TU DƯỠNG ĐẠO ĐỨC NGHIỆP “THẾ THÂN”

Mẹ Tạ sẽ không thể nào ngờ rằng việc bà tới làm náo loạn lại làm Lâm Miên nhận ra tình cảm của mình.

Mặc dù gia nghiệp Tạ gia rất lớn, nhưng Tạ Đình là tự lập nghiệp bên ngoài, cho dù là người họ Tạ cũng không can thiệp được vào quyết định của hắn. Hai mẹ con ầm ĩ bỏ về, Tạ Đình nhất quyết không chịu chia tay với Lâm Miên. Thấy hai mẹ con lại định làm ầm lên nên Lâm Miên đã nhanh tay bảo nhân viên đưa cốc nước đá lại rồi ân cần đưa cho Tạ Đình, cười hì hì nói: “Uống ngụm nước cho trơn cổ họng.”

Mẹ Tạ thấy bọn họ đưa đưa đẩy đẩy lại không chịu nổi, Lâm Miên thành công làm bà tức giận bỏ đi. Tạ Đình bất đắc dĩ sờ trán, kéo giọng nói: “Em thật là.”

Tạ Đình không uống nước, Lâm Miên ừng ực uống hộ, nụ cười càng tùy ý hơn: “Anh tự nói là muốn ở cùng một chỗ với em đấy nhé, chuyện này là anh tự quyết định.”

Thấy Tạ Đình ai oán nhìn mình, Lâm Miên vội vàng bổ sung: “Anh đừng nghĩ là em muốn quỳ gối với anh để mong ba mẹ anh tác thành cho chúng ta, chuyện này em không làm đâu.”

Tạ Đình dở khóc dở cười: “Ai bảo em quỳ, em cứ yên tâm ở đây làm công việc ông chủ của em, chuyện trong nhà để anh giải quyết.”

Lâm Miên hài lòng gật gật đầu, mặc kệ việc họ đang ở trong cửa hàng, hôn lên mỗi bên má Tạ Đình một cái, giảo hoạt như con thỏ: “Thưởng cho anh.”

Nhân viên như xem kịch vui mà nhìn bọn họ.

Tạ Đình bóp bóp mặt cậu, hạ thấp giọng, nói vào tai cậu: “Anh mới mua một món đồ chơi mới, em muốn thưởng anh thì cũng đơn giản thôi.”

Tai Lâm Miên nhanh chóng đỏ bừng. Cậu lườm Tạ Đình một cái, chọc chọc lồng ngực của anh, xấu hổ rụt rè, đúng là trông hơi giống nam hồ ly tinh thật, cậu nói: “Còn phải xem biểu hiện của Tạ tổng đã.”

Tạ Đình cười cười, dù sao bây giờ cũng đang ở ngoài, hắn không nói mấy lời ám muội nữa.

Hắn tới đây là vì sợ mẹ Tạ làm khó Lâm Miên. Việc đã được giải quyết rồi thì đương nhiên hắn phải trở về.

Hai người lằng nhà lằng nhằng trong cửa hàng một lúc lâu, Tạ Đình mới lưu luyến rời đi. Trước khi đi hắn còn bảo đảm mãi với Lâm Miên rằng tuyệt đối sẽ không để ai náo loạn ở chỗ của cậu. Lâm Miên vốn là một người vô tâm cũng cảm thấy người mình được ngâm trong nước ấm.

Cậu đưa mắt nhìn Tạ Đình đi, lúc quay vào cửa hàng bị nhân viên chọc ghẹo: “Ông chủ, miệng anh ngoác tới tận mang tai rồi kìa.”

Lâm Miên sờ sờ mặt mình: “Sao nói ghê quá vậy, về chỗ làm việc của mình đi.”

Cậu ngâm nga trở về chỗ ngồi, khóe miệng nhếch lên mãi không về vị trí ban đầu.

Mấy ngày tiếp khá là yên bình. Đúng như lời Tạ Đình nói, Lâm Miên cần làm gì thì làm cái đó, chả ai gây sự với cậu, cậu cũng không sợ bị người khác nói là nam hồ ly tinh.

Nhưng vì chuyện của hai người mà Tạ Đình rất bận, năm ngày liền hai người chỉ vội thấy nhau. Đồ chơi kia cũng chưa kịp dùng, để ở góc phòng Lâm Miên đợi chủ nhân sủng hạnh.

Hai ngày nữa lại trôi đi. Tạ Đình bảo sự việc không tốt lắm, chuyện xảy ra quá đột ngột, không thể gặp Lâm Miên. Lâm Miên nằm úp sấp trên ghế salong, vừa uống trà sữa vừa làm nũng Tạ Đình. Dạo gần đây cậu rất dính Tạ Đình, bây giờ phải xa nhau một tuần cậu cũng thấy rất lâu.

Nếu có thể, cậu muốn bảo Tạ Đình đưa cậu đi cùng. Nhưng Tạ Đình đi công tác, Lâm Miên cũng không muốn nói suy nghĩ của mình ra.

Cậu còn băn khoăn chuyện ở Tạ gia: “Ba mẹ anh bảo gì?”

Tạ Đình nói rất tự nhiên: “Không có gì. Ông nội anh hơi khó chấp nhận chuyện này, anh sẽ thuyết phục bọn họ, em cũng đừng phiền lòng.”

Lâm Miên tưởng thật, khen Tạ Đình là bạn trai ba tốt(1).

(1) Bạn trai ba tốt: tạm thời tịt mùi, ai biết làm ơn hú toy với huhu. Toy đội ơn nhiều TvT

Cúp điện thoại, Lâm Miên đi ngủ trưa. Trong lúc cậu vẫn chưa dậy thì có người đập cửa nhà cậu. Lâm Miên lập tức tỉnh ngủ, điều đầu tiên cậu nghĩ tới là Tạ gia phái người tới lột da con nam hồ ly tinh là cậu. Nhưng khi nghe kĩ lại thấy giọng kia hơi quen, là Lý Viên.

Lâm Miên ngái ngủ đi mở cửa. Lý Viên đứng ngoài thở hồng hộc, chắc chắn là chạy tới đây.

“Có chuyện gì...”

Lâm Miên còn chưa nói hết đã bị Lý Viên nắm tay: “Đi theo anh.”

Nhớ tới việc Tạ Đình là một vại giấm chua, Lâm Miên vội vàng nắm mép cửa: “Đi đâu?”

Lý Viên hít một hơi thật sâu: “Đi thăm tình nhân còn nửa cái mạng của em.”

Đầu Lâm Miên “oành” một tiếng, nước mắt cũng sắp rơi: “Có chuyện gì xảy ra với Tạ Đình, tai nạn hay máy bay rơi, hay là bị kẻ thù truy sát?”

Cậu thật đáng thương, tuổi còn trẻ đã trở thành quả phu(2). Lâm Miên ngây như phỗng, nghĩ tới việc có thể Tạ Đình đã mất, hơi thở của cậu cũng loạn lên.

(2)quả phu: giống với quả phụ đó, cái này cũng dễ hiểu mà hen:>>

Lý Viên bị cậu làm tức tới bật cười: “Em đang mong Tạ Đình chết à. Không phải, đều không phải.”

Lâm Miên run chân, mặc kệ Lý Viên kéo đi, cất giọng yếu ớt: “Vậy là chuyện gì?”

Thang máy “ting” một tiếng mở ra. Lý Viên đẩy Lâm Miên đi rồi nhìn cậu một lúc lâu. Sự việc hơi hoang đường, lúc nói anh cũng khó tin được: “Tạ Đình ầm ĩ với người nhà, nói muốn ra nước ngoài kết hôn với em. Cha cậu ta nổi giận, đánh cậu ta vào viện luôn, bị gãy một cái xương sườn.”

Lâm Miên nức nở nói: “Nhưng mà, nhưng mà anh ấy bảo anh ấy đi công tác cơ mà.”

“Thôi đi, cậu ta nói cái gì em cũng tin à? Cậu ta sợ em lo, nghĩ rằng chỉ cần một mình cậu ta là có thể khống chế được sự việc.”

Lòng Lâm Miên rối bời nhớ tới giọng điệu thoải mái của Tạ Đình, lại nghĩ đến việc gãy một đoạn xương sườn mà hắn cũng lừa mình. Cậu vừa khổ sở vừa áy náy nghĩ, nếu có ngày phải quỳ gối với Tạ Đình trước cửa nhà họ Tạ cầu xin ba mẹ hắn cậu cũng sẽ không từ chối.

Hai người lao tới bệnh viện.

Lâm Miên úp sấp ở ngoài phòng bệnh nhìn thấy Tạ Đình nằm trên giường. Một người bình thường vô cùng hăng hái giờ đây lại tái mặt cau mày, cậu đau lòng muốn chết, mặc kệ người nhà họ Tạ còn ở trong, liều mạng mở cửa đi vào.

Ba Tạ vẫn còn đang giáo huấn Tạ Đình, Lâm Miên đột nhiên xông tới làm ông sợ hết hồn. Lâm Miên thấy ánh mắt kinh ngạc của Tạ Đình, huhu nhào tới người hắn, khóc lớn nói: “Lý Viên bảo anh bị gãy xương sườn, có đau lắm không, hu hu hu hu.”

Vỗn dĩ Tạ Đình cũng không đau lắm, bị Lâm Miên động vào đau méo mặt, hít sâu mấy hơi mới đỡ: “Miên Miên, khoan đã, em đang đè lên anh.”

Lâm Miên vừa nghe thấy lập tức luống cuống đứng dậy, nhìn Tạ Đình, khóc như kiểu Tạ Đình bị bệnh nan y. Cả mặt cậu đều là nước mắt, cậu thút thít mãi không nói được một câu trọn vẹn.

Ba Tạ vẫn còn ở trong phòng cũng bị Lâm Miên dọa sợ. Ông định nói chuyện, lúc này Lâm Miên cũng nhận ra sự hiện diện của ông. Cậu xoay người, vẻ mặt như chiến sĩ anh dũng hi sinh, “uỳnh” một tiếng quỳ xuống: “Chú, con là Lâm Miên, người yêu của Tạ Đình. Chú cứ yên tâm giao Tạ Đình cho con. Tuy con không thể kiếm tiền, đầu óc cũng dốt nát, nhưng mà...nhưng mà con thật sự yêu Tạ Đình, sẽ đối tốt với Tạ Đình, mong chú tác thành cho chúng con. Có câu nói, dưới đầu gối đàn ông là vàng, con cũng đã quỳ rồi, chú đừng ngăn cản bọn con nữa.”

Đầu Tạ Đình tê rần, nhịn đau kéo tay Lâm Miên: “Đừng như vậy, em đứng lên trước đã."

Lâm Miên không chịu, tiếp tục nhìn khuôn mặt uy nghiêm của ba Tạ, học lời kịch trong ti vi, khóc bù lu bù loa: “Em không đứng, chú không đồng ý, em sẽ không đứng dậy.”

Ba Tạ như đang cố gắng kiềm chế, chỉ vào Tạ Đình một lúc lâu: “Mày giỏi lắm.”

Nói xong giận đùng đùng bỏ đi.

Tạ Đình lắc đầu một cái, muốn an ủi Lâm Miên nhưng lại nhận ra Lâm Miên đã lau sạch nước mắt rồi tự đứng lên. Cậu dùng đôi mắt lấp láh nhìn Tạ Đình: “Anh thấy thế nào, diễn xuất của em khá tốt đúng không. Có đủ chân thành không, có đủ khổ vì tình không?”

Tạ Đình không ngờ là cậu giả vờ, không nhịn được cười nói: “Anh chỉ muốn nói với em là, ba mẹ anh đã đồng ý rồi, không cần em phải quỳ.”

Lâm Miên bị mù đi diễn vở kịch.

Lý Viên đang dựa ở cửa không nhìn nổi, chậc chậc chậc nói: “Tôi lại cảm thấy không khí hơi chua. Được rồi, người cũng đã tới rồi, thành công đi về, đi đây.”

Tạ Đình cảm ơn anh, rồi lại nói với Lâm Miên: “Anh không cố ý lừa em, chỉ là sợ em lo thôi.”

Lâm Miên nắm chặt tay hắn, bĩu môi muốn khóc. Cậu hít mũi nín nước mắt lại, nức nở nói: “Lý Viên bảo anh muốn kết hôn với em, thật không?”

Khuôn mặt tái nhợt của Tạ Đình vô cùng chân thành, ôn nhu nói: “Thật.”

“Nhưng mà, nếu có ngày anh không còn thích em nữa, muốn ly hôn với em thì biết làm sao?”

Tạ Đình đan mười ngón tay với Lâm Miên: “Vậy thì phạt anh cả đời không lên được.”

Lâm Miên vội vàng che miệng hắn: “Cái này không được, làm không tốt khi ly hôn còn có thể nháy một cái rồi đổi sang người khác.”

Tiếng trò chuyện của hai người được ngăn cách trong phòng bệnh, vô cùng ấm áp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi