TU LA GIỚI CHÍ TÔN



Lại nói đến chiếc du thuyền mà đám người Võ Thừa dự định sẽ một đường thẳng tiến đến Thiên Quỳ Đảo.

lộ trình chỉ còn khoảng hai ngày đường đột nhiên ngoài khơi xuất hiện hiện tượng.
Thiên Phạt Hải Ngân.
Thiên Phạt Hải Ngân vì sao hình thành thì trên đại lục uyên linh còn chưa có người có thể cho lời giải thích thế nhưng sự nổi giận của thiên nhiên này là cơ hồ ai ở trong Vạn Linh Đảo đều hiểu rõ.
Lúc này không khí đột ngột hạ thấp bất thường và trên những vần mây đen kịch kia bắt đầu có thứ gì đó màu trắng rơi xuống.

có thể bằng mắt thường thấy rõ chúng như những viên pha lê óng ánh tuyệt đẹp nhưng lại có một loại khí tức âm hàn cực độ.
Bụp Bụp Bụp...
Mưa đá, những viên đầu tiên đã rơi xuống bong thuyền nơi đang có rất nhiều người với ánh mắt vừa khiếp sợ vừa chờ mong đang không hẹn mà cùng nhau nhìn về một hướng.

Đảo ký ức, tuy vậy xung quanh cơ thể mỏi người đều đã có một vần linh lực phòng hộ.

cùng với sự xuất hiện của mưa đá, thỉnh thoảng có một vài cơn lóc bất chợt, như đao phong cắt ngan qua lang cang mạng thuyền để lại một âm thanh xoẹt và sau đó tất nhiên một mãnh gỗ trên bong thuyền sinh sinh bị chặc đứt, vết cắt sắc bén và phẳng như thủ bút của một cường giả tinh thông kiếm đạo đến cực hạn.
Vài người trên boong thuyền lúc này đã cảm thấy áp lực rất nặng nề.

thế nhưng gương mặt kiên định của mỏi người đều nói lên một điều họ đã quyết tâm đến hòn đảo kì bí trong truyền thuyết kia.
Chiếc thuyền đang duy chuyển với tốc độ khá nhanh và ổn định đột nhiên mọi người ở phía trên bổng chao đảo một cái, lặp tức tốc độ con thuyền bằng mắt thường và trực giác có thể thấy rỏ nó đi chậm lại.
- Cái gì?..


là đá ngầm sao?
- Ngầm con mẹ ngươi,làm gì có loại đá ngầm ngoài khơi thâm thẩm như vậy?
Một người nhanh chóng chạy đến ba người Nhan Phong Ngử hét lớn.
- Đại đương gia, mũi thuyền mạng bên trái không biết va vào vật gì đã bị tổn hại nghiêm trọng.
Sắc mặt ba người ngưng trọng
- Đến tột cùng là thứ gì lại có thể làm ra như vậy?, không phải phía dưới đái thuyền có một lớp xích thiết sao?
Mạc thế hải hàm răng nghiến ken két, thực sự mà nói hắn thực sự cũng không tin tưởng lắm bằng vào con thuyền này có thể đến được bờ bên kia của Đảo Kí Ức.
- Đi dẩn chúng ta đến đó.
Lỗ phàm vừa định bước đi cùng tên nô tài kia thì lại một vụ va đập cơ hồ còn mạnh bạo hơn khi nảy khiến cho nhiều người trực tiếp ngã gặp xuống sàng.

cùng với đó một tiếng hét lớn đầy kinh hãy vang lên.
Chỉ thấy trong không gian phải nói là không còn nhìn thấy quá 10m rõ ràng lại xuất hiện một cây thiên trụ to lớn, nó dường như đâm thẳng lên đụng vào cả tầng mây đen trên trời và đang có uy thế ngã đập mạnh xuống, vị trí tương đối xảo diệu.

giữa thân thuyền.
- Quái vật Hắc Minh Khổng Chương.

đó là xúc tua của nó.
Phùng Lão thân thể thẳng tắp ánh mắt sắc bén đến cực điểm lên tiếng.
Sao đó mọi người ai cũng có thể thấy rõ cây trụ to lớn kia nào phải thứ gì khác phía trên nó còn có nhiều cái giác bám mỗi cái có bán kính hơn 5m có thể tưởng tượng con quái vật này đã to lớn đến mức độ nào.
Xúc tua to lớn kia không chút kiên dè nó ầm ầm nện xuống khoản khắc còn cách mạng thuyền không đến 5m phùng lão lặp tức chóng cây quảy trượng xuống mạng thuyền hai tao lão trực tiếp múa mai tạo ra một đồ đằng phứt tạp thứ này lặp tức phình to ra chỉ trong vài nhịp thở đã che phủ toàn bộ phía trên con thuyền, lúc này cái xúc tua kia của hắc minh khổng chương cũng đã đập đến.
Ong....
mọi người cảm giác rõ ràng toàn bộ con thuyền dường như có dấu hiệu lúng sâu vào lòng biển một cái, cú va chạm mạnh đánh bật xúc tua kia ra ngoài dư chấn tạo ra làm cho những người có tu vi hơi thấp lặp tức có cảm giác lân lân trong não hải.
Phía dưới nước lặp tức truyền đến giống như một âm thanh phẩn nộ rầm lên, phía trước mũi thuyền một xúc tua khác nhanh chóng trồi lên từ mặt nước đen kịch, xúc tua này lặp tức quơ quét loạn xạ bất cứ ai ở gần bị trúng một kích đều văng xuống dưới biển, khỏi nói cũng biết số phận của bọn họ sẽ như thế nào rồi.
sao đó có hơn 10 cái xúc tua khác giường như đã bao quanh con thuyền, chúng bắt đầu tấn công dồn dập, tiếng la hét thảm thiết truyền ra
- Võ Đại Hiệp lúc này ngươi không ra tay còn đợi tới khi nào.
Phùng Lão đang dùng quảy trượng giao chiến kịch liệt với một cái xúc tua.

Tuy lão là cường giả đã tiến vào Vô Thượng nhưng cái loại quái vật này thân thể quá lắc léo cùng trơn tuột, hơn nửa bản thân yếu hại của nó hoàn toàn còn chưa xuất hiện đã có có thể làm cho họ chật vật thế rồi.

Đến khi lão nhìn đến người được cho là mạnh nhất trên thuyền thì vẩn thấy hắn đang ngơ ngơ đâm chiêu cái bộ dạng đang suy nghĩ khi lâm trận.

Phùng Lão cơ hồ sắp thổ huyết tại chổ.
- Ngươi..

một cường giả Linh Hoàng cao cao tại thượng vì sao lại có cái bộ mặt thế kia a.
Nếu lúc trước lão không tận mất chứng kiến người này một cái ánh mắt làm cho hơn 20 người thiệt mạng thì cho dù có đánh chết lão cũng không tin đây là một cường giả mà ai cũng ngưởn mộ.
Nghe Phùng Lão hét lớn.


Võ Thừa từ trong suy nghĩ mới miễm cười ngây ngô nhìn về phía lão.
- Để ta thử.
- Cái gì...!ta xĩu...!con bà nó lúc này còn muốn thử gì nửa.

Làm thiệt đê đại ca ê...
Lão rít rào trong lòng nhưng cũng không dám nói ra.

Khóe miệng lão co giật vài cái chỉ còn biết dốc toàn lực đánh nhau với một cái xúc tua trơn tuột kia.

Phía sau lão 2 nam một nử gương mặt 3 người đều rất kinh hoàng khi lần đầu thấy loại quái vật trong truyền thuyết này.
Đám người Bạch Diện cũng tụ lại một chổ không ngừng cùng một cái xúc tua giao chiến.

Thân pháp 4 người đều rất không tệ thế nên tạm thời cũng chưa có vấn đề gì quá lớn.
Ba người Nhan Phong Ngử cũng đang kịch chiến với một cái xúc tua khác, nhưng khi Mạc Thế Hải vô thức nhìn về phía Võ Thừa thì con ngươi hắn muốn lòi ra ngoài.
- Má nó...!cái tình trạng gì vậy.

Lúc này còn nhấm mắt dưỡng thần sao.

Vãi Xít...
Hơn ai hết đám người bạch diện hiểu rỏ.

Bằng vào thực lực của Võ Thừa nói không phải nói khoác hắn một quyền xuất ra có thể đem một cái xút tua chấn cho đứt đoạn.

Vậy mà lúc này nhìn hắn..
Đột nhiên tất cả các xúc tua từ các phía bổng dưng ngừng công kích.

Nó dường như rung rẩy một cái rồi nhanh chóng rút lui xuống dưới lòng biển.

Mọi người được một cái thở dốc nhanh chóng tụ lại gần nhau ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì phía trước mũi thuyền hơn 50m từ dưới mặt biển một cái bóng nước to hơn nửa sân bóng trồi lên.

Mọi người như đứng hình tại vị trí từng thới thịt trên người đều có dấu hiệu rung rẩy.
Rỏ ràng đó là đầu của một con quái vật với hàm răng của loài cá mập cái đầu trơn bóng đen tuyền như hắc thiết, và một cặp mắt to hơn chuôn đồng.
- Quả nhiên Là Hắc Minh Khổng Chương.
Tiếng nuốt nước bọt giữa trận mưa đá vẩn có thể nghe thấy rõ từ một ai đó.

Có thể hiểu được thứ mà họ nhìn thấy đáng sợ đến bực nào.
Cặp mắt kia đang chầm chầm nhìn về phía chiếc thuyền khiến cho bất kì ai đều cũng không dám có một động tác gì.

Cơ hồ xung quanh chỉ còn nghe tiếng hít thở và những tiếng bụp bụp do mưa đá đang không ngừng rơi xuống boong thuyền.
Xoẹt...

Đột nhiên có ai đó vừa bước chân tiến lên lặp tức đưa tới ánh mắt của mọi người..
Võ Thừa tiến gần ra mũi thuyền đưa đôi mắt hơi xâu của hắn đối diện với cặp mắt to lớn như chuôn đồng của của con quái vật.

Lúc này mọi người như ngừng thở, trong lòng cũng không ngừng mừng rỡ.
- Vị kia không phải là Linh Hoàng trong truyền thuyết kia sao.
- Đúng vậy có Linh Hoàng đại nhân ở đây chúng ta còn sợ gì con súc vật kia nửa..
Mọi người lặp tức trong lòng có thêm một niềm tin vào sự cứu rỗi mặt dù họ cũng chưa dám tin tưỡng người trước mắt này có thể đánh bại loại quái vật trong truyền thuyết này.

Loài này thật sự là nổi kinh hoàng của biển cả a.
Trong lúc mọi người đều ngưng thần tập trung xem vị linh hoàng đại nhân này xuất thủ tiêu diệt quái vật này thì trước mắt chỉ thấy Võ Thừa hắn từ từ dơ một bàn tay chìa ra năm ngón lật ngửa lên sau đó ngoắc ngoắc mở miệng.
- Tiểu chương chương ngoan lại đây ca nựng một cái..
- Oh....
- Âu Xít......!What The F*****k.....
Mọi người sắp té ngửa.

Cái càm của ba người Nhan Phong Ngử như chạm xuống sàng, con ngươi như lòi ra ngoài nhìn cảnh tượng trước mặt.
Phùng Lão dụi dụi mắt một cái sau đó lão hung hăn tát một cái vào mặt mình cho đến khi bản thân lão thấy đao muốn nhe răng nhếch miệng gương mặt lão mới vặn vẹo muốn khóc.
- Ngươi.....
Lão trực tiếp ngã ngửa về sau ba người thanh niên phía sau sắc mặt xanh mét lặp tức đở lấy lão.
Những người từng có tiếp xúc với Võ Thừa ai nấy cơ hồ sắp thổ huyết tại chổ.
- Đại ca...!ngươi lúc này là lúc nào rồi còn làm ra cái hành động như vậy a.

Đấy là Hắc Minh Khổng Chương đấy, là loại trong truyền thuyết đấy, ngươi lại xem nó như một con cún cưng.

Ối giồi ôi.
Bạch Diện đám người thì gương mặt chỉ thoáng nhíu mài, cũng không có biểu hiện chấn kinh như đám người Phùng Lão bởi vì họ biết, với những tình huốn thế nầy hiển nhiên người mà đám người bọn họ nhận định làm Đại Ca kia không thể nào làm ra chuyện ngu ngốc như vậy được.
Cũng chỉ qua vài hơi thở, một đều mà càng làm cho tất cả mọi người như từ trong ảo giác đi ra lại rành rành xuất hiện trước mặt họ, một truyện mà nếu bản thân không chứng thực tại đây nếu có ai đó mà kể cho họ nghe thì tại đương trường họ sẽ không ngần ngại phung mạnh một bãi nước bọt vào mặt người kể.
Quá hoang đường..

không thể nào xảy ra được.
Cảnh tượng trước mặt khiến cho ai lúc nãy chấn kinh vì hành động của vị linh hoàng này thì bây giờ họ càng trở nên ngây ngốc..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi