TU LA KIẾM THẦN


Kiếm Khư là di tích Huyết Sắc nằm ở một nơi trời long đất lở thuộc Bách Quốc Chi Địa.

Nơi đó kiếm khí bao phủ ba nghìn dặm, trăm năm vẫn không tan, tử khí nồng đậm ngưng tụ dày đặc.
Nghe đồn, trăm năm trước có một vị kiếm tu vì yêu mà chọc giận một người trong hoàng triều.

Hoàng triều phái vô số cao thủ muốn tiêu diệt kiếm tu, đuổi giết kiếm tu không ngừng nghỉ suốt mười năm.

Nhưng hoàng triều chẳng những không gi3t chết y mà còn khiến y không ngừng trở nên mạnh mẽ.
Cuối cùng đến một ngày, kiếm tu xách theo thanh phong ba thước, đáp xuống hoàng thành của hoàng triều, trong hoàng thành lập tức có vô số cao thủ tập trung, muốn gi3t chết kiếm tu để củng cố hoàng uy.
Nhưng kiếm tu lại không hề sợ hãi, đối mặt với cao thủ xông đến như mưa rền gió dữ, y nâng kiếm, vung kiếm.

Kiếm khí dâng lên, gió mạnh rít gào, đất trời rung động.
Kiếm chém xuống, hoàng thành thoáng chốc bị vô số kiếm mang bao phủ, chẳng mấy chốc, hoàng thành trở thành một đống đổ nát, vô số cao thủ tu vi cao đều trở thành vong linh dưới kiếm mang.
Sau đó nữa, kiếm tu lại vung thêm một kiếm nữa, kiếm quang che khuất bầu trời chém xuống, bổ đôi mặt đất bên dưới hoàng thành.
Chiêu kiếm này nuốt chửng hàng triệu sinh linh.
Đến lúc này, cao thủ của hoàng triều gần như đều đã chết, hoàng triều oai phong một đời cũng kết thúc, trở nên suy tàn, cuối cùng bị hoàng triều khác chôn vùi.
Chuyện này khiến trăm nước hoảng sợ, cũng có rất nhiều cao thủ dự đoán: Người đó đã chạm tới cảnh giới Thiên Huyền, Bách Quốc Chi Địa, không còn ai có thể đỡ một kiếm của y nữa.
Cảnh giới Thiên Huyền là một truyền thuyết ở Bách Quốc Chi Địa.

Người tu luyện dẫn khí vào cơ thể sẽ trở thành cảnh giới Nhân Huyền; sau khi mài giũa đạo tâm có thể bước vào cảnh giới Linh Huyền; tu luyện đại thành mới có thể bước vào cảnh giới Địa Huyền rất hiếm thấy.

Còn cảnh giới Thiên Huyền, nghe đồn là phải lĩnh ngộ đại đạo mới có thể bước đến cánh cửa đó.
Bách Quốc Chi Địa đã rất nhiều năm không xuất hiện cao thủ tuyệt thế cảnh giới Thiên Huyền.

Vì thế chiêu kiếm đáng sợ của kiếm tu kia khiến vô số người kinh ngạc, gọi y là Kiếm Tôn.
Nhưng sau khi tiêu diệt hoàng triều, kiếm tu cũng không tạo dựng uy danh cho mình, mà lại đi tìm người xưa mà bản thân nhung nhớ nhiều năm.
Nhưng dù cho kiếm tu có tìm kiếm thế nào cũng không tìm thấy bóng dáng người xưa.

Mãi cho đến một ngày, y nghe thấy một tin tức rằng, dường như người xưa đã qua đời từ lâu, không còn trên cõi đời nữa.
Sau đó, y phát điên.

Kiếm tu phát điên, dường như người xưa đã chết, y tẩu hoả nhập ma, vung ra chiêu kiếm chứa đựng sức mạnh tu luyện cả đời xuống hoàng thành đổ nát.
Vì thế, một tia kiếm mang dài ba nghìn dặm chém qua vô số quốc gia, gi3t chết vô vàn sinh linh.
Sau khi kiếm tu chém ra chiêu kiếm này, người đời cũng không còn nghe nói đến tung tích của y nữa, chỉ còn lại truyền thuyết của y và Kiếm Khư ba nghìn dặm mà thôi.
Có người nói sau khi phát điên, kiếm tu đã tẩu hoả nhập ma chết ở nơi không người.

Cũng có người nói kiếm tu đã lĩnh ngộ đại đạo, bước vào cảnh giới Thiên Huyền, rời khỏi Bách Quốc Chi Địa, bay lượn trong đất trời.

Còn có người nói, kiếm tu vì nhung nhớ người xưa nên vung kiếm tự tử vì tình.
Tóm lại cho dù thế nào, uy danh của kiếm tu cũng đã lưu truyền khắp Bách Quốc Chi Địa, không một ai sánh bằng.
Thiên Phong Quốc được xây dựng trên Kiếm Khư, có một phần lãnh thổ bị kiếm khí vô thượng của Kiếm Khư bao phủ, trở thành một vùng đất cấm không ai đặt chân tới.
Kiếm Khư, kiếm khí tung hoành ba nghìn dặm, dù là cao thủ cảnh giới Địa Huyền cũng không dám đi sâu vào trong.
Một tia kiếm mang, thiên hạ khiếp sợ! Đây cũng là uy lực của Kiếm Tôn, ở Bách Quốc Chi Địa, chỉ có kiếm tu trăm năm trước mới được gọi như thế.
Kiếm Khư mà Cố Thiên Mệnh nói hắn muốn đi chính là nơi này.

Vì thế, lúc đầu sau khi nghe hắn nói thế, đương nhiên ông cụ Cố cũng thấy sợ, khí lạnh cũng dâng lên khắp cả cơ thể.
“Lão gia, thật sự cho tiểu công tử đi một mình đến nơi nguy hiểm như thế sao?”, sau khi Cố Thiên Mệnh rời đi, Dịch bá xuất hiện bên cạnh ông cụ Cố, ông ấy nhìn theo hướng Cố Thiên Mệnh rời đi, khẽ nói với giọng điệu vô cùng lo lắng: "Hay là để nô tài âm thầm đi theo tiểu công tử!”
Dịch bá từng cùng ông cụ Cố chinh phạt Nam Bắc, tắm máu giang sơn, là cánh tay đắc lực của ông cụ, cũng là một trong những người Cố Thiên Mệnh rất kính trọng.
“Không cần, cứ kệ nó! Thằng bé… đã trưởng thành rồi, nên gánh vác trách nhiệm của nam nhi Cố gia”, ông cụ Cố suy tư một lúc lâu, sau đó nghiêm túc ra lệnh: "Cho những người sắp xếp bên cạnh nó rút lui đi!”
“Việc này… Lão gia, làm thế có ổn không?”, trong mắt Dịch bá lộ vẻ lo lắng.
“Nếu thằng nhóc con kia đã quyết tâm thì buông tay thôi!”, ông cụ Cố nghiêm túc nói: "Nam nhi Cố gia ta không có kẻ hèn nhát, nếu một tháng sau thằng bé không trở lại thì ta chắc chắn sẽ tập trung triệu binh lính, nhất định phải tìm thấy xác nó.

Nếu như… không tìm thấy, ta sẽ đích thân lập mộ bằng áo mũ cho nó!”
“Thế…”, Thấy vẻ kiên quyết của ông cụ Cố, Dịch bá như nhớ lại ngày tháng chinh chiến sa trường bên cạnh ông, trong lòng ông ấy cũng không khỏi dâng lên ý chí chiến đấu mạnh mẽ: "Nô tài tin rằng tiểu công tử chắc chắn sẽ trở về”..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi