TÙ ĐIỂU

Editor: AJ

Luật hôn nhân đồng tính trong nước đã được thông qua mấy năm rồi, cặp đôi đồng tình đi lĩnh chứng cũng chẳng còn lạ lùng, trong Hoắc gia Hoắc Long Đình cũng không phải người đầu tiên, thế nhưng chân chính đến phiên hắn rồi, hắn rốt cuộc mới cảm giác được hạnh phúc tới choáng váng là như nào, sau khi Sầm Tư Kỳ gật đầu đồng ý lời cầu hôn của hắn, hắn cơ hồ không thể chờ được muốn ngay ngày hôm sau kéo Sầm Tư Kỳ đi lĩnh chứng luôn, vẫn là Sầm Tư Kỳ nói cứ chậm một chút, lật lịch chọn ngày lành tháng tốt, hai người mới đến cục dân chính đăng ký kết hôn.

Trước khi xuống xe, Sầm Tư Kỳ kéo tay Hoắc Long Đình, cười sát lại gần giúp hắn chỉnh lại cái nơ bị lệch, vỗ nhẹ lên bờ vai hắn: “Chớ sốt sắng mà Hoắc tiên sinh.”

Hoắc Long Đình bất đắc dĩ nở nụ cười, cưng chiều hôn một cái lên đôi môi Sầm Tư Kỳ, cậu nhóc này gần đây càng ngày càng ranh rồi này, còn biết trêu chọc hắn cơ, đương nhiên, hắn thật sự yêu muốn chết luôn khi Sầm Tư Kỳ đồng ý thể hiện ra tính cách chân thật nhất của chính mình.

Sau khi đi vào điền mẫu đơn, kiểm tra sức khỏe, chụp ảnh, tuyên thệ, từng bước làm theo quy trình lại mang theo ý tứ thần thánh hàm xúc, hai người vẫn luôn nắm chặt tay nhau không hề buông lỏng, đợi đến khi cầm hai bản giấy chứng nhận trên tay rồi, Hoắc Long Đình rốt cục thở phào nhẹ nhõm, dùng sức ôm lấy Sầm Tư Kỳ.

Sầm Tư Kỳ ở trong ngực hắn nghiêng đầu, nhìn người đàn ông đang ôm chặt mình đỏ ửng hai mắt, cảm xúc nóng bỏng bành trướng cuồn cuộn trong lòng, cậu áp trán lại gần, thấp giọng nỉ non: “Cảm ơn anh, chồng hợp pháp của em.”

Sau khi về nhà Hoắc Long Đình đi vào nhà bếp gọt hoa quả, Sầm Tư Kỳ chụp hình giấy hôn thú đem đăng trên vòng bạn bè, điện thoại sau đó liền không được yên tĩnh, không ngừng có người gửi tin đến chúc phúc, còn có người gọi điện thoại tới hỏi, mà người đầu tiên chính là Thẩm Chi Hòa: “Tư Kỳ cậu đang làm cái gì vậy? Cậu không phải đang tìm hiểu với luật sư La sao? Sao tự nhiên thành âm thầm kết hôn với Hoắc đổng rồi?”

Sầm Tư Kỳ chính là không biết giải thích thế nào nên mới không nói chuyện bọn họ với Thẩm Chi Hòa, chuyện này cậu thật sự là đuối lý: “Tôi với luật sư La không hợp chúng tôi cũng nói rõ hết rồi, tôi và Hoắc tiên sinh ngược lại quay về với nhau… Lần sau mời hai người ăn cơm nha…”

“Cậu đúng là không xem trọng bạn bè gì hết, không nói trước câu nào đột nhiên quăng cho quả bom to tới thế, dọa chết người đó biết không?”

Hoắc Long Đình bưng dĩa trái cây từ phòng bếp đi ra, tới ngồi xổm trước mặt Sầm Tư Kỳ, đút một miếng dưa lê Tân Cương vào trong miệng cậu, thuận tay lấy đi điện thoại cậu đang cầm, ngắt lời Thẩm Chi Hòa còn lải nhải bên kia: “Tôi là Hoắc Long Đình.”

Mấy giây sau người trả lời hắn đổi thành Tống Nghiêm Minh: “Chúc mừng Hoắc đổng cuối cùng cũng được toại nguyện, mong bách cầm giai lão.”

Hoắc Long Đình cong cong khóe miệng: “Cảm ơn.”

Sau đấy Hoắc Long Đình và Tống Nghiêm Minh rảnh rỗi lại hàn huyên thêm vài câu, Tống Nghiêm Minh đề cử cho hắn mấy chỗ đi hưởng tuần trăng mật, Hoắc Long Đình lần nữa nói cảm ơn: “Sau này làm lễ cưới của tôi và Tư Kỳ, lúc đó gửi thiệp mời cho hai người, nhất định phải tới tham dự đấy.”

Sau khi cúp điện thoại, hắn giơ tay giúp Sầm Tư Kỳ lau đi nước trên khóe miệng, cười hỏi cậu: “Ngọt không?”

Sầm Tư Kỳ hàm hàm hồ hồ gật đầu, Hoắc Long Đình dán tới, đầu lưỡi hắn liếm một cái trên bờ môi ướt át, rồi liền tiến vào bên trong môi cậu tinh tế thưởng thức một phiên, tới lúc mặt Sầm Tư Kỳ triệt để đỏ hồng, hắn rốt cục mới buông cậu ra, cười nói: “Đúng là ngọt thật.”

“Sau anh không tự ăn đi, cướp trong miệng em làm gì.” Sầm Tư Kỳ oán giận lên tiếng.

“Em càng ngọt hơn.”

Sầm Tư Kỳ không muốn đua xem ai ngại nhiều hơn với hắn, dời đề tài sang cái khác: “Thật sự muốn làm lễ cưới à?”

“Đương nhiên.”

“Không cần phô trương như thế đâu, bọn Chi Hòa cũng đâu có làm lễ cưới đâu.”

Hai năm trước sau khi Thẩm Chi Hòa và Tống Nghiêm Minh lĩnh chứng xong trực tiếp đi tuần trăng mật luôn, không làm nghi thức gì chỉ mời vài người bạn học thân thiết cùng nhau ăn bữa cơm, Sầm Tư Kỳ cảm thấy như vậy cũng không tồi, lại thêm không muốn làm quá khoa trương.

“Chúng mình với bọn họ không giống nhau, quan hệ xã hội của anh tương đối phức tạp, lễ cưới nhất định phải làm, còn phải làm cho tất cả mọi người biết em là người yêu của anh.” Hoắc Long Đình nghiêm túc giải thích.

“Vậy cũng được.”

Hoắc Long Đình nói như vậy Sầm Tư Kỳ cũng có thể thông cảm, dù sao hắn cũng là ông chủ của công ty, xuất thân từ gia tộc lớn, không nói lời nào kết hôn xác thực không được hay lắm.

Hoắc Long Đình đem cậu ôm vào trong lồng ngực: “Bảo bối, ngày mai anh dẫn em đi gặp người trong Hoắc gia, tuy rằng sau này có khi một năm cũng khó gặp được một lần, nhưng dù sao chúng ta giấy hôn thú cũng có rồi, không thể không thông báo với bọn họ một tiếng.”

“Người trong nhà anh có khó ở chung lắm không?”

“Có anh ở đây, không ai dám làm khó dể em đâu.”

Chuyện nhà Hoắc gia Sầm Tư Kỳ cũng biết đại khái, Hoắc Long Đình là con mọn lúc ba hắn về già, ngoại trừ một người anh lớn ruột thịt ra, mấy anh chị khác đều là khác mẹ cũng không cần để ý làm gì, mấy năm qua trong Hoắc gia xảy ra một ít chuyện, anh cả Hoắc Long Đình qua đời các con trai thay nhau tranh đoạt, cuối cùng quyền lực to nhất rơi vào tay người cháu có quan hệ tốt nhất với Hoắc Long Đình là Hoắc Chiêu Lâm, Hoắc Long Đình lựa chọn tự lo thân mình thật sự rất sáng suốt, mà cũng có lẽ liên quan đến tính cách của hắn, không phải của mình như thế nào cũng không để vào trong mắt, thế nhưng đã nhận định rồi thì đến chết sẽ không buông tay, đối với tình cảm cũng như thế.

Sầm Tư Kỳ gật gật đầu: “Vậy em đi với anh là được rồi, em sẽ không để anh mất mặt đâu.”

Hoắc Long Đình cười hôn lên trán cậu một cái: “Em làm nở mày nở mặt anh thì đúng hơn.”

Sầm Tư Kỳ kỳ thật là lo lắng thừa, Hoắc gia bây giờ người có quyền lên tiếng ngoại trừ Hoắc Chiêu Lâm chính là Hoắc Long Đình, không ai dám xem nhẹ cậu mà đến gây sự, Hoắc Long Đình mang cậu theo làm quen một vòng người, tên không nhớ được mấy lại nhận về một đống bao lì xì, mà nghe nhiều nhất chính là khen tặng trình độ học vấn cao của cậu, y như Hoắc Long Đình đã nói, cậu đúng là làm hắn nở mặt nở mày.

“Anh so với bọn họ ưu tú hơn rất nhiều, so với anh bọn họ chẳng qua là có số đầu thai tốt mà thôi, nên anh không thèm để ý tới bọn họ cũng chả sao.”

Sau khi kết thúc đại hội nhận thân, thời điểm Hoắc Long Đình cùng người khác hàn huyên xã giao, Sầm Tư Kỳ chỉ biết mỗi Tần Tranh cùng nhau đi ra ngoài vườn hoa tán gẫu, Tần Tranh là người yêu của Hoắc Chiêu Lâm, cũng học cùng trường đại học với Sầm Tư Kỳ, hai năm trước ở châu Âu Sầm Tư Kỳ giúp hai người thiết kế trang trí nội thất mà biết nhau, cậu và Tần Tranh vẫn luôn trò chuyện từ đầu đến giờ.

Sầm Tư Kỳ nghe vậy nở nụ cười: “Vậy cậu học lực cao xuất thân cũng tốt thì sao, không phải càng làm người ta ghen tỵ hơn à?”

“Đó là do tôi có vận khí tốt,” Tần Tranh không để ý mà khoát tay một cái, thở dài nói, “Trước đây tôi luôn nghĩ người ôn nhu như chú út thì sẽ tìm đối tượng giống như thế nào đây, mà người đó là anh thì không kỳ lạ chút nào, chẳng trách chú út yêu anh nhiều tới vậy.”

Sầm Tư Kỳ hai tay cắm trong túi quần, không để ý dùng mũi chân cà vào chậu hoa, ngừng chút hỏi y: “Cậu cảm thấy Hoắc Long Đình anh ấy rất ôn nhu sao?”

“Đúng vậy, tôi chưa bao giờ thấy người nào vừa ôn nhu lại nhẫn nại giống như chú út vậy, chú ấy đúng chuẩn đàn ông ba tốt luôn, Hoắc Chiêu Lâm mà học được một nửa của chú thôi đừng có bắt nạt tôi nữa, là tôi cảm tạ trời đất ngay luôn.”

“Là vậy à…”

Hoắc Long Đình ôn nhu lắm sao? Hiện tại đúng thật là vô cùng ôn nhu, thế nhưng Sầm Tư Kỳ vẫn cảm thấy được trong xương tủy Hoắc tiên sinh vẫn là một nam nhân cường thế bá đạo, chỉ là bởi vì yêu cậu, hắn nguyện ý khiêm tốn mà thôi, không nghĩ tới ở trong mắt người khác, hắn chính là hình tượng vị tiên sinh ba tốt à? Ngẫm lại cảm thấy có hơi buồn cười thật.

Tần Tranh vỗ vỗ bờ vai cậu: “Anh sau này đối tốt với chú út một xíu nha, chú út cũng không dể dàng đâu, đợi anh năm năm, tháng nào cũng bay sang nước E một lần chỉ vì muốn liếc nhìn anh một cái thôi, nam nhân si tình như vậy thật sự không có nhiều đâu.”

Sầm Tư Kỳ ngẩn người, theo bản năng mà lặp lại: “Trước đây anh ấy mỗi tháng sẽ tới nước E một lần?”

“Đúng vậy, anh không biết hả?”

Cậu thật sự không biết, Sầm Tư Kỳ hoảng hốt gật đầu xong lại lắc đầu, cậu thật sự không biết chút gì hết.

Hoắc Long Đình đi ra, Tần Tranh hỏi thăm hắn một chút rồi đi vào trước, Hoắc Long Đình nhìn thấy vẻ mặt Sầm Tư Kỳ nhìn mình hơi kỳ quái, giơ tay đặt lên bờ vai cậu: “Làm sao vầy nè?”

Sầm Tư Kỳ ngơ ngác nhìn hắn, một lúc lâu mới rũ con ngươi xuống, nhẹ giọng nói: “Mỗi tháng bay ra nước ngoài một lần để nhìn em, anh là đang tưởng mình đóng phim thần tượng đó hả?”

Thì ra là vì cái này, Hoắc Long Đình nghiêng đầu bên trên huyệt thái dương cậu khẽ đặt xuống một cái hôn: “Diễn phim thần tượng cũng cần có người phối hợp, không thì liền biến thành kịch một vai rồi.”

Sầm Tư Kỳ ôm lấy eo hắn: “Em phối hợp với anh nè, sau này đều diễn cũng anh luôn.”

Hoắc Long Đình cười ôm chặt cậu: “Vào thôi, tới giờ ăn cơm rồi.”



Bao nhiêu ngọt ngào sến sẩm, chị Bạch để hết vô phiên ngoại đấy mọi người ơi. Ngồi edit mà tôi ngấy luôn =))))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi