TU LA GIỚI CHÍ TÔN

Nhưng hắn không biết mọi cử chỉ của hắn đã bị Lục Chấn Hà dùng thần thức xem lại tất cả.

- chỉ còn không quá 3 ngày thời gian lại xảy ra một trận kịch chiến thế này cũng thật thú vị.

Lâm Thiên Thức ở một bên gương mặt miễm cười nói.

- Hai vị nói xem nên xử lí việc can dự của tông phái vào gia tộc thế nào..? Nếu cứ để tình trạng này tiếp diễn thì có lẽ người có tư chất tốt ở đây sẽ không ích kẻ bị chết oan.

Lục Chấn Hà hiếp cập mắt lại nói.

Nghe vậy hai người còn lại gật gù. Lương Quang lão giả vuốt nhẹ chòm râu của hắn rồi nói.

- Theo ta thấy Thành Ngan Bạc nên tuyển một gia tộc làm thành chủ từ đó có vấn đề gì có thể liên hệ trực tiếp với tông phái trung cấp để tránh tình trạng như hiện nay, hai vị thấy thế nào..?

- Tốt. Lương lão đầu ý kiến tốt. Ta thấy như vậy là ổn thỏa nhất.

Lục Chấn Hà cười cười nhìn hai lão già còn lại đầy thâm ý. Ích khi hai người này lại có cùng quang điểm như vậy.

-

Bên trong chiến địa.

Một tiếng hét đầy phẩn nộ vang lên. Đặng Bình Chân đầu tóc rói bời chật vật lui về sau hơn 10 bước lão đưa ánh mắt hung ác nhìn về phía Triệu La Hồ cùng Hạ Đồ trước mặt.

- Được lắm hai người các ngươi. Đã vậy thì cũng đừng trách ta độc ác.

Hắn cắn chóp lưỡi hai tay kết ấn một đồ đằng màu xanh lục hiện ra trước người sau đó hắn hung hăn phung một ngụm máu lên đồ đằng máu tươi thấm lên đồ đằng mặt trước, mặt phía sau đồ đằng từng luồn khí xám tràng ra ngoài. Mùi vị cay nòng này rõ ràng là một bí pháp kịch độc được thi triển. Rất nhanh luồn khí xám đã bao phủ toàn thân Đặng Bình Chân, đôi mắt lão trở nên điên cuồn hung ác xong tới tấn công Hạ Đồ cùng Triệu La Hồ.

Hạ Đồ thàn sắc ngưng trọng nhìn một màng lão nhanh chóng móc một viên đan dược nuốt vào định nói gì với triệu la hồ nhưng chưa kịp mở miệng đã thấy triệu la hồ không hề sợ hải xong lên tiếp tục tấn công.

- Chậm đã..

Đặng Bình Chân cười lạnh một trưởng vung ra kình lực cùng luồn khí xám bao phủ bàn tay mạnh mẻ đánh thẳng lên ngực triệu la hồ. Âm thanh trầm muộn vang lên triệu la hồ bay ra hơn 20m sau đó hắn định xong lên nhưng nhất thời sắc mặt kịch biến. Từ trong thất khiếu của hắn chảy ra máu đen mùi tanh hôi khó ngửi bay lên, hiển nhiên hắn đã trúng độc.

- hừ ngu ngốc, định liều mạng với ta sau? Ngươi còn non lắm.

Triệu la hồ ho sặc sụa vài tiếng máu đen từ trong miệng phun ra ánh mắt ảm đạm nhìn về phía Trường Ngạo đầy phức tạp. Cả cuộc đời này đều làm hắn khổ sở nhất chính là người thanh niên này, hắn cảm giác được huyết mạch tương liên với người đó, gương mặt cùng ánh mắt Trường Ngạo có phần giống người nữ nhân mà hắn vô cùng yêu thương. Hơn 20 năm hắn đã chịu đựng dày xéo quá đủ rồi.

Trường Ngạo phía xa nhìn ánh mắt Triệu La Hồ gương mặt tuy vẩn mang đầy hận ý nhưng đột nhiên trong tâm hồn trở nên dậy sóng. Hắn tự lẩm bẩm.

- cảm giác này là sao.?

Cùng lúc đó Trương Lập đã hồi phục thất bát hắn cay độc nhìn Võ Thừa nhưng không tùy tiện xong lên nữa mà đưa ánh mắt oán độc nhìn Hạ Đồ, hắn mơ hồ nhìn ra Võ Thừa này là thiên kiêu của Hạ gia. Hét lớn một tiếng không chút do dự xong thẳng về phía Hạ Đồ, hai người nhất thời dằn co kịch chiến.

Ánh mắt Đặng Bình Chân nhìn Triệu La Hồ kết hợp với lời nói lúc trước hắn đưa ánh mắt nhìn về phía trường Ngạo tròng mắt lóe tia sáng.

- Ngươi vì tiểu tử này mà phản bội ta sao. Vậy ta sẽ cho ngươi tận mắt chứng kiến giọt máu của ngươi chết tại đây.

Triệu La Hồ ánh mắt trừng lớn chỉ thấy Đặng Bình Chân vung trảo xong thẳng về phía trường ngạo, độc khí xung quanh hắn hóa thành một thanh trường thương ầm ầm đâm thẳng về phía ngực trường ngạo.

Trường Ngạo đang thẩn thờ vì cảm xúc trong lòng chợt da đầu trở nên tê dại khi hắn ngẩn đầu nhìn lên thì trường thương do Đặng Bình Chân dùng độc khí ngưng tụ đã chỉ còn cách hắn không quá 8m, đồng tử Trường Ngạo co rụt lại hắn vô thức định lùi về sau nhưng tốc độ của cường giả thái ất cảnh lục trọng đâu thể nào một tu sỹ trúc cơ như hắn có thể tưởng tượng.

Võ Thừa phía xa nhanh chóng phóng đến nhưng vì vực tán mở ra nên tốc độ của hắn khá chậm, chỉ đành trừng trừng mở lớn đôi mắt nhìn trường thương đang xé gió đâm đến người trường ngạo.

Phập... máu tưới bắn ra vương trên mặt trường ngạo, khoảng khắc này thời gian như đọng lại.

Chỉ thấy trước mắt trường ngạo Triệu La Hồ đứng chắn trước mặt hắn bốn mắt nhìn nhau Trường Ngạo vô thức nhìn xuống ngực triệu La Hồ mũi của thanh trường thương đã xuyên qua người hắn máu tưới bắn ra văng lên cả gương mặt vẩn còn đang ngơ ngẩn của Trường Ngạo.

Cùng lúc đó Võ Thừa đã tiến đến một búa quét qua âm thanh trầm muộn vang lên cánh tay của Đặng Bình Chân cầm trường thương lập tức rơi xuống đất hắn hét thảm một tiếng chật vật lui về sau sắc mặt tái nhợt.

- Tay ta...

Ánh mắt hắn đầy kinh hải nhìn Võ Thừa vừa nảy hắn thấy người này không thể nào duy chuyển nhanh vậy được tại sao đột nhiên tốc độ lại nhanh như vậy.

Gương mặt Võ thừa lạnh băng sát khí trong mắt bùng phát giữ dội hắn lặng lẽ nghiên đầu nhìn trường thương vẩn còn dính trên người Triệu La Hồ trường ngạo vẩn ngẩn ngơ ở đó. Xoay đầu nhìn Đặng Bình Chân sắc mặt tái nhợt không ngừng điểm lên vị trí tay phải đã cụt mất để cầm máu.

- không thuộc về ngươi nửa. Và cả mạng ngươi hôm nay cũng như vậy.

Đôi cánh sau lưng rung động tốc độ cực nhanh xong tới Đặng Bình Chân một búa bổ xuống mang theo một đạo hồng quang, khoảng khắc này da đầu Đặng Bình Chân trở nên tê dại, một nguy cơ trước nay chưa từng có đến từ linh hồn rào thét trong hắn. Lúc này hắn chỉ muốn quay đầu bỏ chạy nhưng đạo hồng quang đến từ một búa của Võ thừa đã ầm ầm lao xuống hắn chỉ kịp vung tay toàn bộ khí xám quanh người hóa thành một tấm thuẩn chắn trước người.

Đạo lưu quang chém xuống đều kì dị là hoàng toàn không đánh lên màng phòng hộ của đặng bình chân mà trược tiếp xuyên qua rồi đánh lên người hắn. Chỉ nghe một âm thanh buồn bực từ cổ họng đặng bình chân vang lên tròng mắt hắn dần dần co rút lại cho đến khi hoàng toàn biến mất. Đôi mắt trắng dã hắn chỉ có thể nói một câu.

- Hồn Khí...

Như dều đứt dây hắn rơi xuống đất thân thể nguyên vẹn nhưng thần hồn vở nát. Cùng lúc đó bên ngoài chiến địa.

Trưởng Lão Độc Tà Tông đứng phất dậy, lập tức hắn cảm giác được có vài cập mắt nhìn hắn, hắn nhẹ xoay đầu về phía ba ghế trên cao chỉ thấy ba người đưa ánh mắt bất thiện nhìn hắn trong đó lão giả họ Lâm còn nhướn nhướn chân mài với hắn.

- Độc Tà tông ngươi có gì sao..?

Âm thanh nhàn nhạt của Lục Chấn Hà vang lên nhất thời gương mặt của người này âm trầm hắn chấp tay ôm quyền nói.

- Ta chỉ mõi lưng nên đứng dậy thôi. Ba vị đừng hiểu lầm.

Nói xong hắn lại ngồi xuống gương mặt bình tĩnh nhưng hai tay lúc này đã xiếc chặc.

Bên trong chiến địa. Trong sơn cốc.

- Tốt.. tốt.. thiệt con mẹ nó đầu đất này càng lúc nhìn càng thuận mắt.

Tinh gia ngồi trên ghế một tay cầm tay tộc trưởng Diệp gia một tay vỗ đùi đắc ý nói.

- Nàng biết đó hắn là cháu ta. Đấy một tay ta bồi dưỡng ra. Haizzz... xen ra cũng có chút thành tựu rồi.

Thiếu nữ Diệp gia miễm cười xinh đẹp gật đầu.

- Đúng là hậu sinh khả úy.

Bên ngoài sơn cốc từng tiếng hít thở nặng nề vang lên mọi người còn chưa thể chấn định nhìn một màng trước mắt.

- chết... chết rồi sao.? Đại trưởng lão triệu gia tu vi thái ất Lục trọng đĩnh vậy mà chết dưới một búa..

Không biết ai đó vô thức mở miệng làm cho tất cả mọi người ngừng chiến mà hít từng ngụm khí lạnh.

Võ Thừa ánh mắt chán gét vẩn còn nhìn chầm chầm vào xác của Đặng Bình Chân. Sau đó hắn từng bước tiến đến đột nhiên ngồi xổm xuống đưa bàn tay to lớn bóp vào cổ Đặng Bình Chân, tròng mắt trắng dã Đặng Bình Chân chuyển động hắn rung rảy vài cái rồi gương mặt đầy khiếp sợ nhìn Võ Thừa hét lớn.

- Ta.. ta chưa chết sao..?

Võ Thừa tay vẩn xiếc chặc cổ Đặng Bình Chân sau đó hắn nói.

- Người như ngươi không xứng được luân hồi. Mà phải vĩnh viễn tan thành mây khói.

Nói xong hắn đưa cặp mắt nhìn vào đôi mắt Đặng Bình Chân đang khiếp sợ dẩy dụa nhưng phút chốt gương mặt hắn lại trở nên vặn vẹo như chịu đựng nổi thống khổ còn hơn cả cái chết. Con ngươi dần dần co rụt lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi