TƯ HÔN MẬT ÁI


Đêm tối se lạnh, Nhậm Nhiễm ăn mặc đơn bạc ngồi bên hồ hoa sen, một cơn gió thổi qua khiến cả người cô run bần bật, nhưng so với ở trong đó đối mặt với đám người kia tốt hơn nhiều.Phía sau cô, một giày đạp trên mặt đất phát ra tiếng lộp cộp, Nhậm Nhiễm quay đầu lại, đáy mắt phản chiếu ra một bóng hình quen thuộc."Hoắc Ngự Minh."Hoắc Ngự Minh nghe cô gọi, bước chân anh dừng lại, cô mềm mại gọi tên anh, giống như nhiều năm trước, vừa dịu dàng lại ấm áp.Anh ngồi xuống bên cạnh cô, vừa hay che khuất ngọn gió lạnh kia: "Sao không vào trong?""Bên trong chán đến chết." Cô cúi thấp đầu, Hoắc Ngự Minh chỉ nhìn thấy lọn tóc đang khẽ ôm lấy gương mặt trắng nõn của cô.Hai tay Nhậm Nhiễm ôm lấy đầu gối, cằm gác nhẹ lên gối: "Mấy năm nay anh đã đi đâu?"Hoắc Ngự Minh thu hồi tầm mắt, nhìn những hoa sen đang trôi dạt trên mặt nước, cuối cùng cũng không nói lời nào.Nhậm Nhiễm thấy bên cạnh quá đỗi im ắng liền nghiêng đầu xem Hoắc Ngự Minh, cô có rất nhiều điều muốn hỏi đối phương, nhưng mỗi lần thấy anh thì những cảm xúc ngổn ngang trong lòng đã khiến những lời nói của cô nghẹn lại trong tim.Bây giờ cô đã là Lăng thiếu phu nhân rồi, tuy chỉ là hữu danh vô thực nhưng sớm cũng đã không còn đường lui.

Chuyện khi xưa không cần biết cũng tốt.Nhậm Nhiễm suy đi nghĩ lại, cô hỏi tiếp: "Anh cảm thấy nơi này và thôn Hạp Bang nơi nào tốt?""Dĩ nhiên là nhà của chúng ta tốt." Hoắc Ngự Minh trả lời rất nhanh, không chút chần chừ hay suy nghĩ.Nhậm Nhiễm nghe anh nói, chóp mũi cay cay, cô nâng tay che khuất nửa bên má, vành mắt đã nhiễm hồng: "Tiểu Phúc đã chết, từ trong sân chạy ra ngoài chơi, không biết vì sao lại chết do bị trúng độc."Còn có Tiểu lộc, nó là bạn của tiểu Phúc, là một con chó màu đen, được nhà Hoắc Ngự Minh nuôi, nhưng sau khi Hoắc gia dọn nhà đi rồi, tiểu Lộc cũng mất tích."Nhiễm Nhiễm, sao em lại gả cho Lăng Trình Tiện?""Vậy còn anh, sao anh lại trở thành vị hôn phu của Lâm tiểu thư?"Lần đầu tiên biết được thân phận của đối phương, bọn họ đều ấp ủ chung một câu hỏi này, nhưng rốt cuộc không ai trong họ đủ dũng khí để trả lời nó.Hoắc Ngự Minh hít sâu một hơi, "Anh biết, em vẫn còn trách anh.""Tôi một người đi đăng kí thi đại học, cứ tưởng có thể cùng anh học chung trường đại học, tốt nghiệp rồi lại cùng nhau đi làm.


Sau đó thì bình bình đạm đạm mà sống qua ngày.

Nhưng bốn năm ngóng trông chỉ có thể đổi lại nỗi đau tê tâm liệt phế.


Hoắc Ngự Minh, anh có tính toán của anh, nhưng chẳng phải nên nói trước với em sao?"Hoắc Ngự Minh mím môi, không phải y không muốn, khi đó biến cố xảy ra quá đột ngột, chẳng hề cho y một chút thời gian nào.Nhậm Nhiễm vén lọn tóc bên tai, cô nhìn những hoa sen trôi vô định trên mặt hồ rồi nói: "Hiện giờ cũng rất tốt mà, anh làm Hoắc tiên sinh của anh, tôi làm Lăng thiếu phu nhân của tôi, như vậy…rất tốt."Hai chữ cuối cùng của cô nói rất nhẹ, còn nhẹ hơn cả mùi hoa sen vấn vương bên người, nhẹ nhàng tan ra trong không khí.Một tiếng chuông điện thoại đã cắt ngang bầu không khí tĩnh lặng đó.

Hoắc Ngự Minh cầm điện thoại lên xem.Là Lâm Hàm Song gọi đến, có lẽ không tìm thấy vị hôn phu của mình đã khiến cô sốt ruột rồi.Hoắc Ngự Minh đứng dậy nhìn Nhậm Nhiễm "Em ở một mình ổn chứ?"Nhậm Nhiễm nhẹ gật đầu, cũng không nhìn anh.Hoắc Ngự Minh xoay người rời đi, vừa đi được vài bước lại kìm lòng không được quay đầu xem Nhậm Nhiễm, tuy trong lòng không nỡ nhưng rốt cuộc vẫn lựa chọn rời đi.Lăng Trình Tiện cho rằng cô đã trở về trước, nhưng hỏi người làm bọn họ lại bảo không thấy cô đâu, y chỉ có thể đi lòng vòng quanh đây để tìm.Y một bên men theo con đường nhỏ đi ra ngoài khuôn viên tìm người, một bên lại lấy điện thoại gọi cho Nhậm Nhiễm, dãy số lập lòe trên màn hình di động một hồi lâu rồi lại kết thúc, Nhậm Nhiễm không nghe máy.Trong lòng y vô cùng phiền muộn, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu đã thấy thân ảnh quen thuộc cách đó không xa.Y bước nhanh qua đó, sau khi thấy rõ liền thở phào một hơi, ngoài miệng lại buông lời cay nghiệt: "Nếu biết xấu hổ sao không trốn trong nhà đi, ra đây làm gì?"Nhậm Nhiễm lúc này chỉ muốn an tĩnh, cô liếc nhìn Lăng Trình Tiện một cái rồi dùng tay lau ha bên má, lại nhanh chóng gục đầu xuống, xem như không thấy gì.Lăng Trình Tiện đem lòng bàn tay áp bên má cô muốn cô ngẩng mặt lên nhìn mình, Nhậm Nhiễm dứt khoát chôn cả gương mặt vào giữa hai đầu gối, cũng không sợ đem mình chôn đến nghẹt thở."Cô bao lớn rồi còn giở tính tình nữa hả?" Lăng Trình Tiện đứng từ trên nhìn xuống thi chỉ có thể thấy mái đầu của cô, cũng không thể nào mà nắm tóc cô lôi lên được liền ngồi sang bên cạnh."Mặc kệ tôi đi." Thanh âm Nhậm Nhiễm có chút nghẹn ngào.Lăng Trình Tiện buồn cười nhìn cô: "Cũng không phải là cô mất mặt a, có khóc thì cũng không nên là cô.""Sau này tôi có thể khồn tham gia mấy bữa tiệc này không?"Lăng Trình Tiện gác hai tay lên chân: "Lí do?""Tôi không thích." Nhậm Nhiễm không thích, cũng cảm thấy không hợp, cô không thuộc về tầng lớp thượng lưu, cô cùng bọn họ không cùng một thế giới."Được thôi, hiện tại liền trở về."Nhậm Nhiễm hơi ngẩng đầu, nửa gương mặt vẫn chôn nơi đâu gối, chỉ ló cặp mắt long lanh hơi ửng đỏ ra nhìn y: "Thật sao?""Thật, xem bộ dáng này của cô đi, như con mèo bị mắc mưa vậy, mất mặt muốn chết."Nhậm Nhiễm biết bộ dạng cô hiện tại rất khó coi, cô ngồi ôm chân cũng đã gần hai tiếng, chân cẳng đều đã tê rần.Cô khó khăn đứng dậy, Lăng Trình Tiện cũng không đi đỡ cô, lòng bàn chân cứ như bị kim chích khiến Nhậm Nhiễm đứng không vững, thân mình hướng bên cạnh ngã xuống.Lăng Trình Tiện nhào qua để đỡ cô, ai ngờ lại bắt trượt tay cô, bàn tay cô liền chống trên cơ thể y, còn chống ở vị trí cực kì khó nói.Nhậm Nhiễm sợ tới mức vội vàng ngồi dậy, sắc mặt Lăng Trình Tiện lại vô cùng vi diệu: "Cô có phải cố ý chơi lưu manh không?""Tôi không cố ý thật mà." Nhậm Nhiễm ngó nhanh xung quanh, may mắn là không có người thứ ba nhìn thấy, nếu không chắc cô không dám ngẩng đầu mà đi nữa mất.Lăng Trình Tiện nhìn áo khoác trên người Nhậm Nhiễm: "Ở đâu ra?""Hỏi người khác mượn."Y vén chiếc áo khoác ra nhìn bên trong: "Lễ phục bên trong hỏng rồi?"Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến Nhậm Nhiễm liền tức đến muốn bốc khói: "Anh có thể quản lí cô ta một chút được không? Nếu không tôi sợ bản thân nhịn không được sẽ đánh cô ta mất."Lăng Trình Tiện cười mỉa: "Chuyện hồi nãy cô làm so với đánh người ta còn tàn nhẫn hơn nhiều.""Là do cô ta kiếm chuyện trước, tôi chỉ là trả đũa thôi.


Nếu không phải cô ta động tay động chân lên đồ của tội.." Nhậm Nhiễm đang thao thao bất tuyệt thì bỗng ý thức được một vấn đề, cô nâng cằm Lăng Trình Tiện: "Anh có đang nghe tôi nói chuyện không đó?"Lăng Trình Tiện chậc một tiếng, đẩy tay cô ra: "Nói chuyện được rồi, đừng thấy mặt tôi đẹp rồi lại động tay động chân.""Tôi hỏi anh, tập văn kiện anh phát hiện trong xe tôi, còn có lễ phục lần này, sao anh không cho người đi tra?"Lăng Trình Tiện ngồi tại chỗ không nhúc nhích: "Có gì đáng để tra?""Anh không sợ tôi vu oan cho cô ta sao?""Cô tưởng tôi mất não à? Nghĩ một chút liền đoán được thôi." Lăng Trình Tiện tận mắt nhìn thấy Nhậm Nhiễm cố ý đạp váy Trần Mạn Văn, nhưng bộ váy của cô bị hư cũng là sự thật.

Nhậm Nhiễm bình thường cũng sẽ không đi trêu chọc người khác nên lời giải thích hợp lí nhất chính là ăn miếng trả miếng, cô muốn cho tôi mang tai mang tiếng thì tôi sẽ xé da mặt cô quăng xuống đất rồi hung hăng chà đạp.Không nghĩ tới Trần Mạn Văn bày mưu tính kế một đống, nhưng nếu so với Lăng Trình Tiện còn phải gọi y một tiếng sư tổ.Cô ta còn tự cho rằng bản thân mình cỡ nào lợi hại, có thể ở trước mặt Lăng Trình Tiện thỏa thích nhảy nhót, lại không ngờ Lăng Trình Tiện chính là bậc thầy cao cấp chuyên giám định kỹ nữ, trà xanh, bạch liên hoa các loại.

Giở mấy trò mèo vặt này trước mặt hắn cũng giống như Bạch Cốt Tinh gặp kính chiếu yêu thôi, không chỗ nào che dấu được."Vậy tứ thiếu đối với chuyện hôm nay có gì bình phẩm không?""Hai chữ thôi, ấu trĩ." Đây là Lăng Trình Tiện chân thật ý tưởng, Nhậm Nhiễm ngồi ở đây đã lâu, làn váy đã sớm dính dơ, cô vẫn đang chăm chú đợi Lăng Trình Tiện nói tiếp: "Giống hai đứa trẻ con tranh giành một cây kẹo, giành không được thì đánh nhau xé quần áo này nó, mất mặt muốn chết.""Tôi không cảm thấy mất mặt a." Nhậm Nhiễm chà sát lòng bàn tay vào nhau, muốn đem bụi bần phủi sạch, "Dù sao tôi cũng không nhịn nổi cơn tức này, thù hôm nay thì hôm nay báo, cũng đâu thể để mấy ngày sau rồi mới tìm tới cửa, đến lúc đó ngay cả cái lí do cũng tìm không ra, cô ta một khóc hai nháo ba thắt cổ, tứ thiếu lại đuổi ta ra khỏi nhà thì làm sao?"Lăng Trình Tiện không hiểu nổi mạch suy nghĩ của Nhậm Nhiễm, cũng không cảm thấy mình lại là hôn quân bị sắc đẹp mê hoặc: "Tôi khi nãy cũng đâu có đuổi cô đi.""Nhưng anh mắng tôi điên mà."Khóe môi Lăng Trình Tiện khẽ giật, không biết nên khen trí nhớ Nhậm Nhiễm tốt hay mắng cô thù dai nữa."Còn không nhận mình điên sao? Ai đời làm chuyện xấu lại trắng trợn táo bạo làm trước mặt biết bao nhiêu người.


Cô sợ người ta không biết cô làm à." Người phụ nữ nhiều khi ngốc nghếch khiến cho ý cũng bó tay luôn."Vậy phải làm sao?"" May cho cô là Trần Mạn Văn không bối cảnh, không chỗ dựa nên hôm nay cô mới có thể thoát thân đó.

Nhậm Nhiễm, tôi nói cô, có thù thì phải báo, nhưng tuyệt đối không thể lưu lại nhược điểm, cho dù người khác biết là cô làm, những cũng không có cách nào bắt được cô, hiểu chưa?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi