TỪ HÔM NAY BẮT ĐẦU NGƯỢC TRA NAM



Triệu Hướng Hải rời khỏi công ty, đến lớp vũ đạo đón Nhạc Nhạc về nhà.
Sau khi về nhà, Tiêu Nhạc Nhạc tự giác ngoan ngoãn đi tắm.

Triệu Hướng Hải nhàn nhã xuống dưới, nhìn tứ phía xung quanh.

Tiêu Diệp không ở đây.

Anh hừ nhẹ một tiếng, cũng không thèm để ý, trở về phòng mình thay quần áo.

Khi đi qua phòng tập thể hình ở nhà, anh đột nhiên nghe thấy tiếng đập nặng nề từ bên trong.

Anh cau mày, đến bên cửa sổ phòng tập rồi ngó vào nhìn.

Tiêu Diệp mặc một chiếc áo thể thao màu đen cùng quần đùi, khỏe khoắn như một con báo.

Hắn đeo găng tay đấm bốc đứng trước bao cát, ánh mắt dữ tợn, dùng một tay đấm mạnh bao cát không ngừng, phát ra âm thanh bang bang nặng nề, như thể muốn trút giận.

Triệu Hướng Hải tốt xấu cũng sống cùng Tiêu Diệp hơn 7 năm, anh biết rất rõ thói quen của Tiêu Diệp
Khi người này tức giận, hắn thích làm hai điều.

Hoặc mãnh liệt làm tình, hoặc đấm bốc trút giận.

Sự tức giận càng lớn, hắn càng tàn nhẫn, lực đánh càng mạnh.


Triệu Hướng Hải đứng ở ngoài cửa sổ nhìn trong chốc lát, đoán chừng lần này Tiêu Diệp rất tức giận, bao cát cũng suýt nữa bị đánh bay.

Hóa ra việc giữ liên lạc với Tống Thiến sẽ khiến Tiểu Yêu tức giận đến mức.

Triệu Hướng Hải nhướng mày kinh ngạc nghĩ thầm.

Nhưng hắn thích tức giận thì cứ tức giận đi.

Anh dỗ Tiêu Diệp, là do lúc đấy anh còn đi theo hắn.

Trước kia, Tiêu Diệp phát hỏa, anh sẽ thật dịu dàng mà an ủi, dỗ dành.

Hiện tại, Tiêu Diệp phát hỏa, anh còn nghĩ muốn thêm dầu vào lửa khiến Tiêu Diệp tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nổi trận lôi đình, đỉnh đầu bốc khói, hai mắt bốc hỏa.

Chỉ cần nghĩ thôi cũng khiến anh cả người đều thoải mái.

Triệu Hướng Hải khóe môi mang theo ý cười, trở về nhà ăn.

Nhạc Nhạc tắm xong, mang theo thơm ngào ngạt chạy tới nhà ăn, Triệu Hướng Hải cũng chuẩn bị tốt đồ ăn cho cả hai, hai cha con an tĩnh ăn bữa tối.

"Baba." Ăn đến nửa bát, Tiêu Nhạc Nhạc bỗng nhiên lên tiếng nói chuyện: "Cái này là đồng hồ của ba sao?"
Triệu Hướng Hải dừng chiếc đũa, ngẩng đầu nhìn.

Trên bàn là chiếc đồng hồ kim cương mà Tiêu Diệp nói là muốn tặng cho Phó Chu Minh.

"Thật xinh đẹp nha." Tiêu Nhạc Nhạc cầm lấy chiếc đồng hồ, đặt ở trước mắt đánh giá một chút: "Baba, đây là của cha tặng cho ba sao?"
Triệu Hướng Hải sửng sốt, duỗi tay đem đồng hồ cầm trở về, cố tình dời đề tài: "Nhạc Nhạc thích cái này sao?"
"Thích." Tiêu Nhạc Nhạc cười khúc khích.

"Vậy kì thi tới nếu con làm bài tốt, sinh nhật con baba sẽ tặng con một chiếc."
Tiêu Nhạc Nhạc tươi cười càng thêm xán lạn: "Baba là tốt nhất!"
Triệu Hướng Hải bất đắc dĩ cười gật gật đầu, không nói nữa.

Chiếc đồng hồ kim cương lạnh ngắt bị anh siết chặt trong tay, càng khiến lòng bàn tay anh đau đớn.

Anh có thể nói là một chuyên gia, nhìn thoáng qua liền có thể thấy giá trị của chiếc đồng hồ kim cương này cao như thế nào.

Anh và Tiểu Diệp bên nhau đã bảy năm, ngoài mấy năm trước còn tổ chức sinh nhật, lễ tình nhân, tặng quà, càng về sau hai người càng hờ hững, thậm chí còn ít giao tiếp hàng ngày.

Đừng nói đến việc tặng quà bất ngờ như thế này.


Tiêu Diệp không còn tặng quà cho anh, giờ lại hao hết tâm tư mua chiếc đồng hồ quý giá này tặng cho Phó Chu Minh.

Triệu Hướng Hải nhịn không được tự giễu mà cười hai tiếng.

Bỏ đi.

Anh có tiền, cũng không thiếu mấy loại đồng hồ như thế này.

Coi như anh mắt mù, mà đi yêu cái loại tra nam khốn nạn như vậy.

Triệu Hướng Hải yên lặng đặt chiếc đồng hồ kim cương sang một bên, không nói thêm lời nào, lẳng lặng ăn cơm tối.

......!
Ngày tháng trôi qua, cuộc sống của Triệu Hướng Hải bình yên trở lại.

Nhưng Tiêu Diệp thì khác.

Triệu Hướng Hải có thể nhìn ra được, bởi vì anh vô thanh vô tức không để bụng đến hắn, khiến tâm tình Tiêu Diệp ngày càng trở lên ác liệt, cả người cũng càng táo bạo, tựa như một quả bom kép đã kíp nổ bên trong, chỉ cần thiêu thêm một chút thì sẽ hoàn toàn nổ tung.

Buổi tối hôm đó, Triệu Hướng Hải được mời tham gia một bữa tối từ thiện.

Tại bữa tiệc, các minh tinh từ mọi tầng lớp xã hội đều tham dự và một số nhân vật kinh doanh lớn cũng sẽ có mặt.

Nếu không có gì khác, Tống Tu và Phó Chu Minh cũng sẽ tới, và có thể Tiêu Diệp cũng sẽ tới.

Triệu Hướng Hải lái xe, trước tiên gọi điện thoại cho dì giúp việc ở nhà kêu bà nấu bữa tối cho Nhạc Nhạc.

Nói xong liền cúp điện thoại chờ đèn đỏ, sau đó anh gọi cho trợ lý Vương.

"Triệu tổng." Vương trợ lý ở điện thoại kia đầu nhỏ giọng nói chuyện: "Tôi đã đến bữa tiệc rồi.


Ngài cũng nhanh đến đi."
"Còn chờ thêm ba lần đèn giao thông nữa, yên tâm đi." Triệu Hướng Hải hừ nhẹ.

"Được rồi." Trợ lý Vương trả lời, sau đó nhẹ giọng hơn: "Tôi vừa nhìn thấy Phó Chu Minh và người đại diện của cậu ta.

Nói ngài nghe, khí lực của người đại diện mạnh hơn ngày trước rất nhiều.

Vẻ mặt kiêu ngạo đó, ồ, giống như một con gà mái già mới đẻ trứng, nhìn thật sự thiếu đánh mà.

"
Đèn xanh sáng lên, Triệu Hướng Hải khởi động xe, hướng tới điện thoại đầu bên kia cười khẽ: "Không cần sốt ruột.

Anh đã chuẩn bị xong mọi thứ cần chuẩn bị chưa?"
"Ổn thỏa hết rồi." Trợ lý Vương nói nhanh nhẹn đáp: "Những gì cần chuẩn bị và những người cần liên lạc đều đã sẵn sàng.

Chỉ cần chờ chỉ thị của Triệu tổng."
Triệu Hướng Hải ừ một tiếng nhìn về phía trước, òa nhà nơi tổ chức bữa tiệc lần này đã ở trước mặt anh.

Anh hít sâu một hơi: "7 giờ, đừng quên."
"Không thành vấn đề." Trợ lý Vương nói với một chút thích thú.

"Vào lúc 7 giờ, tạo cho họ một bất ngờ đến trở tay không kịp.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi