TỪ HÔM NAY BẮT ĐẦU NGƯỢC TRA NAM



Tích----
Tiêu Diệp bị một trận đau đớn làm tình lại.

Hắn tỉnh tỉnh mê mê mở hai mắt ra, tầm mắt mơ hồ một thời gian rồi mới hiện lên rõ ràng.

"Đè tay hắn lại." Bên cạnh hắn bỗng nhiên truyền đến một giọng nam: "Đừng để hắn lộn xộn." Thanh âm vừa dứt xong, Tiêu Diệp liền cảm nhận được có người đi tới đè hai tay mình lại.

Trong lòng Tiêu Diệp tức khắc chấn động, trong đầu hiện ra hình ảnh dây dưa cùng với Phó Chu Minh.

Không được!
Tuyệt đối không thể đụng vào tên khốn kia được!
Nghĩ đến đây, hắn cắn chặt răng, dồn hết sức lực để giãy giụa, muốn đem tay mình rút về.

"Ai ai, Tiêu tổng, ngày đừng có nhúc nhích." Một giọng nữ vang lên ngay sau đó: "Đã không có việc gì nữa rồi, là bác sĩ muốn đổi thuốc cho ngài."
Tiêu Diệp sửng sốt một chút, nheo mắt nhìn sang bên cạnh.

Bác sĩ trung niên mặc áo blouse, trong tay cầm thuốc tê đang xoa lên lòng bàn tay hắn.


Nữ trợ lý đứng bên cạnh bác sĩ vươn tay đè lấy cánh tay hắn để cho bác sĩ bôi thuốc lên.

"Này...."
"Tiêu tổng, ngài đang ở bệnh việc rồi." Nữ trợ lý thấy Tiêu Diệp đã tỉnh táo lại thì liền nhẹ nhàng thở phào một hơi, cũng buông lỏng cánh tay đang đè hắn.

"Không có việc gì nữa rồi.

Ngài bị người ta hạ thuốc ngủ, liều lượng không nhỏ." Bác sĩ một bên cúi đầu giúp hắn bôi thuốc, một bên trầm giọng nói: "Nhưng cũng may được đưa đến bệnh viện kịp thời xử lý.

Ngài đã ngủ sáu giờ, dược tính hẳn là đã tiêu tan.

Ngài thử cử động tay chân xem?"
Tiêu Diệp dựa theo lời của bác sĩ mà hơi co chân lại.

Trừ việc có chút nặng nề thì cũng không còn cảm giác như bị rút cạn năng lượng, cũng không còn vô lực như trước nữa.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, phòng bị trong lòng cũng hạ xuống.

"Dược tính đã hết, nhưng mà tay này của ngài." Bác sĩ nhíu mày, nếp nhăn trên trán hiện lên tầng tầng lớp lớp: "Lúc ngài mới được đưa tới đây, lòng bàn tay đền đã nghiền thủy tinh thành bột phấn, vừa rậm rạp vừa khó lấy ra.

Hiện tại tôi bôi thuốc cho ngài, ngài phải cẩn thận một chút, nếu không cẩn thận sẽ dễ bị hoại tử."
Tiêu Diệp nhìn bàn tay được bôi thuốc, miệng vết thương chằng chịt trên bàn tay, thật lâu sau mới gật gật đầu.

Bác sĩ cũng không nói thêm gì nữa, bôi thuốc cho Tiêu Diệp rồi băng bó xong cũng đứng dậy rời đi.

Chờ đến khi bác sĩ đi rồi, Tiêu Diệp mới liếc mắt nhìn nữ trợ lý: "Nói đi, có chuyện gì xảy ra?"
Nữ trợ lý chớp chớp mắt: "Tôi nhận được điện thoại của ngài, nhưng ngài lại không nói gì hết, nhưng vẫn có âm thanh khác vang lên.

Tôi tắt máy rồi gọi lại một lần, kết quả điện thoại lập tức bị ngắt, tôi cảm thấy có chuyện không hay."
Tiêu Diệp nhắm hai mắt lại hừ một tiếng.


Người tắt điện thoại, hẳn là tên khốn nạn làm chuyện tốt Phó Chu Mình kia đi.

"Lúc đấy tôi mới vừa ra khỏi công ty, phát hiện sự tình có chút không thích hợp nên lập tức trở về công ty, mở máy định vị điện thoại của ngài thì phát hiện ngài ở nhà hàng cạnh công ty.

Tôi sợ xảy ra chuyện nên cùng với bảo vệ chạy tới đây, sau đó phát hiện ngài trên ghê lô..."
Tiêu Diệp trong lòng bỗng nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm nữ trợ lý hỏi: "Những người khác đâu?"
"Những người khác..." Nữ trợ lý do dự một hồi, sắc mặt hơi ửng hồng: "Lúc tôi với bảo vệ chạy tới, trước cửa phòng có hai nam nhân đứng đó, chúng tôi kêu họ mở cửa ra thì họ phi thường hoảng loạn, tìm cớ chạy đi.

Tôi lập tức gọi giám đốc nhà hàng tới mở cửa, thì thấy..."
"Thấy trên người trần trụi của ngài, còn có....Phó Chu Minh đang cởi quần áo ngài."
Nữ trợ lý trong đầu đột nhiên nhớ ra khung cảnh lúc đấy, sắc mặt lập tức cứng trở lên hồng thấu.

Ở trong căn phòng xa hoa kia, Phó Chu Minh gần như trần trụi cả người.

Mà ông chủ nhà mình áo cũng không còn, cơ bắp gợi cảm cứ thế mà lộ ra ngoài.

Giày da của hắn cũng bị cởi ra, Phó Chu Minh còn đang lôi kéo quần tây hắn, hình ảnh vừa ái muội vừa quỷ dị.

Tiêu Diệp nghe tới đây liền thở phào một hơi.

Theo như lời trợ lý nói, cô đuổi thới vừa kịp lúc, Phó Chu Minh hẳn là còn chưa kịp làm gì.


Vậy là tốt rồi, tốt rồi
Tuy rằng hiện tại hắn còn không rõ tại sao Phó Chu Minh phải hạ thuốc hắn, tại sao lại muốn chiếm lấy cơ thể hắn, nhưng hắn biết, chính mình ngày hôm qua vừa mới hứa trung thành cả đời với Hải ca, hôm qua vừa thề thốt, hôm nay đã cùng người khác làm tình.

Hải ca tuyệt đối sẽ không liếc mắt nhìn hắn một lần nào nữa.

Trong lòng Tiêu Diệp tức khắc sinh ra một cảm giác may mắn hơn bao giờ hết.

"Tiêu tổng." Nữ trợ lý ho khan một tiếng: "Về đám người kia, tôi đã cho bảo vệ chặn lại, sau đó đi báo án.

Bọn họ hiện tại hẳn là còn đang ngây ngốc trong cục cảnh sát, ngài tính xử lý thế nào?
Xử lý?
Trong mắt Tiêu Diệp tức khắc hiện lên một tia lạnh lẽo, hắn muốn giết hết đám người ngu xuẩn đó! Dám hạ cho hắn loại thuốc dơ bẩn, dám dùng loại phương pháp này bò lên giường hắn!
Hắn cắn chặt răng: " Liên hệ luật sư giúp tôi, cùng cảnh sát bên kia điều tra.

Những người này tuyệt đối không tự nhiên mà kiêu ngạo như thế được, chuyện này nhất định không giống bình thường, tôi hoài nghi còn có người đứng sau.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi