TỪ HÔM NAY BẮT ĐẦU NGƯỢC TRA NAM



Tiêu Diệp không cách nào đè nén lại tâm tình của mình lúc này.

Cảm giác đó thật giống như là mưa xuân liên miên, giáo măng mạo thật: Núi cao hạc vũ, che đồng phong hiệp: Bích thủy tẩy hướng ngàn rượu sườn núi, thanh tuyền nảy lên vạn làm điền: Trên dưới một trăm chỉ hoảng điện trục đêm hoan gà, ngàn vạn chi lửa khói hỉ thượng tận trời.

Hưng phấn khiến người ta khó có thể kiềm lòng.

(Edit: Huhu trình em không đủ để hiểu anh nói gì, có độc giả nào hiểu thì giúp mình với nha)
Khiếp sợ qua đi, Tiêu Diệp cảm thấy trong lòng mình mừng phát điên rồi! Hắn tận lực khống chế không cho khóe môi cong lên cười toe toét, cố gắng khiến lời nói trở lên tự nhiên một chút, nhưng có cố thế nào thì khóe môi hắn vẫn không nghe lời mà cong lên, lại cố gắng áp xuống nhưng chưa được bao lâu lại tiếp tục cười ngu.

Nhìn chẳng khác gì bị chuột rút ở miệng.

Triệu hướng Hải nhìn sắc mặt của Tiêu Diệp chẳng khác gì máy chiếu phim, khóe miệng khẽ giật giật: "Nếu cậu không ăn thì tôi đổ đi đây."
Dứt lời liền duỗi tay cầm lấy đĩa đồ ăn.

"Tôi ăn!" Tiêu Diệp cuống quýt giật lại: "Tôi ăn, ai nói tôi không ăn?"

"Vậy ngồi xuống đi." Triệu Hướng Hải cúi đầu bắt đầu ăn sáng.

Tiêu Diệp chậm rãi ngồi xuống, nhìn Tiêu Nhạc Nhạc cười như hoa bên cạnh.

Hóa ra nhóc con cười cái này!
Tiêu Diệp hừ nhẹ một tiếng, im lặng cầm lấy chiệc đũa, gắp lấy miếng trứng chiên còn đang nghi ngút khói.

Hắn run rẩy đưa miếng trứng lên miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng.

Lòng trắng trứng lập tức mềm ra trong miệng, lòng đỏ nóng hầm hập bên trong lập tức trào ra, cùng với nước sốt đặc sánh ngòn ngọt mằn mặn như kích thích đầu lưỡi.

Mẹ ơi, mùi vị thật con mẹ nó tuyệt vời!
Quả nhiên là tay nghề của Hải ca!
Rất lâu rồi hắn chưa được ăn đồ tự tay Triệu Hướng Hải làm.

Sau khi cắn một ngụm trứng, Tiêu Diệp không tiếp tục cắn thêm mà cẩn thận nhấm nháp không dám thô lỗ nuốt vào.

Có trời mới biết khoảng thời gian trước kia hắn cầu mà không được những món ăn đơn giản như thế này, mỗi ngày bụng dạ đói queo, chỉ có thể nhìn nhóc con Tiêu Nhạc Nhạc há mồm ăn bằng sạch.

Chỉ nghĩ tới đó là đồ Hải ca làm, trong lòng hắn liền không nhịn được mà bắt đầu ghen ghét đổ dấm chua.

Hắn nghĩ nếu có thể dùng tiền để mua đồ ăn Hải ca làm, cho dù có trăm nghìn tệ một cái hắn cũng chẳng ngại rút tiền ra.

Hắn thật sự quá nhớ thương hương vị này.

Tiêu Nhạc Nhạc liếm liếm môi, tiến đến bên cạnh Tiêu Diệp: "Cha."
"Cái gì?"
"Món trứng chiên của baba." Ý cười trên môi của Tiêu Nhạc Nhạc ngày càng đạm: "Ngon hơn nhiều so với cha làm đúng không?"

Tiêu Diệp dừng tay, nhìn nhóc quỷ nhà mình.

Vừa được ăn bữa sáng Triệu Hướng Hải làm khiến tâm tình của hắn như muốn thăng thiên, cao hứng như muốn bay nhảy ngoài đường.

Thế nên hắn còn có tâm tình đùa giỡn với Tiêu Nhạc Nhạc, cười cười một tiếng nhìn con bé nói: "Đương nhiên rồi."
Tiêu Nhạc Nhạc cười hì hì một tiếng.

Ý cười của con bé còn chưa tắt, Tiêu Diệp đã nói tiếp: "Nhưng hôm qua cha với baba con đã thương lượng, về sau người chiên trứng gà cho con sẽ là cha.

Ngày mai bảo bối lại ăn trứng cha chiên có được không?
Khuôn mặt nhỏ của Tiêu Nhạc Nhạc bỗng cứng đờ.

Nhóc con cứng người quay đầu nhìn Triệu Hướng Hải vẫn luôn trầm mặc ngồi ăn cơm: "Baba, điều cha nói....Là thật ạ?
Triệu Hướng Hải ngẩng đầu, nhẹ nhàng cười một cái.

Tiêu Nhạc Nhạc còn tưởng rằng nụ cười này thay cho lời khẳng định, khóe miệng lập tức rũ xuống, thoáng cái đôi mắt đã ướt nhẹp, nức nở gào lên: "Không muốn! Con không muốn đâu!"
"Được rồi được rồi, cha con nói đùa đó." Triệu Hướng Hải nhìn con gái khóc rống lên, đau lòng sờ sờ đầu Nhạc Nhạc, sau đó cảnh cáo nhìn Tiêu Diệp: "Cậu trêu con bé làm gì?"
Tiêu Diệp sờ sờ đầu không dám lên tiếng.

Hắn cúi đầu, an tĩnh ăn bữa sáng của mình.


Mẹ ơi nó ngon!!
Tiêu Diệp càng ăn cảm xúc càng trào dâng mãnh liệt, hắn tự nhủ trong lòng phải ăn chậm một chút, đừng có ăn một lèo cái là hết, ăn chậm chút.
Hôm nay đến lượt Tiêu Diệp đưa con gái đi học, vì thế Triệu Hướng Hải ăn bữa sáng xong liền ra khỏi nhà lái xe đến công ty.

Vừa đến nơi, anh chậm rãi nhàn nhã đi vào thang máy.

Thang máy đi đến một nửa thì bỗng nhiên điện thoại của anh vang lên.

Triệu Hướng Hải từ trong túi lấy ra điện thoại, hóa ra là Quan Trường Phong gọi tới.

Anh hơi nhíu mày.

Không biết vì cái gì mà anh luôn cảm thấy mấy ngày nay Quan Trường Phong đối xử với anh luôn rất nhiệt tình, à, phải nói là quá mức nhiệt tình..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi