau như thế nào, sau khi tôi và thầy S chính thức yêu đương, anh ấy liền đổi xưng hô gọi tôi là “vợ của anh”.

Không cần ai nhắc nhở, anh ấy tự động đổi.

Sau khi có con, thầy S lại tự động thay đổi xưng hô, gọi tôi là “bảo bối lớn”, gọi con là “bảo bối nhỏ”.

Tôi cảm thấy thầy S không hiểu sao càng ngày càng “lão hóa ngược”, khi còn yêu nhau, mới cưới cũng không mấy khi nói “Anh yêu em”, giờ thì lại rõ sến súa, tôi nhắc vài lần anh ấy vẫn không thay đổi. Cũng may khi đi ra ngoài, anh ấy sẽ không rời tôi và con quá nửa bước, tiếng gọi “bảo bối lớn, bảo bối nhỏ” cũng không quá lớn, không nhiều người nghe được cũng không bị ai chê cười. Tôi cũng quen dần nên không quan tâm việc này nữa.

Bố mẹ tôi qua nhà giúp trông con, hôm đó bố tôi ngồi trong phòng khách chơi với cháu, thầy S bỗng từ phòng làm việc bước ra, gọi: “Bảo bối lớn, cái gì gì đó của anh đâu rồi?”

Tôi trả lời anh ấy, anh ấy liền về phòng, có lẽ tìm không thấy nên lại gọi: “Bảo bối lớn, bảo bối lớn.”

Tôi đang định đáp lời thì lại nghe tiếng bố tôi lẩm bẩm: “Ừm, ngày nào cũng thế.”

Tôi toát mồ hôi…

011.

Sinh con xong, dáng người tôi không thể khôi phục như cũ đã đành, cũng vì không giảm được lượng ăn nhưng trên mặt lại có hai vết nám, bất kể tôi dùng gì cũng không mờ đi được.

Buổi tối sau khi tắm rửa xong, tôi ngồi bôi kem trước gương, miệng lầm bầm: “Người ta nói mang thai ngốc ba năm, em thấy phụ nữ chửa xấu ba năm.”

Thầy S ngồi trên giường đọc sách, nghe tiếng oán thán của tôi liền an ủi: “Không sao, ngoại hình không quan trọng, anh cũng không phải yêu em vì ngoại hình?”

Tôi hỏi: “Thế anh yêu em vì cái gì?”

Trên tivi vẫn thường có cảnh này mà, “Anh không yêu em vì ngoại hình của em, thứ anh yêu là tâm hồn em.”

Quả nhiên, thầy S thong thả đáp: “Anh yêu tâm hồn em”

Tôi cầm lọ kem ném về phía anh. Cái gì chứ? Không được bạo lực gia đình là thế nào? Ai bảo anh ấy an ủi không có tâm, coi thường tôi ngốc nên muốn lừa tôi chứ gì. Đánh đánh!

012.

Trước đây tôi không thể hiểu nổi vì sao có người nói muốn đem những thứ tốt nhất trên đời cho ai đó, sau khi làm mẹ, tôi mới hiểu cảm giác này.

Tôi cũng biết người ta nói nuôi con rất tốn kém nhưng mà tôi vẫn không kìm được.

Tiền không kiếm được bao nhiêu nhưng cứ kiếm được là mua mua mua, không hài lòng một chút lại đổi đổi đổi.

Cứ như vậy chẳng bao lâu sau phát hiện đã không còn đủ tiền tiêu, lại bắt đầu phải “thắt lưng buộc bụng” nhưng lại không muốn con mình phải chịu thiệt thòi chút nào.

Vừa nhận được tiền nhuận bút, ví dày lên, trong nháy mắt liền cảm thấy mình là kẻ có tiền, đúng lúc bố mẹ đón cháu về quê chơi mấy ngày, hiếm khi có thể trải qua thế giới hai người cùng thầy S, vì thế tôi liền nổi hứng thú, nhìn người đàn ông của mình đang bận rộn soạn giáo án, nói: “Chồng ơi, tối nay mình ra ngoài ăn đi.”

Thầy S nói: “Được, em muốn đi đâu?”

Tôi suy nghĩ rồi nói tên một nhà hàng.

Thầy S nghe xong hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn tới đó ăn?”

Tôi đáp: “Lâu rồi không đi, bây giờ muốn đi.”

Nhà hàng tôi chọn thực ra trước đây chúng tôi cũng không hay tới, đồ ăn vừa ít lại đắt, nhưng bầu không khí rất tốt, phục vụ tốt, có lẽ do những tác phẩm tôi viết khiến tôi thích những nơi yên tĩnh, lãng mạn.

Thầy S nghĩ một lúc rồi nói: “Mình đi nơi khác đi, chỗ đó đắt lắm.”

Tôi lấy thẻ ngân hàng từ trong ví ra, rất hào phòng ra vẻ trước mặt anh: “Không sao, em nhận được tiền nhuận bút rồi, chúng mình có tiền rồi.”

Thầy S cười rộ lên: “Hóa ra vợ anh đã thành đại gia rồi, nhưng mà anh vẫn không muốn tới đó, vì anh ăn không đủ no.”

Tôi không chịu: “Nhưng mà em muốn tới đó, anh đi cùng em không được à?”

Thầy S kiên trì nài nỉ: “Đổi đi mà, đổi nơi nào đó ăn ngon lại không quá đắt.”

Tôi bực mình, làu bàu: “Không đi nữa, đi cùng người khác tính mình như thế ăn cơm thì sao mà vui được.”

Thầy S cực kỳ nhanh trí đáp: “Chúng mình không phải khác tính nhau, hai chúng ta một người ví to, một người bụng to.”

013.

Lúc giặt quần áo, tôi bất cẩn cho hơi nhiều bột giặt, máy giặt ngừng chạy rồi nhưng vẫn có thể thấy bọt xà phòng trong thùng giặt không tan hết. Tôi đành phải bấm máy lại một lần, trên màn hình hiển thị thời gian giặt mất mười chín phút.

Tôi nghĩ mười chín phút cũng nhanh, thôi thì đứng chờ luôn trước máy giặt.

Không lâu sau, thầy S không biết ra ban-công nhìn gì, phát hiện ra tôi, hỏi: “Em làm gì thế?”

Tôi đáp: “Em chờ quần áo giặt xong.”

Thầy S không nói gì đã rời đi.

Khoảng mười phút sau, anh ấy lại quay lại, thấy tôi vẫn đứng đó, lại hỏi: “Sao còn chưa giặt xong? Em cứ đứng nhìn máy giặt chằm chằm thế à?”

Tôi vẫn đang ngẩn người, nghe anh hỏi như thế mới lấy lại tinh thần nhưng thực ra lại không cảm giác thời gian trôi qua lâu, thế nên liền gật đầu.

Nét mặt thầy S kinh sợ, chỉ vào máy giặt nói: “Người ta bảo mang thai ngốc ba năm, em mới sinh con được hai năm, nhìn bộ dạng này có vẻ còn ngốc thêm một năm nữa. Nếu đem cái máy giặt trước mặt em đổi thành ảnh của anh, em cứ nhìn chằm chằm như thế, chắc thành hòn vọng phu luôn.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi