TỪ KHI CÓ CON CỦA ĐỐI THỦ MỘT MẤT MỘT CÒN

Thân Đông ghét nhất Thịnh Khâu nói cậu làm nũng, lúc này không khỏi tức giận, trừng mắt lên, nắm nắm đấm lên, hận không thể trực tiếp đập vào cái mặt chán ghét kia của Thịnh Khâu.

"Rồi rồi." Thịnh Khâu đúng lúc dụ dỗ nói: "Mau ăn, không thì cũng bị điều hòa thổi lạnh."

Thân Đông cũng trợn mắt nhìn hắn một cái, lúc này mới thận trọng há miệng ngậm cái muôi.

Ăn rồi ăn, cậu đột nhiên nói: "Nếu không ngày mai tôi nấu cơm cho anh ăn."

Thịnh Khâu sững sờ, tùy tiện nói: "Đừng nói linh tinh, hiện tại anh cũng không phải quá bận, em thoải mái mới là quan trọng nhất."

Thân Đông hừ nói: "Cậu không phải ghét bỏ tôi không làm việc nhà à?"

"Em không cần làm việc nhà." Thịnh Khâu thổi một muỗng cháo, lần thứ hai đưa đến bên miệng cậu, ôn nhu nói: "Chỉ cần ngoan ngoãn để anh chăm sóc là được rồi."

Trong lòng Thân Đông một trận ngọt ngào, ngoài miệng hừ lạnh nói: "Coi như cậu thức thời, nếu tôi nấu cơm cho cậu, nhất định hạ độc cậu!"

Thịnh Khâu: "..."

Ăn cơm tối xong, Hàn Anh Lệ theo ba Thịnh mẹ Thịnh nói chuyện một hồi, cáo từ rời đi. Thịnh Khâu lấy chìa khóa xe đang chuẩn bị đưa hai người về khách sạn, Thân Đông đột nhiên nói: "Đã trễ thế này, không bằng cứ ở lại đi, dù sao trong nhà cũng đủ chỗ, khách sạn phỏng chừng không thoải mái như ở đây."

Ánh mắt của cậu rơi vào người Hàn Anh Lệ, cười híp mắt nói: "Đều là người một nhà cả."

Thân Đông mở miệng như thế, Thịnh Khâu dù cảm thấy không tốt cũng không thể mở miệng đuổi người. Thần sắc mẹ Thịnh cũng lúng túng, không hiểu Thân Đông đây là có ý gì.

Hàn Anh Lệ nhìn ra khiêu khích trong ánh mắt Thân Đông, tức giận nói: "Không được, chúng tôi đặt tiền cho khách sạn rồi, không ở thì thiệt thòi."

"Bảo Thịnh Khâu giúp các cô chuyển đồ tới đi, muốn ở mấy ngày cũng được." Thân Đông nói: "Cũng tiết kiệm tiền."

Tô Dĩnh ở một bên cũng hết sức khó xử: "Hay là thôi..."

Hàn Anh Lệ không biết nghĩ như thế nào, nói thẳng: "Vậy chúng tôi ở hai ngày, phiền anh Thịnh Khâu đi đến khách sạn thu dọn đồ với chúng tôi."

Thân Đông nhàn nhạt nói: "Bảo tài xế của tôi đi đi, tôi vừa mới gọi điện thoại, phỏng chừng lập tức tới ngay."

Vừa dứt lời, chuông cửa Thịnh gia vang lên, Thân Đông đi tới mở cửa, nói: "Chú Vương."

"Thiếu gia."

"Giúp cháu đưa hai vị tiểu thư này đến khách sạn lấy ít đồ, phiền chú."

"Thiếu gia khách khí." Chú Vương dứt lời, xoay mặt nhìn hai cô bé, lễ phép làm tư thế mời.

Đợi đến khi ba người cùng rời đi, Thịnh Khâu lập tức kéo Thân Đông đến phòng ngủ chính, vừa đóng cửa, hắn hỏi ngay: "Em làm cái gì thế?"

"Cậu quản tôi."

Thịnh Khâu nhìn cậu một phút chốc, mơ hồ cảm thấy cậu lại muốn gây sự, nhưng nhìn cái dáng dấp kiêu căng kia của cậu, hắn nửa điểm tức giận cũng không phát ra được.

Thân Đông quay người ngồi trên giường, ngẩng đầu lên nói: "Thịnh Khâu, nếu tôi đánh em gái Anh Lệ của cậu, cậu có đánh tôi hay không?"

Thịnh Khâu giật giật khóe miệng: "Không."

Thân Đông một mặt nóng lòng muốn thử, hiếu kỳ nói: "Cậu định làm thế nào?"

Mặt Thịnh Khâu không hề cảm xúc, sống không còn gì luyến tiếc: "Anh đưa mặt tới, cho cô ấy đánh tới hả giận mới thôi."

Thân Đông phá lên cười ha ha, cảm giác con cũng sắp rơi mất.

Thịnh Khâu đi sang ngồi, bất đắc dĩ nói: "Đừng gây sự, được không?"

Thân Đông duỗi hai tay ra niết mặt của hắn kéo sang hai bên, mềm nhũn nói: "Tôi ~ cứ ~ muốn ~ "

Thịnh Khâu quả thực cũng bị giọng mũi cậu cố ý làm mềm thành cứng rồi.

Hàn Anh Lệ cùng Tô Dĩnh đều vừa mới tốt nghiệp không bao lâu, vừa mới công tác lương cũng không cao, vì an toàn, các cô đi chơi vẫn ở khách sạn lớn, giá cả không thấp, bây giờ Thân Đông đưa ra đề nghị này, cơ hồ không có lý do không tiếp thu.

Cho nên không lâu sau đó, Thân Đông thấy được các cô ở nhà.

Hành lý của các cô cũng không nhiều, Thịnh Khâu sắp xếp gian phòng cho các cô ở trên lầu, nói: "Trên lầu chỉ có hai người các em ở, ba mẹ anh đi đứng bất tiện, cũng ở dưới lầu. Bên này gian phòng là giúp việc vừa mới thu dọn, có cái gì thì phải nói cho anh, tủ lạnh dưới lầu còn có chút hoa quả, cũng có thể rửa mang lên ăn."

Được hai cô gái nói cám ơn, Thịnh Khâu quay người đi xuống lầu.

Dưới lầu có một phòng ngủ chính và phòng khách, nằm sát, thư phòng Thịnh Khâu thì lại ở trên lầu.

Thời điểm cô vào thư phòng Thân Đông đang làm ổ ở trên ghế xích trước cửa sổ sát đất đu ngắm sao, trên bàn để đầy các loại hoa quả, vô cùng thích ý nhàn nhã.

Tiếng bước chân người truyền đến, Thân Đông lười biếng nghiêng đầu: "Ngồi đi."

Hàn Anh Lệ ngồi xuống ghế mây cạnh bàn, sửa lại làn váy một chút, nói: "Cám ơn anh, chúng tôi lần này ít nhất có thể tiết kiệm hơn 500 tệ tiền phòng."

Thân Đông tựa như cười mà không phải cười: "Không có chuyện gì, à, cô ăn hoa quả đi."

Đĩa đựng trái cây kia cũng là tinh xảo dị thường, một bên đặt cái dĩa trong suốt, các loại hoa quả tươi mới cắt thành miếng tùy ý chồng ở trong, lại cố tình là có mấy phần mùi vị xa xỉ.

Hàn Anh Lệ không nhúc nhích, cô ước ao nhìn Thân Đông một cái.

Nếu như mình cũng có gia thế như vậy thật tốt.

Thân Đông mở miệng, đi thẳng vào vấn đề: "Cô thích Thịnh Khâu đúng không?"

Bất kỳ một cô gái nào lúc bị hỏi vấn đề thế này đều sẽ nóng mặt, đặc biệt là thời điểm bị chọt trúng tim đen, Hàn Anh Lệ cũng không ngoại lệ. Thân Đông nhìn cô lúng túng ửng đỏ mặt, nói: "Tôi nghĩ tôi cần nhắc nhở cô, chúng tôi sắp kết hôn rồi."

Sắc mặt Hàn Anh Lệ âm u: "Tôi không nghĩ..."

"Coi như cô chưa nghĩ đến." Thân Đông tiếp lời, nhìn thẳng cô, ánh mắt nhắc nhở: "Tôi không thích có người mơ ước đồ của tôi. Thịnh Khâu là của tôi, hiểu chưa?"

Hàn Anh Lệ bị ánh mắt của cậu làm cho lạnh cả lòng, lại bởi vì dăm ba câu kích động ra hỏa khí, nói: "Anh cũng không thích anh ấy, dựa vào cái gì nói những câu nói này?"

"Làm sao cô biết tôi không thích anh ấy?" Thân Đông nâng lông mày lên.

"Lúc chuyện của hai người đưa tin, rất nhiều người biết chuyện đều nói, anh ghét Thịnh Khâu, cũng không phải một ngày hai ngày."

Chuyện này ngược lại là ngoài dự liệu của Thân Đông.

Cậu chán ghét Thịnh Khâu quả thật là toàn bộ Vọng Đô đều biết, tất cả mọi người biết rõ, ở trước mặt Thân đại công tử, ai cũng có thể nói đến, nhưng không thể nói đến Thịnh Khâu, đặc biệt là không thể khen Thịnh Khâu ngay trước mặt cậu, bằng không Thân công tử dù lễ phép cũng sẽ lập tức biến thành súng máy, miệng bla bla đánh không ứng phó kịp.

Chỉ là cậu không nghĩ tới, đám người kia tẻ nhạt như thế, chạy đi bình luận dưới tin tức.

Không trách Hàn Anh Lệ lại khác thường thế, lại còn cố ý nói như vậy ở trước mặt mẹ Thịnh.

Thân Đông hiếu kỳ: "Vậy cô muốn thế nào?"

"Tôi vốn cho là người khác đang nói dối, nhưng đến nhà các anh nhìn, anh căn bản không có chút nào biết thông cảm Thịnh Khâu." Hàn Anh Lệ bất bình giùm Thịnh Khâu: "Nếu quả thật là như vậy, anh tại sao muốn kết hôn với anh ấy?"

"Còn có thể vì sao." Thân Đông nói như chuyện đương nhiên: "Tôi mang thai chứ sao."

"..." Hàn Anh Lệ nửa ngày mới lắp bắp nói: "Người có thân phận như anh, còn cần cưới chạy bầu à?"

Thân Đông cảm thấy Hàn Anh Lệ còn có chút đầu óc, cậu nghiêm túc nói: "Cho nên tôi yêu anh ấy thật lòng."

Hàn Anh Lệ sửng sốt.

"Người khác nói làm sao có khả năng thật chứ?" Thân Đông vẫn là vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tôi và Thịnh Khâu kỳ thực rất ân ái."

Hàn Anh Lệ một mặt ngờ vực, cô nửa điểm cũng không nhìn ra.

Khóe miệng Thân Đông cong lên, cất giọng nói: "Thịnh Khâu! Thịnh —— Khâu —— "

Thịnh Khâu còn tưởng rằng Thân Đông làm sao, vội vàng đi ra, hỏi: "Đông Đông?"

Thân Đông víu ghế xích đu, chỉ lộ ra hai con mắt, mềm mại nói: "Anh tới đây."

Thịnh Khâu do dự một chút, cất bước đi tới, cười cười với Hàn Anh Lệ, vừa mới cười xong, Thân Đông lại kéo tay hắn, dữ dằn nói: "Không cho cười với cô ta!"

Hàn Anh Lệ hơi trợn tròn cặp mắt, như thể không thể nào tiếp thu được Thân Đông làm loạn vô lý như thế.

Thịnh Khâu cũng hơi lúng túng, lộn lại thức thời hỏi lại: "Gọi anh có chuyện gì?"

Thân Đông phản ứng lại, nói: "Gọi em là bảo bối."

Thịnh Khâu: "..."

Hàn Anh Lệ: "..."

Thân Đông bất mãn: "Gọi đi!"

Trong mắt Thịnh Khâu tràn ra ý cười, ngữ khí sủng nịch bất đắc dĩ: "Bảo bối..."

Hàn Anh Lệ đột nhiên run lên.

Thân Đông rất hài lòng kéo kéo tay hắn, quỳ ngồi xuống trên ghế xích đu, ngồi thẳng lên, mềm mại nói: "Anh tới, tới gần một chút." 

Thịnh Khâu ôn hòa khom người xuống, Thân Đông ôm lấy cổ của hắn, dán đôi môi vào.

Thân Đông rũ lông mi, dùng sức mút đôi môi Thịnh Khâu vào, cọ xát đủ hai phút mới rời khỏi. Tay cậu khoát lên cổ Thịnh Khâu, mặt mày đưa tình, lại mềm mại nói: "Anh đi làm việc đi."

Thịnh Khâu bị dùng xong ném, cũng không cảm thấy không thích hợp. Hắn cười khẽ một tiếng, quay đầu gật gật đầu với Hàn Anh Lệ: "Vậy các em chậm rãi tán gẫu."

Hàn Anh Lệ một mặt hỏng mất thêm ngổn ngang trong gió.

Thân Đông xiên một miếng dưa hấu ngậm trong miệng, trên mặt còn mang theo một vệt ôn nhu ngọt ngào, hỏi: "Chúng tôi ân ái chứ?"

"..." đôi môi Hàn Anh Lệ run run, một câu cũng không nói ra được.

Thân Đông cong cong khóe miệng, chậm rãi nói: "Tôi ghét tiểu tam nhất, nếu ai dám phá hoại hôn nhân của tôi..."

Cậu không nói tiếp, chỉ là một tiếng cười khẽ và một ánh mắt cuối cùng nói rõ tất cả.

Hàn Anh Lệ rùng mình một cái.

Không khí yên lặng vài giây, Thân Đông lại ôn hòa cười cười: "Bưng cái này lên đi, con gái ăn hoa quả tốt cho da."

Hàn Anh Lệ cả người cứng ngắc bưng hoa quả lên lầu, trở về phòng mới phát hiện cả người mình đều là mồ hôi lạnh.

Thân Đông người này bá đạo tùy hứng, cố tình gây sự, nhưng tất cả vừa nãy cậu làm, đều là đang nói cho cô biết, cô muốn xen vào giữa hai người, không có khả năng.

Hàn Anh Lệ kỳ thực cũng chưa hề nghĩ tới muốn chen vào bọn họ, cô chỉ là thay Thịnh Khâu bất bình, nhưng hôm nay cô lại phát hiện, mình căn bản không có bất kỳ tư cách vì người khác thế nào.

Trang Tử không phải cá làm sao biết niềm vui của cá(*).

Cô chỉ là một người ngoài.

Ngón tay Thịnh Khâu đặt ở trên bàn phím, trong đầu vẫn không ngừng chợt lóe hành động vừa nãy của Thân Đông. Lông mày hắn thoáng nhíu, một giây sau lại khẽ cười thành tiếng, sờ mũi một cái một lần nữa tập trung vào công tác, một phút chốc lại không nhịn được nở nụ cười.

Thân Đông hết sức hài lòng mình xử lý xong Hàn Anh Lệ, cậu như hoa hồ điệp trở về phòng, nằm ở trên giường rầm rì hai tiếng.

Hàn Anh Lệ chỉ là bắt đầu, cậu còn phải cho tất cả những người không coi trọng hôn nhân của họ biết, cậu và Thịnh Khâu, mười, phân, ân, ái!

Cửa vào lúc này bị đẩy ra, Thân Đông xoay mặt qua, là Thịnh Khâu.

Hắn đến gần ôm cậu, Thân Đông lập tức đẩy hắn ra. Thịnh Khâu không để ý tới, hai tay ôm chặt lấy người, nhẹ giọng nói: "Bảo bối..."

"Làm gì?"

"Bảo bối vừa nãy thật đáng yêu."

"... Câm miệng!"

Thân Đông đỏ mặt quay người đẩy hắn, làm sao có khả năng đẩy ra. Thịnh Khâu ôm chặt cậu, rồi lại không đến nỗi áp đến bụng, chỉ là không cho cậu động, cúi đầu hôn mặt cậu một cái. Chỉ hôn một chút, Thân Đông nổi giận trong bụng: "Cậu làm gì thế!"

"Bảo bối vừa nãy thật đáng yêu."

"..." Câu nói này đã nói rồi có được hay không! Thân Đông nhẫn nhịn đến độ phiền muộn, nghiêm túc giải thích: "Tôi không biết hóa ra nhiều người cũng không coi trọng hôn sự của chúng ta như vậy, cho nên cố ý diễn cho người ngoài xem."

Thân Đông không thích để người khác biết cậu sống không tốt, huống hồ cậu và Thịnh Khâu sống cùng nhau đích xác rất không tệ, chỉ ngoại trừ mang bầu sinh hoạt xx tạm thời không quá hòa hợp...

Hơn nữa nếu để người khác biết cậu ghét Thịnh Khâu, Thịnh Khâu rất mất mặt đấy! Hiện tại cậu và Thịnh Khâu quấn vào trên một cái thuyền, như vậy Thịnh Khâu mất mặt chính là cậu mất mặt có được hay không! 

Thịnh Khâu mới không quan tâm những chuyện đó, hắn cúi đầu lại hôn đôi môi Thân Đông, vừa cắn vừa liếm, nói giọng khàn khàn: "Bảo bối siêu cấp đáng yêu."

Quả thực bệnh thần kinh.

Thân Đông đỏ mặt giãy giụa nói: "Cậu không buông tay tôi sẽ cấu cậu!"

Thịnh Khâu cuối cùng cũng coi như hơi hơi buông ra một chút, chỉ là vẫn như cũ vẫn là ôm cậu: "Bảo bối nhà anh thích anh, đúng hay không? Đúng hay không? Hả?"1

"Điên mới thích cậu ấy!" Thân Đông hung tợn bấm hắn một cái.

Kết quả lại đưa tới một trận tiếng cười bị đau.

Bệnh thần kinh á... Thực sự là.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi