TƯ HÔN MẬT ÁI


Sắc mặt Lăng Trình Tiện bình tĩnh đến kỳ lạ, nhưng Lăng Trình Tiện càng bình tĩnh thì Nhậm Nhiễm càng sợ.

Dù sao chó sủa sẽ không cắn người, chó cắn người lại sẽ không sủa, mà Lăng Trình Tiện so với chó còn muốn chó hơn nữa đó.Nhậm Nhiễm không nghĩ tới sẽ lộ nhanh như vậy, theo lý mà nói bà cô cũng được xem là "nhân tinh" đi, sao có thể nhìn không rõ tình huống hiện tại chứ, trừ phi…..Bà cố ý!Lăng Trình Tiện nhìn sang Nhậm Nhiễm, cô muốn giả ngu cũng giả không nổi nữa, bởi chiêu tiếp theo của bà xem như chặt đứt con đường cầu sinh của cô rồi.Bà Nhậm Nhiễm đi thẳng đến tủ quần áo, cầm tay nắm kéo ra, mở cửa ra xong còn đứng gọn sang một bên giống như sợ người ta nhìn không rõ ở bên trong vậy.Hoắc Ngự Minh đối diện với ba cặp mắt sáng lóa kia thì xấu hổ muốn chết, nhưng được cái da mặt anh ta rất dày, lập tức trưng bản mặt lạnh lùng rồi nâng chân dài nghênh ngang bước ra, dáng vẻ đẹp trai ngời ngời, động tác nhanh nhẹn dứt khoát, còn thuận tay đóng cửa tủ lại cho gọn gàng nữa.Bà Nhậm Nhiễm vỗ vai anh ta: "Con tới đây để thăm bà, trốn như vậy làm gì? Nếu có người chỉ vì chuyện chút xíu này mà so đo, vậy Nhậm Nhiễm ở nhà bọn họ chẳng phải sẽ thảm lắm sao?"Câu này rõ ràng là đang nói xéo Lăng Trình Tiện.

Rõ ràng y muốn dành cho cô một kinh hỉ, đem tất cả công việc đều lùi lại mấy ngày, chạy xe cả nửa buổi trời, mua cả đống đồ, cuối cùng hỉ thì không thấy đâu, nhưng y quả thật bị kinh tới rồi.Nhậm Nhiễm nhắm chặt miệng, chỉ muốn đào một cái lỗ rồi chui xuống thôi.Nếu Nhậm Nhiễm sớm biết sẽ lòi ra thì ban đầu đã không trốn chi cho mắc công, giờ thì hay rồi, chẳng khác nào chứng tỏ bản thân có tật giật mình, muốn ngóc đầu lên cũng không dám.Ngoài trời nắng chang chang, mà nhà Nhậm Nhiễm lại âm u như mây mù tháng sáu.

Hoắc Ngự Minh như một tảng băng đang phả khí lạnh khắp căn phòng còn Lăng Trình Tiện đứng kế bên lại giống như một cột lôi điện có thể đánh tan ba hồn bảy vía của cô bất cứ lúc nào.


Quanh đi quẩn lại thì chỉ có bà Nhậm Nhiễm vẫn còn ung dung đứng kế bên để xem kịch vui thôi.Nhậm Nhiễm nuốt ngụm nước bọt, nói với bà nội “Con đi nấu cơm nha.” Vừa dứt tiếng liền ba chân bốn cẳng chuồn đi mất.Hoắc Ngự Minh cũng nói, “Bà nội, con về trước.”“Về cái gì, khó lắm mới tới đây một lần,” bà nội kéo tay Hoắc Ngự Minh đi xuống lầu, "Đợi Nhậm Nhiễm nấu cơm xong, ăn một bữa rồi đi.”Lăng Trình Tiện bị bỏ lại phía sau không cam tâm.

Đó là vợ y, y còn chưa từng được ăn đồ của cô nấu đâu.

Hoắc Ngự Minh dựa vào cái gì mà được ăn, anh ta tưởng anh ta là ai chứ, cũng dám giành ăn với y?Tuy trong lòng cực kỳ bất mãn nhưng đây là lần đầu tiên y ra mắt bà nội, không thể phi dương ương ngạnh chọc cho bà ghét.Muốn giữ hình tượng cháu rể ngoan, thì phải nhịn.Lăng Trình Tiện ngồi ở bàn ăn, liếc mắt qua liền thấy được Nhậm Nhiễm đang lay hoay trong bếp.Bà nội thuần thục xắt nhỏ miếng thịt trên thớt ra, Nhậm Nhiễm đứng bên cạnh nhặt rau, chốc chốc lại ngó qua rình hai người ngồi ở bàn ăn.Tư Nham và tài xế đã đi tìm nhà nghỉ gần đây, Lăng Trình Tiện và Hoắc Ngự Minh ngồi đối diện nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.Ấm nước trên bếp sôi sùng sục, bà nội cầm một gói trà và một bộ trà cụ đi đến bàn ăn.Bà mở gói trà ra, chuẩn bị châm trà cho bọn họ.Đây rõ ràng là muốn xem y như khách để chiêu đãi mà, Lăng Trình Tiện như thế nào có thể chịu.


"Bà nội, người trong nhà không cần khách sáo, con tự làm là được."Bà nội nheo mắt, cũng cảm thấy có đạo lý, bà mặt vô biểu tình gật đầu: "Vậy cậu tiếp khách đi, châm trà cho Ngự Minh uống."Hả?Sắc mặt Lăng Trình Tiện cứng đờ.

Tiếp khách? Châm trà? Từ nhỏ cũng chỉ có người khác hầu hạ y, làm gì có chuyện y hạ mình đi làm công cho người khác, lại nói người này là Hoắc Ngự Minh, có chết y cũng không làm.Bà nội thấy liền biết cháu rể hờ này có bao nhiêu keo kiệt rồi, cũng chẳng trông mong gì thêm."Giúp không được thì đừng có cản trở, ngồi yên đó là được."Lăng Trình Tiện vừa tức vừa bực, cầm ly lên muốn uống nước lại bị nước nóng làm cho bỏng cả đầu lưỡi.Y nhẹ động đầu lưỡi, vừa nóng lại vừa đau, hình như lưỡi bị luộc chín luôn rồi.

Bất quá vì hai chữ hình tượng đè nặng trên vai, y vẫn căng da mặt làm bộ như không có gì."Có thể gặp được Hoắc Tiên Sinh ở nơi khỉ ho cò gáy này đúng là trùng hợp? Ngay cả bà nội tôi mà anh cũng quen biết?"Hoắc Ngự Minh cười nhạo, lúc anh kêu hai tiếng bà nội, không biết Lăng Trình Tiện còn đang chết ở xó xỉnh nào đâu.“Có quen biết.”“Vậy cả vợ tôi anh cũng quen biết?” Hai chữ vợ tôi của Lăng Trình Tiện được y đặc biệt nhấn mạnh, lúc nói còn lộ ra vẻ mặt cực kì đắc ý mà ngay chính y cũng không nhận ra.Cây kim trong bọc cũng sẽ có ngày lòi ra, có một số việc cũng không thể cất giấu cả đời, Hoắc Ngự Minh nhìn căn nhà quen thuộc này, cảm xúc ngổn ngang, "Là đồng học."Nhậm Nhiễm không muốn Lăng Trình Tiện đào sâu quan hệ của cô và Hoắc Ngự Minh, liền nghĩ cách đem họ tách ra: "Hai người, ai tới giúp tôi nhóm lửa?"Trong nhà có bếp ga, nhưng bà nội cô đã quen cách dùng bếp than nên cái bếp ga kia đã bị bà cho bám bụi ở cái góc hẻo lánh nào đó rồi.Hai người nghe tiếng đồng thời quay đầu lại xem, trên bếp than bắt một cái nồi bự, bên trong là gạo đã vo sẵn, chỉ cần có lửa liền sẽ có cơm ăn.Hoắc Ngự Minh vừa muốn đứng dậy, Lăng Trình Tiện đã giành trước một bước “Tôi tới.”“Anh được không đó?” Nhậm Nhiễm không tin thiếu gia mười ngón tay không dính xu@n thủy này có thể nhóm lửa đâu."Đừng có coi thường tôi." Lăng Trình Tiện nói xong thì kéo quần ngồi xuống cái ghế lùn đặt trước bếp lò, lấy cái bật lửa bên cạnh lên rồi bắt đầu ….

quan sát.Nhậm Nhiễm thấy y nhìn đống rơm trước mắt như đang phân tích văn kiện trên bàn làm việc liền nhịn không được mà nói.“Đám rơm rạ này dùng để nhóm lửa, đốt cháy tụi nó rồi ném vào bếp, sau đó lại từ từ chất củi vào."Lăng Trình Tiện gật đầu, quả nhiên cũng giống như phân tích của y.Lăng Trình Tiện nắm một chút rơm lên rồi đốt, sau khi cháy liền ném vào lò, rồi cầm củi nhét vào.Tuy các bước đều làm đầy đủ và chính xác nhưng kết quả lại không như y mong muốn.Lúc y luống cuống nhét củi vào trong thì lửa càng ngày càng nhỏ, sau đó thì tắt lịm đi.

Y nhăn mày tiếp tục cầm thêm một ít rơm lên rồi lập lại quy trình một lần nữa."Sao rồi? Có được không?" Nhậm Nhiễm một bên xắt rau một bên hỏi."Sắp rồi."Nhánh cây trong lò đã phiếm lửa, nhưng lại có xu thế lịm dần, Lăng Trình Tiện nhìn mà sốt ruột muốn chết.

Y chúi đầu xuống gần bếp lò, dùng sức thổi, nhánh cây tóe lên những tia lửa cam đỏ, như cổ vũ cho Lăng Trình Tiện.Y càng ra sức thổi, khói bốc lên phả vào gương mặt tuấn tú của y khiến hai hốc mắt cay xè.Oanh……Ngọn lửa trong lò đột nhiên phùng lên, xém chút thiêu đốt mấy lọn tóc trước trán của y.Lặng Trình Tiện mắng một tiếng rồi vội vàng lui về phía sau, lúc lui ra thì vấp phải cái ghế lùn sau lưng, khiến y ngã vào đống củi xếp phía sau.Động tĩnh không nhỏ, Nhậm Nhiễm sợ y đốt nhà mình liền chạy vào xem, sau khi xác định nồi cơm vẫn còn nguyên vẹn mới quay sang hỏi Lăng Trình Tiện: "Chuyện gì vậy?"Y lật cái ghế lại rồi bình tĩnh ngồi xuống: "Không có gì, lửa cháy rồi."Hoắc Ngự Minh ngồi một mình cũng buồn chán liền đi kiếm chuyện làm: "Bà nội, con nấu giúp bà.""Con muốn nấu món gì?""Có cái gì liền nấu cái đó, có thịt bò và rau giá, vậy thì nấu thịt kho tàu, thịt bò xào, lại thêm một nồi canh cá, nhiêu đây chắc cũng đủ ăn rồi."Bà nội nghe vậy, liền vui vẻ lấy mấy cái nồi sạch sẽ trong tủ ra đưa cho Hoắc Ngự Minh: "Trong nhà còn một cái bếp ga, để bà đi tìm cho con.""Dạ."Tài nghệ nấu ăn của Hoắc Ngự Minh rất tốt, bữa trưa đã sắp qua nên anh tận dụng luôn nồi cơm điện để hầm thịt cho nhanh.Còn Lăng Trình Tiện vẫn đang bận canh lửa bên bếp lò.Theo từng tiếng dầu mỡ nổ lốp bốp thì một mùi hương thức ăn thơm lừng phiêu đi khắp căn phòng.

Lăng Trình Tiện cười lạnh, chút tài vặt đó sao có thể so với đầu bếp nhà y.

Y mới không thèm.Lăng Trình Tiện tiếp tục bẻ gãy một nhánh củi khô nhét vào lò, Nhậm Nhiễm thấy lửa cháy lớn quá liền ngăn y: "Đừng bỏ nữa, một hồi cơm cháy khét bây giờ."Tới giờ ăn, Hoắc Ngự Minh lần lượt bưng từng món để lên bàn, dĩ nhiên tất cả cũng đều do anh ta nấu.Lăng Trình Tiện có chút ngại ngùng, nhưng nghĩ đến đây là nhà vợ mình, có chuyện gì cũng không đến phiên y ngại.


Sau khi tự điều chỉnh tâm lý xong, y tự nhiên ngồi vào bàn, lưng tựa vào ghế giống như chủ nhà vậy.Trong nhà không có rượu, chỉ có Coca, Nhậm Nhiễm rót cho mỗi người một ly.

Bà nội cầm đũa đưa cho Hoắc Ngự Minh, lại bỏ qua Lăng Trình Tiện, y cũng chỉ có thể tự lấy.Một bàn đồ ăn sắc hương vị đều đầy đủ cả, nhưng mà nếu y nhớ không lầm thì chỉ có đĩa rau xanh là do Nhậm Nhiễm xào mà thôi.

Hơn nữa vẫn là y nhóm lửa, dù gì cũng là lần đầu, y không khống chế tốt lửa, lúc to lúc nhỏ, cộng thêm kỹ thuật xào rau của Nhậm Nhiễm, lúc làm xong chẳng có mấy cọng rau là còn nguyên vẹn.Bà nội không ngừng gắp đồ ăn cho Hoắc Ngự Minh, chỉ chốc lát mà chén của anh ta đã đầy ắp một núi đồ ăn: "Ăn nhiều vào đi, đây đều do con nấu mà."Bà không thích Lăng gia, nên cũng không mấy ưa Lăng Trình Tiện, nếu y có cốt khí như vậy thì ăn đồ của Nhậm Nhiễm là được rồi.Lăng Trình Tiện gấp hai cọng rau bỏ vào trong miệng, nhưng mà một giây sau đó liền hận không thể nhổ ra ngay.Cũng không biết Nhậm Nhiễm làm cách nào mà mấy cọng rau đó có thể vừa cay vừa mặn, vừa đắng vừa nhẵn, khó ăn cực kỳ, xem ra Nhậm Nhiễm chỉ thích hợp cầm dao phẫu thuật thôi, chứ nếu cô cầm dao cắt thịt xắt rau, nhất định có thể độc chết bao tử của người khác.“Nhiễm nhiễm, con ban ngày phải đi làm, về đến nhà có phải nấu cơm không?" Bà nội đang ăn thì thình lình hỏi một câu.Lăng Trình Tiện nghe thế, vội nuốt mớ hỗn độn trong miệng xuống, tranh thủ lấy lòng "Bà nội, trong nhà có người làm, đừng nói nấu ăn, ngay cả một cái chén cũng không cần phải rửa."Bà nội dường như rất vừa lòng mà gật đầu, chiếc đũa hướng đĩa rau xanh trên bàn gắp đầy một đũa rồi bỏ vào chén Lăng Trình Tiện: "Vậy cậu ăn nhiều một chút, đây là tâm ý của Nhậm Nhiễm, không thể cô phụ đâu."(1) Nhân tinh ‘人精’: Là những người đặc biệt có đầu óc, biết tính toán, đối nhân xử thế khôn khéo, không bao giờ để mình bị lừa gạt.

(Theo baidu).


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi