TỪ HÔM NAY BẮT ĐẦU NGƯỢC TRA NAM



Tiêu Diệp vô cùng dữ tợn nhìn vào mắt Triệu Hướng Hải.
Dường như nếu Triệu Hướng Hải nói sai một chút, hắn sẽ nuốt sống anh luôn.

Trên mặt Triệu Hướng Hải cũng không có một tia sợ hãi, ngược lại khẽ cười một tiếng: "Tiêu Diệp, cậu vẫn chưa hiểu sao? Tôi gặp ai và làm gì đều không liên quan đến cậu."
Nghe tới đây, Tiêu Diệp không kìm nén được tức giận mà trừng mắt phẫn nộ nhìn anh, hắn nhanh chóng siết chặt cổ tay Triệu Hương Hải: "Anh đi tìm đàn ông?"
Triệu Hướng Hải cau mày muốn rụt tay về nhưng Tiêu Diệp dùng lực quá lớn, muốn rút cũng rút không được.

Ha...!
Tại sao sau khi chia tay gã nam nhân này còn phiền phức hơn trước vậy?
Trước kia Tiêu Diệp đối với anh không có chút kiên nhẫn nào.

Hiện tại không biết dây thần kinh nào của hắn bị đứt, cư nhiên dám trơ mặt chó tới chất vấn anh, quản lý anh đi đâu về đâu?
Quả thật là rảnh rỗi không có gì làm liền muốn tìm đánh mà!
Triệu Tương Hải ánh mắt lạnh lùng nói: "Tôi đi tìm nam nhân thì sao? Tiêu Diệp, tôi nói rồi, hiện tại tuy chúng ta còn ở chung nhà với Nhạc Nhạc.


Nhưng Nhạc Nhạc không có ở đây, chúng ta ai chơi theo ý người nấy, không quấy rầy đến nhau.

Cậu hiện tại nổi điên cái gì?"
Tiêu Dã gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt Triệu Hướng Hải, trong lòng dâng lên lửa giận.

Triệu Hướng Hải sao lại có thể!
Đúng, bọn họ vừa mới chia tay không lâu.

Nhưng mà Triệu Hướng Hải làm sao có thể nhanh chóng đi ra ngoài tìm vui như vậy!
Hắn không thể chấp nhận được!
Tiêu Diệp nhìn cổ áo mở rộng của Triệu Hướng Hải, nhìn da thịt trắng nõn bị lộ ra của anh, trong lòng tưởng tượng có người khác ngoài hắn đụng chạm đến nơi này, cảm xúc không cam lòng tựa như con kiến cắn xé toàn thân.

Hắn cắn răng: "Triệu Hướng Hải, anh trả thù tôi."
"Trả thù cậu?"Triệu Hướng Hải khóe miệng hơi nhếch lên: "Tiêu Diệp, có câu người thông minh tự mình có thể hiểu nấy.

Nhưng tôi thấy chỉ số thông minh của cậu chắc đã bị ném chó gặm rồi.

Tôi trả thù cậu? Cậu là cọng hành nào mà đáng giá để tôi mất công đi trả thù?"
"Là Tống Tu?" Tiểu Diệp không ngốc, rất nhanh liền đoán được người đã gặp Triệu Tương Hải: "Tôi sủng Phó Chu Minh, anh liền đi sủng Tống Tu, cùng cậu ta làm chuyên ái muội mập mờ.

Anh chính là cố ý chọc tức tôi có đúng không?"
"Cậu cũng thật coi trọng bản thân." Triệu Hướng Hải cười nói: "Tôi hiện tại độc thân, tôi thích ai thì liền sủng người đó.

Cậu có thể yêu đương ái muội, còn tôi không thể sao? "
Vừa nghe Triệu Hướng Hải nói, lại nghe được câu: "Thích ai liền sủng người đó." Cơn tức giận đang được kìm nén của Tiêu Diệp nhanh chóng bùng cháy.

Hắn lạnh lùng bóp chặt cổ tay của Triệu Hướng Hải, từng bước ép người vào tường: "Triệu Hướng Hải, anh làm nổi sao? Bây giờ anh còn có vừa mắt tiểu bạch kiểm Tống Tu này?"
Triệu Hướng Hải thanh âm cũng trầm xuống: "Buông tay."

"Anh cùng cái loại tiểu bạch kiểm yếu đuối Tống Tu ở bên nhau, hai người các người ai ở trên? Là anh đè cậu ta sao?" Lửa giận của Tiêu Diệp đã cháy đến cực hạn, mất đi chút bình tĩnh thường ngày, lại nhếch mép cười nhạo.

"Anh đã bị tôi thao bảy năm rồi, còn có thể dùng thứ phía trước sao? "
Triệu Hướng Hải nghe Tiêu Diệp nói, thoáng chốc cắn chặt khớp hàm.

Sẽ không có người đàn ông nào sẵn sàng chấp nhận được việc bị nghi ngờ như vậy!
Tiêu Dã vừa nói xong, bầu không khí giữa hai người lập tức trở nên căng thẳng, giương cung bạt kiếm!
"Baba ơi! Cha ơi! ——"
Giọng nói trẻ con yếu ớt đột nhiên vang lên từ bên cạnh.

Triệu Hướng Hải giật mình nhìn xuống.

Cánh cửa nhỏ bên cạnh đã lặng lẽ mở ra từ lúc nào.

Tiêu Nhạc Nhạc dựa vào khung cửa, đôi mắt to ngấn nước và mái tóc bù xù kinh hãi nhìn hai người cha của mình.

"Nhạc Nhạc." Triệu Hướng Hải gỡ tay Tiêu Diệp ra, nhanh chóng áp xuống cơn tức giận sắp bùng nổ, tận lực khiến âm thanh trở lên nhẹ nhàng, nói: "Nhạc Nhạc, sao con lại ra đây?"
"Con không ngủ được." Tiêu Nhạc Nhạc xoa xoa đôi mắt, sau đó sợ hãi nói: "Baba, ba cãi nhau với cha sao?"
"Bọn ba......" Triệu Hướng Hải giọng nói ngưng trệ, khẽ trừng mắt nhìn Tiêu Diệp ngăn hắn không tiếp tục nổi điên.


Sau đó anh duỗi tay sờ sờ đầu nhỏ của Tiêu Nhạc Nhạc, "Baba và cha chỉ đang bàn bạc chuyện công việc, không cãi nhau."
"Hai người vừa mới cãi nhau." Tiêu Nhạc Nhạc hít hít cái mũi nhỏ của mình, giống như có thể khóc bất cứ lúc nào: "Hai người cãi nhau rất lớn!"
Triệu Hướng Hải ôm con gái vào trong ngực, hôn nhẹ lên trán nhỏ của con bé: "Nhạc Nhạc yên tâm, đây thực sự là bàn bạc công việc.

Con đừng sợ, đừng lo lắng, baba ở đây."
Tiêu Nhạc Nhạc cọ cọ vào vai của Triệu Hướng Hải, hai tay bám vào cổ anh, trong mắt to tròn lộ ra một tia nghi hoặc: "Thật sự không có cãi nhau?"
"Không có." Triệu Hướng Hải lắc lắc đầu: "Nhạc Nhạc, ngoan, trở về ngủ được không?"
Dứt lời, Triệu Hướng Hải nắm tay Tiêu Nhạc Nhạc, dỗ bé con về phòng.

Một mình Tiêu Diệp ở cửa không biết đang nghĩ gì.

Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên lấy điện thoại di động trong túi ra, gửi một chuỗi tin nhắn cho Phó Chu Minh, sau đó nhấc chân đi vào phòng Nhạc Nhạc.

- --------------------------------------
Ôi ôi, chắc từ giờ phải chăm hơn rồi, huhu cuốn quá không ngừng dịch đượcccccc..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi