TƯ HÔN MẬT ÁI


Trong bữa ăn, Từ Vân luôn tay dùng đũa chung gắp thức ăn cho mọi người.Nhậm Miểu chỉ ăn vài đũa đã cảm thấy no rồi, cô ta buông đũa xuống bàn, cùng Lăng Trình Tiện lôi kéo làm quen."Anh rể, anh như thế nào quen nhau chị em vậy?"Lăng Trình Tiện khẽ nâng mi mắt, làm sao mà quen nhau? Thật ra bọn họ có quen biết gì nhau đâu, lúc y nghe đến hai chữ Nhậm Nhiễm này thì cả nhà y đã định sẵn ngày đám cưới luôn rồi.Lăng Trình Tiện không đáp lời, Từ Vân ở bên cạnh nói chen vào, "Bọn họ gặp nhau lúc xem mắt."Thấy Lăng Trình Tiện ngó lơ mình, Nhậm Miểu vẫn không từ bỏ ý định quấn lấy y, "Anh rể, vậy anh hiểu chị em tới đâu?" Quả nhiên Lăng Trình Tiện vừa nghe xong liền ngẩng đầu xem cô.Nhậm Nhiễm một hơi nghẹn ở họng, Từ Vân nghe xong liền biết không ổn rồi, bà dùng tay nhéo nhẹ chân của Nhậm Miểu.Miểu Miểu nhìn Từ Vân trào phúng: "Mẹ nhéo con làm gì, có cần con nhắc mẹ nhớ chân con đã mất cảm giác rồi không?"Từ Vân quýnh lên, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Miểu Miểu, chị con cùng anh rể lâu lâu mới về đây ăn bữa cơm, con…"Nhậm Miểu hất vâng chén canh đặt cạnh tay mình xuống đất, mảnh vỡ cùng nước canh văng khắp nơi, Lăng Trình Tiện nhìn xuống chân mình, hy vọng nó không bị dính dơi.Nhậm Miểu đập phá đồ đạc không phải ngày một ngày hai, Nhẫm Nhiễm đã sớm quen rồi, chỉ là hôm nay có Lăng Trình Tiện ở đây, cô theo bản năng không muốn để y nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình.Nhậm Miểu cười dữ tợn, đâu còn là cô tiểu thư xinh xắn đài các nữa: "Vậy anh rể có biết chân của em là như thế nào mà tàn tật không?"Trên bàn cơm yên tĩnh một cách kì dị, Lăng Trình Tiện nhìn Nhậm Nhiễm, hai tay cô gắt gao nắm chặt nhau để trên đùi, cả người như bị một tầng u ám bao phủ.Nhậm Miểu nhìn Nhậm Nhiễm, trong mắt đều là những ý niệm điên cuồng, "Là chị ta đẩy em xuống lầu, em mới tàn phế đó."Lăng Trình Tiện giật mình, ánh mắt sâu thẩm."Miểu Miểu!""Tại sao không cho con nói?" Nhậm Miểu chống hai tay muốn đứng dậy nhưng có cố thế nào cũng không nhấc nổi thân mình lên, "Cả ba lẫn mẹ đều bao che cho chị ta, không chịu báo cảnh sát, thà nhìn con cả đời chịu khổ…"Nhậm Nhiễm nhấp môi: "Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi đẩy cô…""Câm miệng!" Từ Vân rống lên, chặt đứt những lời Nhậm Nhiễm muốn nói.Lăng Trình Tiện giận rồi, không cần biết Nhậm Nhiễm đúng hay sai nhưng Nhậm gia dựa vào đâu mà dám lên mặt với người của y? Lẽ nào là thấy y lạnh nhạt không quan tâm cô nên ai cũng có thể khi dễ cô sao?Nhậm Miểu còn chưa hả dạ, cầm lấy đũa muỗng trên bàn chọi Nhậm Nhiễm, Nhậm Nhiễm không tránh đi, đồ vật cứ vậy đập vào bả vai y rồi rơi xuống mặt đất, phần vai áo cũng bị làm bẩn.Từ Vân không ngừng trấn an Nhậm Miểu, bảo cô từ từ nói chuyện, không ai để ý đến Lăng Trình Tiện đã sắp nổi trận lôi đình rồi.Đáng lý ra y nên cảm thấy sung sướng khi chứng kiến cảnh Nhậm Nhiễm bị khi dễ đến thảm thương mới đúng, nhưng tình cảnh hiện tại lại khác, nhìn bộ dáng nín nhịn của Nhậm Nhiễm, Lăng Trình Tiện sắp bị một bụng lửa giận nghẹn chết rồi.Nhậm Miểu ném đồ đã quen tay, lúc này cũng không cố kỵ gì cầm lấy chén cơm trên bàn ném đi.


Chén ngã xuống bên cạnh bàn, bao nhiêu cơm trong đó đều đổ hết lên người Nhậm Nhiễm."Miểu Miểu!" Nhậm Tiêu, người chủ gia đình lúc này mới lên tiếng.Nhưng đã không còn kịp rồi.Lăng Trình Tiện cầm lấy đôi đũa trên bàn tàn nhẫn ném qua, y ném không hề nương ta, lực đạo mười phần, một chiếc đũa trực tiếp đập vào mặt Nhậm Miểu, mặt trái ngay lập tức nổi lên một lằn đỏ ửng, như bị người ta tát tay.Nhậm Miểu duỗi tay ôm mặt, bị dọa ngốc rồi.


Từ Vân sợ hãi đem tay Nhậm Miễu kéo ra, nhìn vệt đỏ uốn lượn từ đuôi mắt đến khóe miệng, chỗ vết thương rất nhanh đã sưng lên.Lăng Trình Tiện đứng dậy còn tiện chân đá cái ghế mình đang ngồi ngã ra đất, nhìn Nhậm Nhiễm còn ngồi lì ở đó liền hung dữ nói "Còn ngồi đây làm gì? Cái nhà này có gì tốt mà ở? Đi!"Nhậm Nhiễm lúc này mới lấy lại tinh thần, cô phủi rớt thức ăn dính trên áo, cầm lấy mấy quyển sách bên cạnh rồi đứng lên đi theo sau y."Trình Tiện, con ăn cơm xong rồi đi." Nhậm Tiêu đứng lên giữ lại.Ánh mắt Lăng Trình Tiện lướt qua ông rơi xuống gương mặt Nhậm Miểu: "Nhậm nhị tiểu thư nếu đã què thì nên biết tu thân dưỡng tính, đỡ phải chạy ra ngoài làm mất mặt Nhậm gia."Bên má Nhậm Miểu nóng rát, Từ Vân nhìn thấy đau lòng không thôi, "Trình Tiện, việc này không trách Nhậm Miểu, rốt cuộc chân của con bé thật sự là do…""Do Nhậm Nhiễm đẩy xuống lầu, tôi không điếc." Lăng Trình Tiện nói xong, hai tay chống lên mép bàn, đáy mắt một mảnh lạnh lẽo khiến người không rét mà run: "Cũng có nghĩa Nhậm Nhiễm cố ý mưu sát em gái mình đúng không? Nhậm gia các người biết vậy mà vẫn đem cô ta gả cho tôi, là tưởng mưu sát tôi đúng không?""Không, không phải."Lời cần nói cũng đã nói xong, Lăng Trình Tiện bước ra ngoài, Nhậm Nhiễm cũng liền theo sau.Lăng Trình Tiện bực bội lôi bao thuốc trong túi ra, châm một điếu tựa người vào cửa xe rồi hút, khói thuốc bay lửng lờ, Nhậm Nhiễm vòng qua y muốn mở cửa xe sau bước vào thì bị y nắm tay chặn lại."Hóa ra cô là loại người độc ác như này, ttôi muôn trả hàng?""Có thể." Nhậm Nhiễm nói xong thì muốn chui vào xeLăng Trình Tiện kéo cô lại, dùng chân đá cửa xe đóng sầm "Rốt cuộc có thâm thù đại hận gì mà ngay cả em gái mình cũng xuống tay được hả?Nhậm Nhiễm không đáp, chỉ nhìn căn biệt thự cách đó không xa đang dần dung nhập vào bóng đêm.Lăng Trình Tiện hít sâu một hơi, màu trắng sương khói vẫn còn vờn quanh khóe môi y, cũng che khuất biểu tình trong mắt Lăng Trình Tiện.Nhậm Nhiễm cảm thấy tâm cô đã kiên cường như sắt đá, nhưng người chung quy vẫn là người, không phải cỏ cây, một câu nói của Lăng Trình Tiện tuy nghe bâng quơ nhưng đã đâm thẳng vào nơi m3m mại nhất trong tim Nhậm Nhiễm."Người học y sẽ không làm loại chuyện này, tôi không tin họ."Hàng mi Nhậm Nhiễm run rẩy, nhấp chặt khóe môi, "Nhưng không ai tin lời tôi.""Không tin thì không tin.

Tôi mà là cô tôi liền đánh cho em gái cô mềm xương rồi." Lăng tứ thiếu gia đó giờ quen bắt nạt người khác, tất nhiên không thể chịu ấm ức, cũng không thể để người của mình chịu thiệt."Nhưng đó là nhà tôi, tôi không muốn trở thành kẻ có nhà nhưng không thể về."Lăng Trình Tiện kéo cô vào lòng, đặt tay lên gáy cô, mặt hai người áp sát nhau, Nhậm Nhiễm thậm chí còn nghe được mùi thuốc lá thoang thoảng trên chóp mũi, mặt cô dần nóng lên."Về sau cô ngoan ngoãn nghe lời tôi, hầu hạ tôi cho tốt, tôi liền cho cô nhà, thế nào?""Tứ thiếu không muốn ly hôn nữa?"Lăng Trình Tiện ngắm hai cánh môi khi đóng khi mở, có xúc cảm muốn hôn lên đôi môi đó, rồi dày vò nó một trận, "Tôi cũng đâu thể độc thân cả đời, giờ ly hôn với cô sao đó lại mắc công rước một người về, chi bằng ở chung với cô cho bớt việc."Nhậm Nhiễm thật ra cũng rất ngoan, Lăng Trình Tiện nhớ đến lần đó ở bệnh viện, liền con riêng của chồng cũng đồng ý nuôi cơ mà."Vậy cảm ơn lòng tốt Lăng tứ thiếu." Cảm ơn y khi nãy đã đưa cô rời đi nơi đó.Lăng Trình Tiện ấn nhẹ gáy cô, Nhậm Nhiễm thuận theo nghiêng đầu về phía trước, đôi môi hai người chạm vào nhau, lưu luyến không rời.Lúc trên đường trở về, Nhậm Nhiễm ngồi nép vào một góc cạnh cửa xe, người đàn ông này quá bá đạo, đến giờ cô vẫn cảm thấy hơi thở của y đang chiếm lấy từng ngóc ngách trên cơ thể cô.

Cô nâng tay lau khóe môi, càm thấy không đúng, lại lau thêm một lần nữa, không biết khi nãy vì sao không khống chế được mà lại sa vào nụ hôn đó."Nè, tôi nói, chúng ta là vợ chồng đó, hôn một cái thôi mà, cô làm gì phản ứng ghê vậy?""Không phải.""Vậy thì cô đang làm gì?"Nhậm Nhiêm huơ huơ tay trước mặt y: "Có con muỗi."Lăng Trình Tiện tay dài chân dài, cho dù cô đã trốn ở một góc thì ý vẫn dễ dàng bắt lấy cô.


Tay y nắm lấy cầm Nhậm Nhiễm, để cô nhình thẳng mặt mình."Tối nay cô định làm gì?" Lăng Trình Tiện hỏi.Nhìn gương mặt anh tuấn dần phóng đại trước mặt mình, tuy ngoài mặt không biểu hiện gì nhưng tim cô sắp nhảy ra ngoài rồi: "Đọc sách.""Sau đó?""Không còn sớm nữa, đọc sách xong thì đi ngủ."Gương mặt hoàn mỹ của Lăng Trình Tiện càng áp sát, có một điều phải thừa nhận, có thể nghi ngờ nhân cách Lăng Trình Tiện, nhưng tuyệt đối không thể nghi ngờ nhan sắc của y."Cô có nghe tin đồn không?"Cô nín thở, "Tin đồn gì?""Nhà họ Vương có một vị tiểu thư, cô ấy từng nói, chỉ cần tôi ngủ với cô ấy một đêm, thì sẽ trả cho tôi…" Lăng Trình Tiện nói, đến cuối thì giơ một bàn tay trước mặt Nhậm Nhiễm.Bao nhiêu cơ? 50 vạn hay 500 vạn?Nhậm Nhiễm nghĩ chín phần tin đồn này là thật rồi, không cần nói tới gia thế, chỉ cần đem gương mặt này của y trưng ra cũng đủ cho phụ nữ xua như xua vịt rồi.Nhậm Nhiễm không ngốc, còn không phải Lăng Trình Tiện đang cầu hoan với cô hay sao, vậy mà nói như đây là ân đức của cô không bằng.Nhậm Nhiễm vô cùng kiên định không bị sắc đẹp mê hoặc, cô rất nhanh đã đáp trả: "Vậy tôi nhường cho cô ấy một đêm, anh có thể bảo cô ấy đưa số tiền đó cho tôi được không?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi