TU LA KIẾM THẦN


“Đa tạ chủ thượng”, Yến Hàn gạt sạch nghi ngờ trong lòng, lập tức khom người hành lễ, trên mặt cũng lộ ra tia kích động.

“Ừm, lui xuống đi! Đốc thúc chỉ dẫn họ tu hành cho tốt, sau này có lẽ sẽ có đất dụng võ cho các ngươi”, Cố Thiên Mệnh phất phất tay, ra hiệu cho Yến Hàn không cần lưu tâm.

"Vâng”, Yến Hàn nói xong liền ẩn mình vào trong hư không, biến mất không còn tăm hơi.

Bất giác mười ngày đã trôi qua.

Cố Thiên Mệnh đi về phía sân tại góc sâu trong phủ của Cố Ưu Mặc.

Sân sâu tĩnh lặng không một bóng người khiến bầu không khí vắng vẻ lộ ra có chút ngột ngạt.

Nhưng Cố Thiên Mệnh lại cảm nhận được vài hơi thở tương đối thâm sâu cả ở trong và ngoài sân, hẳn là những người bảo vệ Cố Ưu Mặc, ngăn chặn kẻ khác tới quấy rầy.

“Nhị thúc, cháu vào được không?"

Cố Thiên Mệnh đứng bên ngoài lầu các, thấp giọng gọi Cố Ưu Mặc sau cánh cửa đóng kín.

Cố Ưu Mặc- người chờ đã lâu nghe xong lập tức mở ra hai mắt nhắm nghiền, trầm giọng đáp: “Vào đi!”
Két—
Cố Thiên Mệnh không do dự đẩy cửa bước vào.

Đập vào mắt hắn là Cố Ưu Mặc vẫn đang duy trì động tác giống như mười ngày trước, không xê dịch nửa phân.

Bởi ông ấy sợ rằng nếu bản thân nhúc nhích có thể sẽ ảnh hưởng tới hiệu quả điều trị, do đó suốt mười ngày qua vẫn luôn ngồi im lìm giống như một viên đá.

Cố Ưu Mặc không muốn tiếp diễn tình trạng thương tật và cô đơn như trong năm năm qua nữa, chỉ cần mười ngày bất động mà thôi, ông ấy hoàn toàn có thể chịu đựng được.

"Máu thịt bị đông kết và ứ đọng đã mưng mủ rồi, là lúc kinh mạch yếu ớt nhất”, chỉ với một cái liếc mắt, Cố Thiên Mệnh liền thấy được đôi chân đang ngâm trong dung dịch thuốc của Cố Ưu Mặc, khẽ nói: “Có thể tái tạo lại kinh mạch máu thịt, khai thông giác cảm”.

“Nhị thúc, người chuẩn bị xong chưa?”, Cố Thiên Mệnh không chút lưỡng lự đi tới bên cạnh Cố Ưu Mặc, nhẹ giọng hỏi.

“Đến đi!”, Cố Ưu Mặc sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, ông ấy quá khát vọng có thể cảm nhận được sự tồn tại của hai chân mình, không muốn cả đời này bị bó buộc trên xe lăn nữa.

Sự mong mỏi mãnh liệt ấy tản mát ra từ sâu trong đáy mắt Cố Ưu Mặc.

“Được”.

Cố Thiên Mệnh nặng nề gật đầu, bắt đầu vận chuyển huyền khí Linh Huyền trong cơ thể.

Khi Cố Thiên Mệnh sử dụng tu vi cảnh giới Linh Huyền của mình, nhất thời, khí tức trong tầng gác mái nháy mắt ảm đạm xuống, không khí phảng phất ngưng đọng lại.


“Thằng nhóc thối...!thật sự là cảnh giới Linh Huyền...!tốt, tốt lắm”, Cố Ưu Mặc lần đầu tiên cảm giác được tu vi của Cố Thiên Mệnh, có chút kích động nắm chặt tay vịn của ghế dựa, hốc mắt tràn đầy tơ máu, đôi môi khô nứt nhẹ nhàng run lẩy bẩy.

Nếu Cố Thiên Mệnh không thi triển tu vi, người ngoài căn bản không nhìn ra.

Cho nên, tuy rằng Cố Ưu Mặc nghe người khác nói Cố Thiên Mệnh là thiên kiêu thiếu niên, rất kích động.

Nhưng hiện tại cảm giác chân thật như vậy, khiến ông ấy rất vui mừng.

“Nhị thúc, lát nữa cháu sẽ vận dụng huyền khí, hết thảy giao cho cháu”, Cố Thiên Mệnh giờ phút này thu hồi bộ dáng lạnh nhạt kia, cực kì ngưng trọng cảnh cáo.

“Được”, Cố Ưu Mặc run rẩy trả lời.

Một cỗ sắc bén nhàn nhạt từ trong mắt Cố Thiên Mệnh trực tiếp tuôn ra, tay trái hắn dùng huyền khí nâng hai chân Cố Ưu Mặc từ trong dược dịch lên, lơ lửng trên không trung.

Hai chân Cố Ưu Mặc ngâm trong dược dịch 10 ngày, toàn bộ đều trở nên trắng bệch, hai chân đã căng phồng đến cực điểm, hơn nữa còn có từng tầng tơ máu vờn quanh, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.

“Ngưng cốt tố hồn thuật, tái tạo huyết nhục, thông kinh cốt, hồi khí mạch, đoạt tạo hóa...”, Cố Thiên Mệnh trong lòng lầm bẩm, phảng phất nghĩ đến những gì mình đã trải qua để đạt được bộ kỳ công này: “Kiếp trước, toàn thân ta đầy vết thương, xương cốt cánh tay trái hoàn toàn vỡ vụn, cũng có thể tái tạo lại.

Nhị thúc tuy rằng tê liệt năm năm, nhưng thân thể còn có một tia cơ hội tương liên, nhất định có thể khôi phục”.


Ngưng cốt tố hồn thuật, nghe nói nếu tu đến cực hạn, có thể tụ lại tán đi linh hồn, đoạn chi trọng sinh.

Có điều, đây cũng chỉ là một truyền thuyết, kiếp trước tu thành thông thiên, cũng chưa từng đạt tới.

Hai chân Cố Ưu Mặc lơ lửng trên không trung, từng đợt máu từ trên cao nhỏ xuống sàn nhà, thoạt nhìn rất dữ tợn.

Sau đó Cố Thiên Mệnh vươn hai tay ra, dùng huyền khí bao bọc kinh mạch gầy yếu trên hai chân Cố Ưu Mặc, lột ra từng tầng da thịt, tái tạo xương cốt.

Ngưng tố thuật, ngưng tụ xương cốt vỡ vụn, trọng sinh huyết nhục.

Cái mà Cố Thiên Mệnh để ý không phải là cái này, mà là muốn khơi thông kinh mạch đã tắc nghẽn 5 năm của Cố Ưu Mặc, đây mới là gian nan nhất.

Từng luồng huyền khí xen lẫn thuật pháp huyền diệu từ trong hai tay Cố Thiên Mệnh bắt đầu khởi động, bao trùm lên hai chân Cố Ưu Mặc..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi