TU LA KIẾM THẦN


Sau đó, Cố Ưu Mặc cùng Cố Thiên Mệnh hai người bước ra khỏi gác xép, dưới ánh nắng ban mai yếu ớt, hai người bước nhanh về phía đình viện của Ông cụ Cố mà đi.

Một lát sau, Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc hai người liền trực tiếp đi tới trước người Ông cụ Cố.

“Mặc nhi, hai chân của con, thật sự...!khỏi rồi?”, Ông cụ Cố nhìn tư thế oai hùng của Cố Ưu Mặc đang sải bước tới, không còn là bóng dáng cô lãnh trên xe lăn kia nữa, có chút kích động run rẩy hỏi: “Tu vi của con?”
“Khỏi rồi ạ, hơn nữa tu vi còn tiến thêm một bậc”, Cố Ưu Mặc nhìn mái đầu đầy tóc bạc của ông cụ Cố, đáy mắt xẹt qua một tia hổ thẹn.

“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt”, trong hốc mắt của ông cụ Cố bất giác hiện lên một giọt nước, lặp đi lặp lại, nỉ non nói.

“Cha à, con muốn...!đi tới Nam Uyên quốc”, Cố Ưu Mặc ngẩng đầu, chăm chú nhìn ông cụ Cố có chút kích động, chậm rãi khom người hành lễ, trầm ngâm nói..

“Nam Uyên quốc...”, ông cụ Cố nghe được, lập tức giật mình một chút, trong miệng lẩm bẩm vài lần, mới trầm giọng nói: “Đi đi! Đây là chấp niệm, là nhân quả của con!”
“Vâng!”, Cố Ưu Mặc nặng nề gật đầu.

“Ông nội, cháu sẽ đi cùng Nhị thúc tới Nam Uyên quốc, như vậy cũng có thể phối hợp, chăm sóc lẫn nhau”, sau đó, Cố Thiên Mệnh cũng bước về phía trước nửa bước, chắp tay xin chỉ thị.


“Cháu cũng muốn đi?”, giữa hai lông mày của ông cụ Cố thoáng chốc nổi lên vẻ lo lắng.

“Vâng ạ, chuyến đi này, không đi không được”, Cố Thiên Mệnh kiên định thể hiện thái độ của mình.

Trong thâm viện, từng luồng khí yên tĩnh tràn ngập xông đến, ba người ông cụ Cố chăm chú nhìn nhau, im lặng không nói như đang cảm thụ tâm tư của đối phương.

“Được, đi đi!”.

Ông cụ Cố khép lại đôi mắt.

Trầm ngâm nói.

“Cảm tạ ông nội đã cho phép”, Cố Thiên Mệnh khom lưng hành lễ, tỏ vẻ kính trọng của mình.

“Đi đi! Thời gian không còn nhiều nữa”.

ông cụ Cố khoát tay áo, dường như có chút mệt nhọc quay người đi, ý bảo Cố Ưu Mặc cùng Cố Thiên Mệnh hai người nhanh chóng xuất phát.

Vì thế, Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc hai người liếc nhau một cái, liền không hẹn mà cùng hành lễ với ông cụ Cố, xoay người rời khỏi thâm viện.

Lúc rời đi, Cố Thiên Mệnh suy nghĩ lại một chút, vẫn là đi tới Tây Sương Viện, định nói với Lý Sương Nhi một tiếng.

Khi Cố Thiên Mệnh đến Tây Sương viện, nói với Lý Sương Nhi mình có việc cần ra ngoài, nhưng cũng không nói kỹ là chuyện gì.

Đối với việc này, Lý Sương Nhi cũng không hỏi nhiều, càng không dây dưa, chỉ cầm bút viết xuống một hàng chữ.

Trên trang giấy trắng xuất hiện một dòng chữ thanh thoát- Chú ý an toàn, ta chờ chàng, trở về!
Hàng chữ đơn giản đến cực điểm này, giống như thanh kiếm sắc bén như lưỡi dao đâm sâu vào đáy lòng Cố Thiên Mệnh.

Hắn âm thầm hít một hơi sâu, trong mắt lộ ra một luồng tình ý phức tạp, chăm chú nhìn Lý Sương Nhi, dịu dàng khẽ gật đầu mà nói: “Được!”

Sau đó, Cố Thiên Mệnh bước lên đường rời đi dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Lý Sương Nhi, bỏ lại một bóng lưng áo dài trắng.

Nhìn Cố Thiên Mệnh dần đi xa, cho đến khi thân ảnh khuất dần, đôi môi đỏ mọng của Lý Sương Nhi chậm rãi nở nụ cười, hai gò má phấn hồng chợt ửng đỏ.

Nụ cười của nàng, hòa tan theo làn gió, làm cho trăm hoa thất sắc, khiến không khí chung quanh ngưng đọng.

Bởi vì, nàng biết, bản thân...!thực sự đã yêu hắn mất rồi.

Vì vậy, nụ cười của nàng như gió xuân thổi qua bách hoa, hương thơm bay xa đến vạn dặm, giống như lá xanh nở rộ trên cành, thanh bình mà vui vẻ.

Rời khỏi Tây Sương viện, Cố Thiên Mệnh liền cùng Cố Ưu Mặc chọn ra hai con khoái mã tốt nhất, lập tức rời khỏi Cố gia.

“Chúng ta xuất phát!”
Cố Ưu Mặc mặc một bộ quần áo màu đen nhạt, cả người có vẻ cực kỳ trầm ức cùng nghiêm trang.

Trên yên ngựa của ông ấy, còn đặt một cái bọc rất nặng, hơn nữa còn mang theo một thanh trường thương được quấn bằng vải đen.

Mà Cố Thiên Mệnh ngoại trừ mang theo một hộp kiếm màu đen ra, cũng không có thêm thứ gì khác.

Hai người cưỡi chiến mã, hướng về phía Nam Uyên quốc mà đi.


...!
Cố gia.

Đợi đến khi Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc hai người rời đi nửa canh giờ, ông cụ Cố triệu tập toàn bộ người Cố gia lại, bao gồm cả Dịch bá, cùng với 30 nam tử mặc trường bào màu đen.

Ba mươi nam tử này mang khí tức không tầm thường, là nội tình mà ông cụ Cố bồi dưỡng mấy chục năm nay.

“Mọi người đến đến đông đủ rồi?”
Ông cụ Cố nghiêm trang đến cực điểm nhìn lướt qua mọi người nột cái, trầm giọng nói.

“Lão gia, người của ám doanh đều đã đến đủ”, Dịch bá lập tức trả lời.

“Đến đủ là được rồi”, ông cụ Cố chậm rãi gật đầu, sau đó uy nghiêm khép lại hai mắt, mở miệng nói: “Các ngươi có sợ chết không?”
“Không sợ!”
Hơn 30 nam tử áo đen đồng thanh đáp lại..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi