TỰ DƯNG PHÁT HIỆN EM TRAI RẤT ĐÁNG YÊU


Thẩm Kỳ đột nhiên bị Kỳ Gia Phóng kéo đi, Thẩm Mặc chỉ kịp nghe anh nói ngồi đó đợi anh quay lại nên cậu cũng ngoan ngoãn ngồi đợi ở một góc.
Thẩm Kỳ sau khi vào phòng của Kỳ lão gia tử thì thấy em trai mình đang ngồi cạnh ông ấy có vẻ nói chuyện rất thân thiết, anh quay ra hỏi Kỳ Gia Phóng " Chuyện gì đây?".
Kỳ Gia Phong chưa kịp trả lời, Kỳ lão gia tử thấy Thẩm Kỳ đến thì lập tức mời anh ngồi xuống, còn sai Kỳ Gia Phóng rót cho anh một chén trà.

Kỳ Gia Phóng cũng không ngại lấy lòng anh vợ, nói gì chứ người này là yếu tố chính xem anh ta có lấy được vợ hay không đấy, rót trà đã là cái gì.

Thẩm Kỳ không quen uống trà nên chỉ nhấp một ngụm lấy lệ.

" Kỳ lão gia không biết gọi cháu tới đây là có chuyện gì muốn thảo luận?".
Kỳ lão gia tử cười hiền từ, biết Thẩm Kỳ không thích vòng vo nên ông vào thẳng vấn đề " Thẩm Kỳ à, ta già rồi, cũng chẳng sống được bao lâu nữa, chỉ mong có một người có thể ở bên đứa con trai này của ta, ta thấy rằng Thẩm Quân và Gia Phóng, hai đứa nó tâm đầu ý hợp, lúc nãy Thẩm Quân cũng đã đồng ý với ông già này gả vào nhà họ Kỳ rồi, cháu xem, có thể hay không tác thành cho chúng nó?".
Thẩm Kỳ nhíu mày nhìn Thẩm Quân, Thẩm Quân cũng đành đánh mắt sang chỗ khác không dám cùng anh cả đối mắt " Kỳ lão gia sao lại nghĩ như vậy, cháu thấy ông vẫn còn khỏe lắm mà, hai người này thời gian còn nhiều, cũng không vội, đợi thêm vài năm đi".
Kỳ lão gia tử thầm nghĩ, không vội cái gì chứ, con trai ông đã 35 tuổi rồi, đợi thêm vài năm nữa chẳng phải gần 40, lúc đó ai còn thèm nữa chứ " Không không! Khụ...khụ...thực ra sức khỏe của ta gần đây không tốt cho lắm, sợ là không chờ được tới lúc đó, không bằng thế này đi, ta với cháu làm một cái trao đổi".

Thẩm Kỳ nhướn mày " Trao đổi gì ạ?".

Kỳ lão gia tử liền tiếp lời " Không phải cháu với Mộng Nhiên có cái hôn ước sao, thật ra khi đó hai nhà liên hôn cũng không có xác định là ai lấy ai, chỉ là muốn hai nhà liên hôn với nhau mà thôi, vừa hay cháu với Mộng Nhiên thích hợp nên bọn ta mới chọn hai đứa, ta muốn làm cái trao đổi, đổi thành liên hôn giữa Thẩm Quân và con trai nhỏ của ta, như vậy coi như hôn ước giữa cháu và Mộng Nhiên xóa bỏ, dù sao hai đứa cũng không có tình cảm với nhau".
Thẩm Kỳ nếm thử cảm giác gừng càng già càng cay, quả nhiên cổ nhân không nói khoác, anh rất hứng thú với việc trao đổi này, dù sao nhà họ Kỳ cũng không ép anh lấy Kỳ Mộng Nhiên được, nhưng miệng đời khó tránh sẽ gây ra những tổn thương cho Thẩm Mặc, chỉ cần nhà họ Kỳ trước tên công bố giải thể hôn ước vậy thì sau này có công khai ra thì bé con của anh sẽ không bị người ta đám tiếu nữa.

Dù sao Thẩm Quân cũng có tình cảm với tên họ Kỳ kia, không bằng tác thành cho bọn họ.
Thẩm Kỳ giả bộ suy ngẫm hồi lâu khiến mọi người đều sốt ruột không thôi, cuối cùng anh cũng mở miệng, chủ yếu vì muốn nhanh chóng giải quyết còn ra quay lại với bé con, sợ cậu ở ngoài đó một mình sẽ gặp chuyện gì.

Anh nhìn Thẩm Quân hỏi ý, thấy em trai mình dường như không có ý kiến gì, đã hoàn toàn bị người lừa bán mất rồi " Được, cháu đồng ý với ông".
Kỳ lão gia tử vui như mở cờ trong bụng nhưng vẫn cố nén lại, bình tĩnh nói " Vậy không bằng hôm nào ta tới Thẩm gia đưa sính lễ bàn chuyện cưới hỏi có được không?".
Thầm Kỳ gật đầu " Được, báo trước cho cháu là được".
......
Cùng lúc đó ở bên ngoài sảnh phòng tiệc.

Thẩm Mặc đang ngồi một chỗ bỗng có ba cô gái trông khá xinh đẹp đi lại đây, hình như là tiểu thư nhà nào đó.

Cô gái ở giữa mặc váy màu phấn hồng, có vẻ là người có tiếng nói nhất, Thầm Mặc không nghĩ bọn họ sẽ dừng trước mặt mình, cô gái gái ở giữa mở miệng khinh thường " Đúng là cái loại gì cũng dám bám lên cành cao muốn thành phượng hoàng".
Thẩm Mặc nhíu mày " Cô là ai?".

Cô gái kế bên cô ta trả lời, giọng nói chanh chua vô cùng " Mày là cái thứ gì mà dám nói chuyện với chị Lệ, không biết ở đâu chui ra một cái tình nhân cũng dám bám vào Thẩm tổng, chỉ có chút tư sắc có vài phần giống với chị Lệ liền cho rằng bản thân đã thành phượng hoàng rồi à?".
Thẩm Mặc thật sự không hiểu bọn họ nói cái gì, cái gì mà tình nhân, cái gì mà phượng hoàng " Tôi không hiểu các cô nói cái gì".
Cô ta liền trả lời lại " Aiya, thật đáng thương, Thẩm tổng không nói với mày à, từ hồi ở trường học, người anh ấy thích là chị Lệ, nhưng chị Lệ lại đi du học khiến hai người xa cách, mày chẳng qua là thứ thế thân Thẩm tống kiếm về để vơi đi nỗi nhớ chị Lệ mà thôi, hôm nay chị ấy về nước rồi, mày liền chuẩn bị cút đi là vừa, còn dám khoác tay Thẩm tổng cùng đi vào, không biết thân biết phận".

Nếu Thẩm Quân ở chỗ này thì sẽ nhận ra ngay cô gái này chính là Hàm Vận Vận đã dính lấy anh trong buổi tiệc họp lớp lần trước.

Cô ta vì nâng cao vị thế của mình, không tiếc hẹn hò với các thiếu gia thượng lưu, còn chịu làm tay sai cho cô công chúa của Lệ gia kia để có thể lên mặt với người khác, nhưng chính trong lòng vẫn luôn không phục, muốn vượt qua Lệ Sa.


Bọn họ là người thế gia, cho nên chắc chắn biết rằng Thẩm gia chỉ có 3 đứa con, cho dù lần trước Thẩm Quân trên mạng nhận Thẩm Mặc là em trai thì cũng chỉ có đám dân thường mới tin, đám người thế gia đều phần lớn cho rằng Thẩm Mặc là tình nhân của Thẩm Kỳ, cái gọi là em trai cũng chỉ là cách che mắt người khác mà thôi.
Thực ra năm xưa Lệ Sa mới là người thích thầm Thẩm Kỳ, cô ta luôn kiêu căng ngạo mạn nên tuyên truyền rằng Thẩm Kỳ thích cô ta, càng là tự thêu dệt ra câu chuyện tình của mình khiến cho không ít người tin tưởng, cô ta cũng biết chuyện anh có vị hôn thê là Kỳ Mộng Nhiên, nhưng Kỳ Mộng Nhiên năm đó biến mất, rời khỏi thế gia gia nhập hắc đạo nên ai cũng biết chuyện liên hôn là không thể nào, Lệ Sa chính là lợi dụng chuyện này để theo đuổi Thẩm Kỳ.

Cô ta mới về nước không lâu, cũng gia nhập giới giải trí làm diễn viên lại có không ít fan, cô ta không ít lần nói hàm ý rằng bản thân cùng Thẩm Kỳ có đoạn tình xưa khiến fan của cô ta đều mu muội tin vào mà anti Thẩm Mặc, đều cho rằng Thẩm Mặc là kẻ thứ ba.

Có điều cô ta ra mắt không lâu, fan cũng không nhiều bằng Thẩm Mặc, trông thì nhiều nhưng chủ yếu là số liệu do cô ta bỏ tiền ra mua cho nên không gây được sóng gió gì nhiều.
Thẩm Mặc không quá tin lời bọn họ, nhưng không có nghĩa là những lời nói đó không găm vào lòng cậu.

Thẩm Mặc cũng chưa từng bị người khác điểm mặt chỉ tay nhục mạ như vậy nên cậu cảm thấy rất tổn thương, Thẩm Kỳ tại sao vẫn chưa quay lại.
Thẩm Mặc tức giận nói " Cô im đi!".
Hàm Vận Vận thấy một tình nhân nhỏ nhoi mà cũng dám cãi lời mình thì tức giận định giơ tay tát cậu, đúng lúc này Lệ Sa giữ tay cô ta lại, khẽ liếc một cái làm Hàm Vận Vận rụt cổ lại lùi ra sau.

Lệ Sa thầm chửi Hàm Vận Vận là đồ ngu, động tay động chân với người mà Thẩm Kỳ coi trọng khác gì đi tự sát, chỉ có cô ta biết thật ra Thẩm Kỳ không hề thích cô ta, thậm chí là ghét bỏ, nhưng cô ta vẫn thích sống trong cái ảo tưởng của mình " Cậu tốt nhất là biết đường rút lui rời khỏi anh ấy, nếu không tới lúc anh ấy gặp lại tôi thì một thế thân như cậu cũng chỉ có thể đứng từ xa nhìn chúng tôi ân ái, vì tốt cho cậu, tôi khuyên cậu nên âm thầm rời xa anh ấy".
Thẩm Mặc bị ba người vây quanh, không biết bọn họ có cao thật không nhưng bọn họ đứng trên đôi cao gót kia khiến cậu liền có cảm giác bị áp chế, muốn khóc, muốn đi mách Thẩm Kỳ.

Đúng lúc này Thẩm Hà từ đâu đi đến cố tình hắt ly rượu vang lên cái váy quý giá của Lệ Sa, thậm chí có vài giọt rượu bắn lên khuôn mặt trang điểm tinh xảo của cô ta " Ồ, ai đây nhỉ?".
" A!! Váy của tôi! cái tên chết bầm nào dám..." Lệ Sa thét lên, vừa quay ra thấy Thẩm Hà thì liền im miệng lại, để mà nói khắc tinh của cô ta chính là Thẩm Hà.

Thứ gì có thể khắc chế một cô công chúa ngạo mạn, chính là một hoàng tử còn ngạo mạn hơn cả như thế.
" Thẩm Hà!...Cậu xen vào chuyện của tôi làm gì?".
Thẩm Hà chắn trước mặt Thẩm Mặc bảo cậu bình tĩnh lại rồi quay ra đối mặt với ba con vịt đang kêu cạp cạp liên tục kia " Chuyện của cô? Thật buồn cười, ai cho cô cho mình cái quyền sỉ nhục người Thẩm gia tôi? Đừng cho rằng Lệ gia kia nhà cô Thẩm gia tôi không thể đụng vào".
Lệ Sa thấy có người tới hỗ trợ cho Thẩm Mặc thì liền biết điều không nói nữa mà tức giận rời đi, sau khi cô ta thét lên khi nãy xung quanh đã nhiều người nhìn tới, chưa kể váy của cô ta bị tạt rượu, vô cùng ghê tởm cho nên không thể ở lại tiếp tục mất mặt được " Cậu đợi đấy cho tôi!!!".
Thẩm Mặc thở phào " Cảm ơn anh!".

Thẩm Hà nhìn Thẩm Mặc hình như tâm trạng đang rất hỗn loạn " Không sao đâu, tôi không nghe thấy khi nãy bọn họ nói gì, nhưng cậu đừng tin lời cô ta nói, bọn họ chỉ là chích chòe hoa mà thôi".
Thẩm Mặc cúi đầu xuống " Em hiểu rồi, em hơi mệt em ra xe nghỉ ngơi một lát nhé".

Thẩm Hà cảm thấy không hiểu Thẩm Mặc bị làm sao, chắc chỉ có mấy người có người yêu mới có tâm trạng thất thường như vậy đi " Được, cậu cứ đi đi, chút nữa anh cả quay lại tôi sẽ bảo ấy sau".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi