TỬ ĐỘNG

Dù không còn nhìn thấy bóng nhân ảnh của Đường Thượng Thanh đâu nữa nhưng căn cứ vào những âm thanh náo động mà họ vừa nghe, được Tuyết Ngân cùng với Ngọc Tử, Ngọc Vi vẫn bình tâm tiếp tục lao đi!

Vút!

Vút! Vút!

Càng đến gần họ càng phân biệt rõ những âm thanh kia! Đó là những tiếng chưởng kình chạm nhau chứng tỏ ở phía trước đang có trận giao đấu.

Ầm! Ầm!

Ào... Ào... Ầm!

Họ đến và nhìn thấy Đường Thượng Thanh quả nhiên đã vì nghe những thanh âm này và đến trước họ!

Và chính Đường Thượng Thanh cũng đang nhìn thấy. Một mình Xích Y nữ lang đang đơn đả độc đấu với hơn mười nhân vật võ lâm các phái! Đồng thời, kẻ đang hung hăn giao đấu với Xích Y nữ lang nhiều nhất chính là Chưởng môn Không Động phái Hoàng Thiếu Phủ với tuyệt kỹ Phá Thiên đao!

Bằng vào chân tài thực học, nhất là bí kỹ Đà La Bối Diệp kinh, Xích Y nữ lang cho đến lúc này vẫn còn phần nào đương đầu được với phe địch nhân quá đông nhân số!

Đường Thượng Thanh đứng ở ngoài nhìn vào thì Ngọc Tử - Ngọc Vi cũng không có cách nào khác hơn đành phải bàng quan tự thủ như vậy!

Phát hiện mọi nguời đã đến, Thượng Thanh lùi lại và tìm cách dò hỏi Ngọc Tú - Ngọc Vi:

- Ân oán giữa các phái và Xích Huyết kiệu là thế nào?

Ngọc Tử mắt vẫn dõi theo trận chiến miệng đáp lại:

- Có rất nhiều nguyên nhân nhưng chủ yếu chỉ có hai!

- Nhị lão đệ nói đi!

Ngọc Tử không giấu được sự hậm hực:

- Nguyên nhân thứ nhất có liên quan đến Tử động!

Chàng kinh ngạc:

- Sao lại có liên quan đến Tử động?

- Theo như đệ biết, mười sáu năm trước Tử động đã có chủ nhân! Đó chính là thân mẫu của Xích Huyết kiệu bây giờ! Với những điều kỳ bí có từ Tử động, các phái có lắm kẻ hiếu kỳ cứ tìm đến thám thính! Biết Tử động thật sự là nơi có đi mà không có về, lão chủ nhân lựa lời để can ngăn họ đừng mạo hiểm! Họ không những không nghe lời đề tinh mà còn cónhững hành vi mạo phạm đến lão chủ nhân!

Chàng mơ hồ hiểu ra:

- Đã xảy ra xô xát và từ đó sanh ra oán thù?

Ngọc Tử lắc đầu và nghiến răng ken két:

- Xô xát thì không! Họ không nghe mặc họ, lão chủ nhân nào đếm xỉa hoặc làm gì họ! Họ đi vào Tử động và mất mạng đó là họ tự chuốc lấy thảm họa!

Chàng kinh nghi nếu không muốn nói là có phần tức giận:

- Họ chết vì Tử động và họ quy lỗi cho Xích Huyết kiệu?

Ngọc Vi xen lời:

- Đúng vậy! Cảnh tỉnh họ không được ân lại oán, lão chủ nhân cũng phải phẫn hận!

Thượng Thanh gật đầu:

- Sau đó thì thế nào?

Ngọc Vi tiếp:

- Gần như là vô tình, có lần nào chủ nhân gia ân cứu mạng Tuyết Vân Ma Bà! Đê đáp tạ và cũng là để tỏ lòng ngưỡng mộ lão chủ nhân, Ma Bà tự nguyện làm nô bộc! Từ đó dẫn đến nguyên nhân thứ hai, tạo thêm ân oán với giang hồ các phái!

Chàng thầm kinh hãi:

- Tuyết Vân Ma Bà đã nặng tay với họ?

Ngọc Vi lắc đầu:

- Xuất xứ của Ma Bà chẳng tốt đẹp gì. Với xuất xứ đó, giữa nhân vật các phái và Ma Bà vốn đã có nhiều hiềm khích! Khi phát hiện Ma Bà là thuộc hạ của lão chủ nhân, mọi người càng đề quyết lão chủ nhân là ác nhân đại ma đầu! Họ càng gây nhiều khó khăn hơn cho lão chủ nhân!

Chàng trầm ngâm:

- Nếu biết rõ như vậy tại sao lão chủ nhân còn giữ làm chi mụ Ma Bà?

Ngọc Tử giải thích:

- Không giữ không được, vì đó là do Ma Bà tự nguyện! Thế nhưng, khi biết rõ có thêm Ma Bà sẽ có thêm ngộ nhận, lão chủ nhân quyết dời đi nơi khác

- Họ vẫn không buông tha?

Ngọc Tử gật đầu:

- Từ thành kiến đi đến định kiến, mỗi lần phát hiện Xích Huyết kiệu họ đều tìm cách khai diễn những trận chiến! Như lúc này chẳng hạn?

Đường Thượng Thanh chợt hỏi:

- Không phải là không tin nhị vị lão, nhưng những gì nhị vị vừa nói đều là sự thật?

Ngọc Tử và Ngọc Vi cùng đáp:

- Tất cả đều là sự thật!

Chàng đến bây giờ mới bảo họ:

- Nếu là vậy, nhị vị hãy tùy theo tình hình mà tiếp trợ cựu chủ nhân! Ta không tiện ra tay!

Ngọc Tử cả mừng:

- Long đầu đại ca không vì hiềm khích riêng tư mà ngăn cản bọn đệ, lòng độ lượng của đại ca càng khiến bọn đệ ngưỡng mộ! Đa tạ đại ca!

Chàng xua tay:

- Giữa chúng ta là huynh đệ, nhị vị lão đệ sao lại khách sáo? Nhưng hãy nhớ là tùy theo tình hình đấy và không được tạo thêm thù oán! Mong nhị vị lão đệ hiểu cho ta!

Ngọc Vi gật đầu:

- Đệ biết rồi! Nhất định sẽ tránh những khó xử cho Long đầu đại ca!

Dứt lời, cả hai chợt lui nhu muốn bỏ đi.

Chàng kinh ngạc:

- Ơ kìa! Sao nhị vị lại lui đi?

Ngọc Tử mỉm cười:

- Cứ thế này mà xuất hiện e liên lụy đến đại ca! Đại ca hiểu rồi chứ?

Chàng buột miệng khen:

- Nhị vị lão đệ thật là cẩn trọng! Như vậy càng hay, ta...

Chàng còn đang nói bất ngờ có tiếng niệm Phật hiệu vang lên:

- A di đà Phật! Đến lúc này nữ thí chủ vẫn chưa cúi đầu chịu lỗi và hồi đầu hướng thiện ư?

Chàng kinh hãi quay đầu nhìn ra phái trước và nghe Xích Y nữ lang đáp thật ngạo nghễ:

- Lại là lão lừa trọc Nhất Vô! Ta có lỗi gì tội gì mà phải hồi đầu hướng thiện?

Ngọc Tử và Ngọc Vi lần này định lẻn lui đi thì bị Thượng Thanh ngăn lại:

- Muộn rồi! Người Thiếu Lâm trước khi xuất hiện đã nhìn thất hoặc nghe thấy chúng ta nói chuyện rồi! Nhị vị lão đệ có muốn cải dạng cũng là vô ích!

Ngọc Tử và Ngọc Vi nhìn nhau rồi lẩm bẩm:

- Lại là chuyện Đà La Bối Diệp kinh! Chủ nhân phen này e nguy mất!

Chàng định hỏi rõ chuyện này thì nghe Nhất Vô đại sư quát lớn:

- Đà La Bối Diệp kinh nguyên xuất phát từ Thiếu Lâm, nữ thí chủ đến lúc nào mới chịu hoàn lại cho bổn tự?

Lập tức có tiếng quát trả của Xích Y nữ lang cũng rất ngông cuồng:

- Ta chưa từng đến Thiếu Lâm tự, làm sao ta biết đó là chân kinh của Thiếu Lâm? Hay lão vì thèm khát cố tình bịa ra như vậy để rắp tâm chiếm đoạt?

Nhất Vô hăm hở lao vào:

- Khắp võ lâm Trung Nguyên này ai lại không biết đó là chân kinh của bổn tự? Ngươi càng bẻm mép càng để lộ ra tà ý! Đỡ!

Vù... Vù...

Xích Y nữ lang ung dung tiếp chưởng đồng thời tức thời hỏi Nhất Vô đại sư:

- Ta hỏi lão, nếu đó là chân kinh của phái Thiếu Lâm sao xuất hiện ở Tử động? Đỡ!

Vù...

Ào... Ào...

Ầm!

Hoàng Thiếu Phủ vũ lộng đại đao xông ào ào:

- Đó là Nhất Tự đại sư trước khi lâm nạn ở Tử động đã đánh rơi! Chính mắt bổn Chưởng môn đã nhìn thấy, ngươi đừng hòng chối tội! Xem đao!

Vụt! Vụt!

Xích Y nữ lang cười lớn:

- Đao của lão ra đã xem rồi, nào có gì lợi hại? Còn chân kinh do ta nhặt, kẻ nào dám bảo ta lấy cắp từ Thiếu Lâm? Đỡ!

Vù... Vù

Choang!

Ầm! Ầm!

Nhất Vô đại sư hậm hực:

- Của Nhất Tự cũng là của Thiếu Lâm! Ngươi không giao hoàn tức là tự chọn con đường chết! Đỡ!

Vù...

Ào... Ào...

Ầm!

Hoàng Thiếu Phủ gầm lên vang dạy:

- Đại sư bất tất phải phí lời! Ở đây chỉ có một mình ả, không lẽ chúng ta vẫn không hơn được ả? Đỡ!

Vụt! Vụt!

Nhất Vô đại sư cao giọng:

- Chưởng môn lầm rồi! Ả hãy còn viện thủ đang đợi sẵn bên ngoài kìa!

Đến lúc này những ai trước đó đang giao đấu mới phát hiện có sự xuất hiện của Thượng Thanh và ba người đồng hành! Không đợi Xích Y nữ lang gọi, Ngọc Tử ứng tiếng hô lên:

- Chúng tiểu nhân chậm tiếp ứng mong chủ nhân lượng thứ!

Vút!

Ngọc Vi cũng động thân cùng một lúc với Ngọc Tử nhưng lại cười lên sặc sụa:

- Ha... Ha... Ha! Tất cả bọn ngươi đều là hạng vô sỉ! Hãy xem thủ đoạn của Xích Huyết kiệu đây! Ha... Ha...

Vút!

Xích Y nữ lang nửa mừng nửa kinh ngạc:

- Hai người nói được ư? Hay Lắm! Chuyện gì để sau hãy nói, trước mắt hãy giúp ta đưổi hết lũ dai như đỉa này! Nào!

Vù... Vù...

Ào... Ào...

Ầm! Ầm! Ầm!

Có thêm sự viện thủ của Ngọc Tử, Ngọc Vi, hai nhân vật đã từng là kiệu phu, Xích Y nữ lang cứ như hổ thêm cánh rồng thêm vây! Nàng tha hồ tả xung hữu đột, gây nhiều khốn khổ cho đối phương nhất là Nhất Vô đại sư và lão Hoàng Thiếu Phủ!

Nàng cười thật cao ngạo:

- Ha... Ha... Ha...! Đây mà là tuyệt kỹ danh trấn giang hồ của Thiếu Lâm à? Ta thật thất vọng đấy! Đỡ!

Vù...

Ào... Ào...

Ầm!

- Hừ! Còn lão! Đao pháp sao lại rồi loạn như thế này? Tệ thật! Đỡ!

Vù...

Choang! Choang!

Ầm!

Thượng Thanh vẫn quan chiến và thầm hy vọng sẽ đúng như những gì Xích Y nữ lang vừa ra lệnh cho Ngọc Tử, Ngọc Vi! Nàng và họ chỉ sẽ đánh đuổiquần hùng chứ không gây cảnh đổ máu! Bằng không, chàng sẽ là người “tuy không giết bá nhân, nhưng bá nhân lại vì chàng mà chết!”

Diễn tiến của sự việc đang cho thấy hy vọng của chàng sẽ là sự thật! Nếu không có sự xuất hiện của một nhân vật không ngờ lại có mặt.

Vút!

- Ha... Ha... Ha! Thuộc hạ đến chậm, mong chủ nhân lượng thứ! Lũ hồ đồ, hãy xem Xuyên Cốt Tuyết Vân trảo!

Vụt! Ầm!

Vụt! Ầm!

Sự xuất hiện và ra tay đầy ác ý của Tuyết Vân Ma Bà khiến cho Tuyết Ngân cũng lo ngại!

Nàng tiến lên và khẽ hỏi chàng:

- Đường huynh nghĩ sao? Mụ đang thật tâm hay muốn phá bĩnh mọi người?

Chàng nhăn mày nhíu trán:

- Như Ngọc Tử đã nói thì mụ thật tâm! Nhưng qua lần trước kia mụ đã bỏ chạy, không lý gì đến chủ nhân, thì lần xuất hiện này của mụ là có ý đồ!

Tuyết Ngân ngơ ngác:

- Ý đồ gì?

Chàng lắc đầu:

- Tại hạ không biết! Mà...! Không ổn rồi, cô nương!

Tuyết Ngân nhìn lên và phát hiện ngũ trảo của mụ Ma Bà vừa bấu vỡ não bộ của một nhân vật thuộc phe các phái! Đã thế mụ còn cười lên sặc sụa:

- Ha... Ha... Ha! Đây là tấm gương tày liếp cho bất kỳ kẻ nào dám chạm đến Xích Huyết kiệu!

Đến như Xích Y nữ lang cũng phải nhăn mặt:

- Tuyết Vân?!!

Mụ gầm rít hung tợn:

- Chúng ta đã nhân nhượng quá nhiều rồi! Và vì nhân nhượng nên lão chủ nhân vì thống hận đến phải chết! Chủ nhân không muốn báo thù cho lão chủ nhân sao! Giết chúng!

Bị khích nộ, những tia hung quang liền bắn ra từ đôi mục quang rực rỡ của Xích Y nữ lang:

- Nói phải lắm! Giết! Ha... Ha...

Vù...

Ào... Ào...

Ầm! Ầm! Ầm!

Sắc thái của Xích Y nữ lang lúc này thật hung tợn! Và hành vi của nàng đang càng lúc càng độc ác khiến Thượng Thanh hốt hoảng:

- Làm thế nào bây giờ Tuyết Ngân?

Tuyết Ngân do đang hoang mang nên không nhận ra lối xưng hô đầy thân tình của chàng! Nàng bối rối:

- Muội làm sao biết được?

Đến lượt Thượng Thanh cũng không nhận ra sự thay đổi cách xưng hô của nàng! Và lúc này, tâm trạng như thế nào, nàng và chàng đều để tự phát lộ:

- Mọi việc khởi phát là do mụ Ma Bà, muội cứ đứng đây để ta chặn mụ lại!

Tuyết Ngân vụt ngăn lại:

- Huynh ra tay không tiện! Muội đã từng giao đấu với mụ, hãy để muội ra đuổi mụ đi!

Vút!

Tuyết Ngân xông ra rồi chàng mới nghĩ lại: “Không xong rồi! Các phái vồn có oán thù với Băng Ngọc cung, Tuyết Ngân xuất hiện có khác nào gây thêm hỗn loạn?”

Chàng định lao ra thi nghe một tiếng quát như tiếng lệnh vỡ:

- Tiện tỳ Băng Ngọc cung mau đứng lại! Hãy đỡ Song Long chưởng của bổn Bang chủ!

Vù... Vù...

Ào... Ào...

Sự xuất hiện của Độc Long Thần Cái Thượng Quan Điền nếu có làm cho chàng phải bất ngờ thì hành vi của lão càng làm cho chàng bị bất ngờ nhiều hơn!

Không phải trước kia nhờ có chàng mà Cái bang hưởng được cái ước hẹn ba tuần trăng sao? Tại sao lão không lo truy tìm hung thủ đã dùng thủ đoạn ném đá giấu tay đổ tội cho lão, mà lại hung hăng giao đấu với người Băng Ngọc cung? Hay lão đã nghe được tin Băng Ngọc cung bị hung nhân hủy diệt nên giậu đổ bìm leo, lão nhân đó muốn báo lại mối hận một chưởng?

Chính Tuyết Ngân cũng vì băn khoan về điều này nên nàng tìm cách tránh việc chạm chưởng với Thượng Quan Điền!

Bất ngờ, chàng nhìn thấy Vu Lang cũng xuất hiện!

Chàng vội chạy đến hỏi:

- Vu nhị ca định làm gì?

Vu Lang nhún vai:

- Gia sư đã có lệnh, ta không thể không giúp người báo hận!

Chàng hoang mang:

- Đã nói là do nhầm lẫn, lệnh sư hà cớ gì phải để tâm?

Vu Lang gượng cười:

- Mấy lúc gần đây tính tình của gia sư có điều thay đổi! Đệ tưởng ta không khuyên can gia sư sao?

Chàng thất vọng:

- Đệ đã tìm và biết được ai là kẻ ném đá giấu tay rồi! Hành động của lệnh sư có khác nào tạo thêm oán thù giữa Băng Ngọc cung và Cái bang?

Vu Lang chợt nghiêm giọng:

- Đệ chưa biết rằng Băng Ngọc cung đã bị hủy diệt sao?

Chàng cười lạt:

- Có phải vì thế lệnh sư tự tin là sẽ báo được thù?

Vu Lang chưa kịp đáp, chàng nói thêm:

- Băng Ngọc cung tuy bị hủy diệt những hãy còn Tuyết Ngân và chính Cung chủ Băng Ngọc cung! Đó là chưa nói gần đây Cung chủ đã thu nhận một truyền nhân! Chỉ một trong ba nhân vật này vị tất lệnh sư đã là đối thủ!

Vu Lang thở dài:

- Ta cũng đã biết tin này và còn tìm đủ lời để mong gia sư nghĩ lại! Kết quả, hà...

Lúc đó, Tuyết Ngân một mình phải chịu sự liên thủ của mụ Ma Bà và Bang chủ Cái bang! Nàng vì không nỡ mạnh tay với Thượng Quan Điền nên càng lúc càng khốn đốn!

Tuy không có Tuyết Vân Ma Bà tiếp trợ nhưng do đã động sát cơ Xích Y nữ lang càng ra tay càng độc ác!

- Lão trọc Nhất Vô! Đỡ!

Vù...

Ào... Ào...

Ầm... Ầm...

Hoàng Thiếu Phủ luống cuống quát:

- Tiện tỳ thật độc ác! Xem đao!

Vụt! Vụt!

Xích Y nữ lang cười lạnh:

- Lão cùng vậy! Nạp mạng nào!

Vù... Vù...

Ào... Ào...

Ầm!

Nhận thấy không thể không ra tay ngăn cản hành vi của Xích Y nữ lang, Đường Thượng Thanh vội nói với Vu Lang:

- Dù lệnh sư đã có lệnh, Vu nhị ca cũng nên nghĩ đến tiếng thị phi! Trậnác đấu này theo đệ, ngay từ đầu đã xuất phát từ nhiều ngộ nhận! Đệ phải ngăn mọi người lại, kẻo không thôi...

Một tiếng quát trầm hùng chợt vang lên, khiến Đường Thượng Thanh thêm thất sắc:

- Vô lượng thọ Phật! Quả nhiên Xích Huyết kiệu quá độc ác! Đến bay giờ bần đạo mới rõ! Xem kiếm!

Véo... Véo...

Ngoài sự hiện thân của Võ Đang phái, Côn Luân và Nga Mi phái cũng đột ngột hiện thân.

- Xem kiếm của Lưu mỗ!

Véo... Véo...

- Nam mô A di đà Phật! Nữ tiểu chủ chớ buông xung hung tánh! Phật Quang Tâm Chiếu! Đỡ!

Vù... Vù...

Thượng Thanh càng thêm bấn loạn trước những diễn biến càng phức tạp! Chàng chưa biết phải làm gì thì một âm thanh cực kỳ uy mãnh chợt vang lên làm rúng động đương trường.

- Bọn các phái vô sỉ, vây đánh một nữ nhân mà không biết nhục! Các người đáng bị trừng phạt! Đỡ!

Vù... Vù...

Cách xuất thủ của nhân vật mới khiến Đường Thượng Thanh hoàn toàn ngơ ngác...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi