TỪ GIẢ THÀNH THẬT


Khi Tiểu A tỉnh dậy phát hiện bản thân đang ở trên tàu hỏa xóc nảy, cả người giống bị xe nghiền qua, mỗi một cái khớp xương đều đau.

Nhóc từ giường đệm ngồi dậy, phát hiện bàn tay có ngón bị đứt đã được băng bó, ngay cả chỗ trật khớp cũng bị băng lại, thật dày, giống hệt cái tay gấu.
Cậu nhóc dùng "Tay gấu" thật cẩn thận mà vén rèm cửa sổ lên một chút, thấy cảnh sắc vụt qua bên ngoài tàu hỏa.
Đúng lúc này, cửa khoang tàu bị kéo ra, Tiểu A cảnh giác quay đầu lại, đôi mắt trừng lớn, giống như động vật nhỏ bị hoảng sợ lại tràn đầy cảnh giác.
"Em tỉnh rồi."
Tiểu A kinh ngạc mà mở to miệng, nửa ngày mới thốt lên: "Sao lại là anh......"
Tần Nhạn thuận tay đóng cửa lại.
Tiểu A thường thấy y lui tới bên người Lục Ký Minh bên người, y luôn mặc quân phục, vành mũ quân đội chùm xuống mi mắt, ít khi nói cười.

Lúc này thấy Tần Nhạn lại ăn mặc thường phục, không mang mũ, ngũ quan rõ ràng.

Chỉ là y thật sự cao lớn, ngồi ở trong khoang tàu cũng không tính là nhỏ hẹp nhưng lại có vẻ phải co người lại.
Tần Nhạn không nói chuyện, chỉ nhìn cậu nhóc, trầm tĩnh mà chuyên chú, đang chờ Tiểu A nói trước.
Trong nháy mắt, trong đầu Tiểu A có ít nhất một trăm tám mươi suy nghĩ, an nguy của bản thân là thứ yếu, suy nghĩ đầu tiên chính là không liên lụy tới Thẩm Lệnh Nghi cùng Thẩm Phức.

Cậu nhóc nhớ rõ lúc mình bị bắt cóc từ trong nhà, Thẩm Phức cùng Thẩm Lệnh Nghi đều bị giữ ở lại Thuần Viên, Lục Ký Minh cũng không ngừng dùng Thẩm Lệnh Nghi tới uy hiếp Thẩm Phức.
"Em......" Tiểu A rũ mắt, làm ra một bộ đáng thương vô cùng, cùng Thẩm gia phủi sạch quan hệ, "sau khi gia chủ đến Bình Châu, thuê em làm công mấy tháng.

Sau đó, gia chủ được đại thiếu mời về Thuần Viên, kỳ hạn làm việc của em cũng hết.

Nghe nói sắp đánh giặc, em liền nghĩ về quê đi, nhưng trên đường lại gặp phải một tên bắt cóc, muốn bắt em đến làm việc trong mỏ than, em không chịu gã liền vừa đánh vừa mắng, em tìm được cơ hội chạy trốn ra ngoài.


Vốn đang cho rằng chính mình chết chắc rồi, may mắn gặp được anh......"
Tiểu A nhất thời giả bộ lo sợ không yên không biết làm sao, ngẩng đầu liếc y, thấy trên mặt y có chút biểu tình, cũng không biết có tin hay không
Tần Nhạn lại hỏi: "Quê của em ở nơi nào? Trong nhà còn có ai không?"
Tiểu A ngẫu nhiên nói tên một địa danh rất xa, suy nghĩ một chút rồi trầm giọng nói: "Không còn ai cả.

Cha mẹ đều đi sớm, em vốn dĩ có một anh trai, lúc mất mùa, vì để dành miếng cơm cho em, chính anh ấy lại chết đói."
Đều là nói bậy.
Lúc cậu nhóc nói lời này cũng có chút ý đồ, cậu nhóc nhớ mang máng Tần Nhạn lúc ấy từng nói y có một người em trai, tuổi tác cỡ như cậu nhóc, bị đói chết.

Lúc nói chuyện đó, Tần Nhạn dường như còn rất khổ sở, hiện giờ cố ý bịa ra câu chuyện này, chính là nghĩ có thể lợi dụng sơ hở làm Tần Nhạn mềm lòng hay không.
Quả nhiên, nghe đến đây, khuôn mặt như giếng cổ không gợn sóng của Tần Nhạn dường như biểu tình có chút thay đổi, không nhìn Tiểu A nữa, mà cúi đầu nhìn về phía tay đặt ở đầu gối đầu của mình.
"Chuyến đi này anh có chút công việc, em ở bên cạnh anh, đợi vết thương của em khỏi hẳn, anh đưa em trở về."
Tiểu A chớp chớp mắt, trong lòng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Tần Nhạn người này tốt như vậy, chính mình cùng y bất quá số lần gặp mặt có thể đếm trên đầu ngón tay, chính mình có thể coi như lai lịch không rõ, y cư nhiên chịu đưa cậu nhóc đi theo, còn hứa đưa cậu nhóc trở về.
Tần Nhạn đứng lên, đầu thiếu chút nữa chạm tới nóc khoang tàu, y thật sự cao lớn.
"Muốn ngủ tiếp một lát không? Anh bảo người mang cho em chút đồ ăn." Y nói.
Chỉ chốc lát sau, rất nhiều đồ ăn được đưa tới, loãng hay đặc, ngọt hay mặn đều có cả, tuy là đang ở trên tàu nên đồ ăn không quá tinh xảo, nhưng từng này cũng quá nhiều, xếp đầy một bàn.
Tiểu A trợn mắt há miệng, cố gắng ăn một phần ba trong đó, no đến bụng tròn vo.

Cậu nhóc nhìn về phía đối diện, Tần Nhạn dựa vào cửa sổ xem báo, nói: "Này......! Này cũng quá nhiều......Em ăn không hết......"
Tần Nhạn dường như lúc này mới ý thức được mình gọi quá nhiều, buông báo xuống, hắng giọng, đi qua ngồi xuống, vô thanh vô tức mà ăn nốt chỗ đồ ăn, y ăn rất nhanh, chỉ một lát đã giải quyết xong chỗ đồ ăn còn lại.
Tiểu A càng kinh ngạc, ánh mắt phức tạp.

Cậu nhóc đã nói với Tần Nhạn rằng mình chỉ là người làm công mà Thẩm gia thuê làm công nhật, cậu nhóc cho rằng Tần Nhạn sẽ nghiễm nhiên coi cậu là người tầng lớp dưới, không nghĩ tới Tần Nhạn một chút cũng không ghét bỏ, cư nhiên sẽ ăn đồ ăn cậu để thừa lại.
Khi có người đến thu dọn bát đĩa, Tiểu A đứng dậy, giả vờ vươn vai, đôi mắt nhắm vào tờ báo bên cửa sổ.

Tiêu đề trên trang báo viết rất lớn —— Trịnh Triệu chỉ huy Bắc phạt.
Tiểu A vội vàng nhìn thêm mấy dòng bên dưới, đại ý là Trịnh Triệu ban bố lệnh Bắc phạt cùng với《 thư động viên gửi các chiến sĩ 》, 《 thư động viên nhân dân cả nước》, ít ngày nữa sẽ cử hành lễ tuyên thệ trước khi xuất quân lên Bắc, thảo phạt quân phiệt Nghiêm Nhất Hải chiếm cứ phương Bắc, giải cứu bá tánh nhiều năm chịu khổ ra khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.
Mấy cái này cậu nhóc không hiểu lắm, nhưng cũng hiểu là bây giờ thực sự sắp chiến tranh rồi.
Cậu nhóc không dám nhìn kỹ, sợ làm cho Tần Nhạn chú ý, dù sao thì cậu nhóc cũng chỉ một người làm công, không nên biết chữ, sao có thể xem báo.

Tần Nhạn là tâm phúc bên người Lục Ký Minh, trên báo chí tựa hồ không nhắc tới Lục Ký Minh, không biết là không viết hay là do cậu nhóc chưa nhìn thấy nữa.
Một lúc sau, đoàn tàu chậm rãi dừng lại, nhà ga chật kín người, tiếng người ồn ào, náo nhiệt cực kỳ.
"Tới rồi, nên xuống xe." Tần Nhạn nói.
Tiểu A hỏi: "Đây là chỗ nào?"
"Cảng Bồng Lai."
Cảng Bồng Lai nằm ở góc đông nam của miền Bắc, bến cảng sầm uất, có không ít thuyền hàng xuất ngoại, lợi nhuận không nhỏ.

Những năm Lục Trọng Sơn cùng Nghiêm Nhất Hải lực lượng ngang nhau, đã từng tranh giành bến cảng này, chỉ là thế lực ngang nhau, cuối cùng đều lui một bước, để đối phương làm ăn ở đây.
Cho nên, bao nhiêu năm trôi qua, địa phương càng phồn hoa náo nhiệt, cũng là nơi rồng rắn hỗn tạp, thế lực khắp nơi rắc rối khó gỡ.
Một phần công việc kinh doanh vận tải biển mà Lục Ký Minh và Mạnh Tam hợp tác đều ở đây, cho nên khi Tần Nhạn trở về Bình Châu sau trận chiến với Chương Chấn Lộ, liền thường xuyên tới cảng Bồng Lai, thay Lục Ký Minh xử lý một ít việc.

Trong khoảng thời gian này, Dương Linh trọng thương đã hồi phục, lưu lại bên người Lục Ký Minh, mà Tần Nhạn đi đi lại lại giữa cảng Bồng Lai cùng Bình Châu suốt.
Cho nên y cũng không quá rõ ràng chuyện sau này giữa Lục Ký Minh cùng Thẩm Phức, cũng không rõ ràng lắm quan hệ chị em chân thật giữa Tiểu A cùng Thẩm gia.
Tần Nhạn vốn không phải là người nói nhiều, chỉ chuyên tâm làm việc, Lục Ký Minh giao cho y cái gì, y liền tập trung làm cái đó.

Đây là vì báo ân cứu đói của Lục Hạc Minh, nhiều năm như vậy, y sớm đã thành thói quen kỷ luật nghiêm minh, trừ cái này ra, y cũng không biết chính mình có gì khác cần làm hay không.
Cứu Tiểu A hoàn toàn là việc ngoài ý muốn, ngày hôm đó y suốt đêm lái xe trên đoạn đường nhỏ đó, muốn tới ga tàu hỏa đón chuyến tàu rạng sáng đến cảng Bồng Lai.


Nếu không phải nhãn lực của y tốt, kỹ thuật lái xe cũng không tồi, kịp thời dừng xe lại, Tiểu A đột nhiên lao ra như vậy có thể đã bị đâm bay ra chỗ khác rồi.
Y cứu Tiểu A là ngẫu nhiên, hơn nữa Tiểu A trong mắt y, mỏng manh yếu đuối như cọng giá, không gây ra nổi nhiễu loạn gì.

Y cũng không hoàn toàn tin những gì Tiểu A nói, chỉ cho là trên đường nhặt được chú mèo chú cún nhỏ, cho ăn cho mặc, chờ xong chuyện ở đây, thuận nước giong thuyền đưa cậu nhóc về quê.
Tần Nhạn thuê một gian nhà ở gần bến cảng, trong một con hẻm yên tĩnh giữa thành phố sầm uất.
Tần Nhạn lẻ loi một mình, bên người không có ai đi cùng.

Tiểu A vốn dĩ cho rằng mình đi theo Tần Nhạn, tựa như người hầu mà thôi, không nghĩ tới Tần Nhạn cái gì cũng không cần nhóc làm, hành lý không cần cậu cầm, quét tước chỉnh lý gì đó, cậu nhóc còn chưa kịp động thủ, Tần Nhạn đã làm xong rồi, sạch sẽ lưu loát, quần áo đệm chăn gấp vuông vức đều tăm tắp.
Sáng sớm rời giường, Tiểu A dụi dụi mắt rời khỏi phòng ngủ, trên bàn đã bày đầy bữa sáng ngon lành, Tần Nhạn đã ăn xong, cẩn thận khép báo lại.

Hôm nay y mặc một thân âu phục, dáng người càng thêm đĩnh bạt, giống như kiếm ra khỏi vỏ, bóng loáng nội liễm.
"Hôm nay anh cần đến bến cảng." Y nói.
Tiểu A mờ mịt nói: "Vậy em......"
"Em ở nhà nghỉ ngơi đi," y nói, "Trong ngăn kéo tủ đứng có tiền mặt, đói thì cứ lấy mua đồ ăn, không cần chạy loạn."
Tiểu A ngoan ngoãn gật đầu.

Tần Nhạn vừa đi, cậu nhóc đã cầm tiền ra ngoài.

Tiểu A mua chút đồ ăn vặt cầm trên tay, vừa ăn vừa tìm đường tới chi cục điện báo cảng Bồng Lai, gửi tin báo bình an cho Thẩm Phức cùng Thẩm Lệnh Nghi.
Điện báo tính tiền theo chữ, cũng không tiện nghi, hơn nữa, Tiểu A cũng không muốn Thẩm Phức với Thẩm Lệnh Nghi phân tâm tới tìm nhóc, vẫn là tự nhóc tìm cơ hội trở về thì hơn.

Do vậy, cậu nhóc chỉ viết mấy chữ ngắn gọn liền gửi đi.
Chuyện lớn gây nhức đầu đã xử lí xong, khẩu vị ăn uống của Tiểu A tự nhiên cao hơn hẳn, ăn đến bụng tròn xoe mới trở về nhà.
Thu được điện báo, Thẩm Lệnh Nghi vội vàng nhìn lướt qua, lại vội đi tìm Thẩm Phức, hai người mở bức điện báo kia ra xem đi xem lại mấy lần, trên đó viết vỏn vẹn tám chữ "Đã trốn, bình an, chớ tìm, chờ em".

Thẩm Phức thở phào nhẹ nhõm, tảng đá đè nặng trong lòng cũng được buông xuống.

Điện báo là từ cảng Bồng Lai phát tới, Thẩm Phức cùng Thẩm Lệnh Nghi hai mặt nhìn nhau, không biết Tiểu A chạy trốn như thế nào, sao lại tới tận cảng Bồng Lai.

Nhưng dù sao đi chăng nữa, bình an là tốt rồi.
Như vậy, trên tay Vu Duy Hồng đã không còn lợi thế.
Hai người cứ nhìn chằm chằm kia bức điện báo mãi, Thẩm Lệnh Nghi đột nhiên nói: "Không bằng chúng ta đi thôi."
Thẩm Phức không phản ứng kịp, ngơ ngác hỏi: "Đi? Đi đâu?"
"Đi cảng Bồng Lai tìm Tiểu A, sau đó ba người chúng ta mua vé tàu đến phương nam đi." Thẩm Lệnh Nghi nói, "Thử xem chứng minh thư giả trên tay có thể dùng hay không, nếu thật sự có thể sử dụng, chúng ta cao chạy xa bay, mặc kệ cái cục diện rối rắm này, để cho bọn họ tự đấu với nhau."
Thẩm Lệnh Nghi nói cực kỳ có lý, có lý đến mức Thẩm Phức cứng họng, không biết nên nói gì.
Cậu chỉ có thể nói: "Được."
Dứt lời, Thẩm Lệnh Nghi một khắc cũng chờ không kịp, lục tìm chứng minh thư giả mà Vu Duy Hồng đưa, tính đi thử xem sao.

Đương nhiên cũng không phải quang minh chính đại mà dùng, phòng ngừa Vu Duy Hồng tính kế phía sau, giám thị hành tung của hai người.

Nàng phải cố gắng bí mật, không chắc chắn thì không thể mạo hiểm.
Thẩm Phức cũng ra ngoài, Lục Ký Minh nói hôm nay muốn cùng cậu ăn cơm tối.
Chờ tới khi Thẩm Phức qua cầu Vũ Kiều, tới Lục công quán, ấn chuông cửa, bác gác cổng lại nói đại thiếu chưa về.

Thẩm Phức muốn hỏi lại, bác gác cổng xem mặt đoán ý, đầy mặt khó xử, cuối cùng mới ấp úng nói: "Đại thiếu sáng sớm đã bị cậu Tiển hẹn ra ngoài, còn chưa trở về."
Thẩm Phức: "......"
Tra nam.
Cho dù Thẩm Phức đã biết lai lịch của Tiển Xuân Lai rồi nhưng lúc này vẫn rất tức giận.

Người gác cổng thấy sắc mặt cậu khó coi, trong lòng biết cậu có quan hệ không tồi với đại thiếu gia nhà mình, không dám cản cậu, liền để cậu vào.
Thẩm Phức trầm mặt đi lên tầng, một bụng tức giận không chỗ phát tiết, chỉ muốn Lục Ký Minh mau xuất hiện trước mặt mình để đạp cho hắn hai cái.
Cậu một đường vào phòng ngủ của Lục Ký Minh, lục tung lên, lôi hết đồng hồ khảm bảo nạm vàng, đồng hồ quả quýt, nhẫn kim cương, khuy măng sét vàng bạc,...của Lục Ký Minh ra, chất đống lên bàn.
Cầm hết trốn đi bây giờ, Thẩm Phức lạnh mặt nghĩ như vậy..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi