TỰ DƯNG PHÁT HIỆN EM TRAI RẤT ĐÁNG YÊU


Thẩm Hà nhớ lại lí do vì sao bản thân lại về nước, sau bị bên nhà trường làm khó mà phải nghỉ học ở bên Mỹ, thực ra không phải cậu ta không thể có cách để giải quyết, có điều có một nguyên nhân khác khiến cậu ta không muốn quay lại Mỹ.
Trước khi Thẩm Hà về nước vào mấy tháng trước...
Bạn thân của Thẩm Hà tên là Henry, vì bị bố mẹ phạt cắt tiền tiêu vặt nên cậu ta đi làm một nhân viên của một quán bar cao cấp, vì là con nhà giàu nên Thẩm Hà cũng không lạ gì những nơi như vậy.

Một hôm Henry có việc đột suất nên không đi làm được cho nên nhờ Thẩm Hà giúp cậu ta lần này.
Thẩm Hà mặc đồng phục nhân viên có bảng tên Henry giúp cậu ta làm việc một buổi tối, công việc cũng không có gì, chỉ có rót rượu, thậm chí có hôm không có khách thì chỉ cần ngồi chơi là được cho nên mới Thẩm Hà mới đồng ý giúp cái việc vô lý này.
Không may cho Thẩm Hà là hôm đó lại có một vị khách VIP tới đây để bàn chuyện làm ăn, cậu ta đi theo quản lý vào phòng bao, mấy cô gái thì tiếp rượu cho đám đàn ông đó, Thẩm Hà chỉ việc đứng một góc rót rượu mà thôi.

Cậu ta để ý thấy trong đám người có một người đàn ông rất cao lớn khí chất bất phàm, anh ta là người phương tây gốc Á, chỉ nhìn gương mặt là liền có thể suy đoán ra, có điều anh ta bị bệnh bạch tạng, một đầu tóc trắng, lông mi màu trắng và con ngươi màu xanh dương nhạt cùng làn da trắng bóc trông giống như một thiên sứ do chúa trời đưa xuống trần gian, Thẩm Hà tự cho là đã quen nhìn người đẹp nhưng vẫn không nhịn được mà liếc nhìn người kia vài lần.
Trông thì như thiên thần nhưng nghe anh ta nói chuyện giống như là tu la địa ngục khiến ai cũng không dám lại gần.
Cuộc nói chuyện của đám người đó rất bình thường, cậu nghe ra trợ lý của anh ta có việc đột xuất nên không tới được, mấy người đàn ông còn lại đều là người cùng nước với cậu, bọn họ cho rằng người kia không hiểu được bọn họ nói cái gì nên bàn với nhau làm sao để lừa được anh ta để lấy nhiều lợi nhuận hơn, thậm chí còn thẳng mặt nói anh ta ngu xuẩn.


Người đàn ông kia nghe không hiểu nên chỉ ngồi im lặng chờ bọn họ bàn luận xong xuôi.

Thẩm Hà nghe hiểu được tất cả nhưng lại không muốn tham dự vào chuyện này, nhưng lại không nỡ để người kia bị đám bụng bia này lừa gạt cho nên cậu giả vờ tới rót rượu rồi cố tình làm đổ rượu lên người người đàn ông kia.
Trong lúc giả vờ lại gần xin lỗi thì nói nhỏ với anh ta " Anh bị lừa rồi, bọn họ đang mắng chửi anh đấy", nói xong Thẩm Hà quay lại chỗ cũ trong góc đứng.

Người đàn ông kia nhướn mày, anh ta nhìn Thẩm Hà rồi khẽ cười, vén lên lọn tóc trắng ra sau tai để lộ ra một chiếc tai nghe nhỏ.
Thẩm Hà thấy vậy thì tự chửi chính mình nhiều chuyện, người ta sớm đã có chuẩn bị rồi.

Đúng lúc cậu định đi ra ngoài thì người đàn ông đó như bị điên mà đập nát chai rượu vang đắt tiền vỡ toang rồi dùng tiếng anh dọa nạt mấy gã bụng bia kia khiến bọn họ sợ hãi chạy hết ra ngoài, dù vậy anh ta vẫn điên cuồng đập phá mọi thứ trong căn phòng bao.

Thẩm Hà bị người khác xô đẩy nên ngã vào góc phòng không kịp chạy thoát.

Người đàn ông kia ném tiếp một cái bình khiến mảnh vỡ bay ra sượt qua mu bàn tay của Thẩm Hà khiến cậu bị chảy máu khẽ A lên một tiếng.

Người đàn ông kia thấy cậu bị thương thì liền bình tĩnh lại, ánh mắt âm u mà nhìn lại đây nói " Đi theo tôi, phiên dịch của tôi không đến được, cậu đi theo tôi một làm việc một ngày, lương rất hẫu hĩnh".
Thẩm Hà chưa thấy người nào điên như anh ta, dù là hỏi ý nhưng giọng điệu giống như là nếu như cậu ta từ chối thì sẽ bị phanh thây ra vậy, Thẩm Hà sợ hãi đi theo anh ta, thầm cảm khái bản thân số nhọ.

Hóa ra tai nghe anh ta đeo không có phiên dịch, bảo sao tới lúc Thẩm Hà lén nói cho anh ta thì anh ta mới nổi điên lên.
Khi đi theo anh ta ra khỏi quán bar thì thấy đám người khi nãy bị một nhóm người áo đen lôi đi mà đánh đập một hồi, Thẩm Hà thầm nhận ra người đẹp như thiên thần trước mắt này rất có thể là một lão đại hắc đạo ở Mỹ, chân cậu bắt đầu hơi run rẩy nhưng mặt mũi không cho phép Thẩm Hà chịu yếu thế trước bất kì ai, nếu ở trong nước thì không ai dám đối xử với cậu ta như vậy đâu, có điều đây là nước Mỹ, phép vua còn thua lệ làng cho nên chỉ có thể tiếp tục đi theo người kia.
Anh ta dẫn cậu tới một khách sạn lớn, Thẩm Hà hơi cảnh giác nhưng trông người này chả có vẻ gì là hứng thú với cậu ta cả nên cũng đành theo bước vào bên trong.
Vừa vào đó anh ta đã lấy ra một sấp giấy đưa cho Thẩm Hà nói " Dịch cho tôi cái đống này, tiền phí cậu cứ đưa ra một con số".
Thẩm Hà đưa ra một con số không nhỏ nhưng người kia vẫn như không có gì mà đồng ý ngay lập tức, xem ra đống giấy tờ này khá quan trọng.


Thẩm Hà ngồi ở bàn phòng khách để dịch, người đàn ông kia cũng ngồi đối diện làm việc trên máy tính xách tay rất nghiêm túc.

Khi dịch được một nửa thì người đàn ông kia có việc phải đi ra ngoài, Thẩm Hà muốn đi tắm, tranh thủ lúc anh ta không ở đây mà chạy vào phòng tắm.

Làm thiếu gia quen rồi, một ngày đi rót rượu trong quán bar khiến cả người ám mùi rất khó chịu cho nên không thể không tắm được.
Tới lúc tắm xong mới nhận ra là cậu ta không có bộ đồ nào để thay, mấy chuyện này ngày thường đều có người giúp cậu ta làm hết nên nhất thời không chuẩn bị.

Thẩm Hà quấn tạm khăn tắm qua bộ phận nam giới phía dưới rồi chạy ra phòng chính, lén nhìn ngang ngó dọc không thấy ai thì mới chạy nhanh vào chỗ tủ quần áo, mấy căn phòng hạng sang như này khách sạn thường sẽ để vài bộ quần áo mới ở trong tủ cho nên Thẩm Hà muốn đến lấy một bộ để mặc, ai ngờ mở ra lại thấy một tủ đầy quần áo giống như là nơi ai đó ở vậy, cậu ta kiểm tra một hồi, cả đống này đều cùng một size rất lớn, đến cả quần nhỏ cậu ta cũng không mặc vừa vì quá rộng.

Bí quá Thẩm Hà liền lấy một cái áo sơ mi màu trắng trong tủ mặc vào, nó dài qua cả mông của cậu ta, tạm thời sẽ không mất mặt.

Đang định tranh thủ ra ngoài gọi điện cho nhân viên khách sạn mua giúp một bộ quần áo thì vừa đi ra đã thấy người đàn ông kia đã quay trở lại đang ngồi trên ghế sô pha nhìn sang đây.
Thẩm Hà hơi ngại ngùng nhưng cũng chả sợ, đều là đàn ông với nhau có cái gì mà phải kiêng dè.


Thẩm Hà trực tiếp mặc như vậy đi ra chỗ ngồi làm việc khi nãy lấy điện thoại cho cho khách sạn mang lên một bộ quần áo mới.
Người đàn ông kia dùng đôi mắt xanh dương sâu thẳm nhìn Thẩm Hà từ trên xuống dưới " Cậu không sợ à?".
Thẩm Hà làm như đây là chuyện rất bình thường " Đều là đàn ông với nhau, có gì đâu mà phải sợ".
Người đàn ông điên kia nhếch mép cười nguy hiểm " Nói cho cậu biết, khách sạn này là của tôi, căn phòng này cũng là của tôi, cho nên cái áo cậu đang mặc kia cũng là của tôi đấy, cậu biết hành động của mình là đang khiêu khích tôi không?".
Thẩm Hà kinh ngạc, cả căn phòng này không dùng để kinh doanh mà thành phòng riêng của anh ta, đúng là chỉ có kẻ điên như anh ta mới nghĩ ra " Vậy thì sao? anh tiếc rẻ cái áo này vậy à? cho tôi mượn chút thì sao, hay chẳng lẽ anh muốn nói mình là gay".
" Cậu thấy sao?" Anh ta nhướn mày hỏi đầy ẩn ý, Thẩm Hà cười trừ " Tôi biết gay cũng có lựa chọn của mình, nhìn anh là biết anh không phải loại ăn bừa, có tiền có quyền muốn gọi thì có khi cả đống người tới cho anh chọn, cho nên kiểu như tôi anh sẽ không hứng thú, vậy nên tôi không sợ".
" Ồ, trông cậu hình như cũng không giống với một nhân viên quán bar đơn thuần cho lắm, cho nên nếu tôi nói tôi hứng thú với cậu thì sao?".
" Anh sẽ không đâu".

Thẩm Hà cố tình không nhìn anh ta nữa, chỉ chăm chú vào dịch cho xong để còn về.
Người đàn ông kia thấy cậu không để ý tới mình thì đứng dậy lại gần, Thẩm Hà quá tập trung nên không để ý, tới khi bị anh ta bế bổng lên cao thì mới vội bám vào cổ anh ta mà chửi " Anh bị điên à!! thả tôi ra!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi