TU LA KIẾM THẦN


Một cường giả Linh Huyền đỉnh phong tương lai có thể bước vào hàng ngũ đỉnh cấp là Địa Huyền, vậy mà là người hầu của một thanh niên mới ngoài hai mươi.

Điều này… thực sự đã phá vỡ nhận thức của họ.

Có thể bước vào cảnh giới Địa Huyền đều là là những nhân vật có địa vị được tôn kính ở Bách Quốc Chi Địa, nhưng kỳ thực lại chỉ là người hầu của một thanh niên xem chừng bình thường kia!
Họ tựa hồ đều cảm thấy cổ họng như bị chặn lại, hơi thở nặng nề áp bách kia khiến họ nghẹt thở.

“Thành chủ của thành Dịch Sơn là ai? Kêu ông ta tới gặp ta”, Cố Thiên Mệnh mặt không cảm xúc phun ra hai câu này, một luồng khí thâm trầm như nắm giữ mọi thứ quấn quanh người hắn.

Giọng nói của hắn rất bình thản, không hề có bất kỳ dao động nào, giống như đang nói về một chuyện vô cùng bình thường.

Kêu chủ nhân của một tòa thành tới gặp mặt là lời nói ngông cuồng tới mức nào.


Thành chủ có thể nói là nhân vật một tay che trời, ngay cả những gia tộc lớn tại thành Dịch Sơn như hai nhà Ninh Tôn cũng không dám làm trái lệnh của ông ta.

Bởi vị trí của thành chủ là do triều đình trực tiếp sắp xếp, có quyền yến kiến đại quan tam phẩm trong triều.

Do đó, những gia tộc này làm sao có thể chống đối với thành chủ, nịnh bợ còn không kịp nữa.

Nếu là trước đây, chắc hẳn mọi người đều cảm thấy Cố Thiên Mệnh đang cố làm ra vẻ tự tìm đường chết.

Nhưng hiện tại nghe được câu này, không ai cảm thấy không thỏa đáng, không nói những thứ khác, một cường giả cảnh giới Linh Huyền đỉnh phong đã đủ khiến thành chủ của thành Dịch Sơn cực kỳ xem trọng rồi.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng thấm ướt trán cùng cả người Tôn Nhất, ông ta cố gắng giữ vững tâm thế đang trên bờ sụp đổ, cả người run rẩy từng chập cũng rõ ràng hơn.

Nghĩ đến một màn bản thân thốt ra những lời lỗ m ãng muốn đánh gãy tay chân của Cố Thiên Mệnh cùng Yến Hàn kia, ông ta cùng đám người phía sau đều run lên bần bật, đôi môi trắng bệch khó khép lại.

“Công… công tử, tiểu nhân sẽ phái người đi mời thành chủ tới ngay”, Ninh Hải hít sâu một hơi, lồ ng ngực phập phồng tựa hồ biểu thị sự lo sợ trong lòng, ông ta vội vã chắp tay đáp lời, cử người đi làm.

Hai tay Cố Thiên Mệnh chắp nhẹ sau lưng, hờ hững gật đầu với Ninh Hải.

Hắn vốn dĩ chỉ muốn hỏi mua hai con ngựa tốt rồi rời đi, cũng lười phải để ý mấy chuyện vặt vãnh này.

Tuy nhiên dựa trên thái độ vừa rồi của Ninh Hải không tệ, còn có hành vi đáng chết của đám người nhà họ Tôn, dự định của hắn có đôi chút thay đổi…
“Ngươi là gia chủ nhà họ Tôn ở thành Dịch Sơn đúng không?”
Qua một lúc lâu, Cố Thiên Mệnh mới chậm rãi quay đầu lại, nói với đám người Mạc Nhất.


Thân thể Mạc Nhất không tự chủ run lên, đáy mắt thoáng qua một tia âm u, sau đó chắp tay trả lời:“Vâng!”
Tia âm lãnh lóe lên trong mắt Mạc Nhất làm sao có thể thoát khỏi con mắt của Cố Thiên Mệnh, chỉ là, hắn cũng lười nói ra, chỉ lạnh nhạt một câu:“Bổn công tử có việc cần hồi kinh, chỉ muốn tìm hai con ngựa tốt, rời khỏi thành Dịch Sơn.

Còn về sự tranh chấp của đám tiểu gia tộc các ngươi, bổn công tử căn bản là lười để ý tới”.

“Nhưng mà...!tại sao các người lại cứ phải chọc bổn công tử đây? Ta đã cho các ngươi rất nhiều cơ hội, ngươi hết lần này đến lần khác khiêu khích sự kiên nhẫn của ta, thật coi bổn công tử ta là bùn nhão sao?”
Bỗng nhiên, hơi thở thanh nhã của Cố Thiên Mệnh trong nháy mắt biến mất, ngược lại trở nên âm trầm và tiêu lãnh.

Mạc Nhất vừa định mở miệng phản bác, Cố Thiên Mệnh liền hừ lạnh cắt đứt hành động của ông ta, không cho giải thích:“Năm xưa ở kinh thành, bổn công tử ăn chơi trác táng, ngay cả hoàng tử cũng không dám cắt đứt tứ chi của ta, ngược lại gia chủ Tôn gia lại khá quyết đoán, không hổ là người đứng đầu một gia tộc”.

Soạt!
Lời này vừa nói ra, mọi người hoảng sợ vạn phần.

Vốn dĩ mọi người còn nghi hoặc với câu câu hỏi của Cố Thiên Mệnh với Từ Phong, hiện giờ không khỏi liên tưởng tới những lời hắn nói trước đó, ai nấy đều hoảng sợ, cảm thấy hít thở khó khăn.

Lúc này đây, tất cả mọi người có mặt mặc dù cảm thấy lời Cố Thiên Mệnh nói như thiên phương dạ đàm, nhưng thế nào cũng nảy ra một tia nghia hoặc.


Hắn có thể để cho một vị võ giả cảnh giới Linh Huyền đỉnh phong làm người hầu, chuyện này không phải người thường có thể làm được.

Thế nhưng, sỉ nhục Vương gia, từ trước đến nay, ngoại trừ quân thượng ra, còn có ai có thể làm được?
Dân chúng và thế gia ở thành Dịch Sơn, cách kinh đô xa như vậy, nào đã từng thấy một người cao cao tại thượng như vậy bao giờ đâu.

Đối với họ mà nói, chủ thành chính là trời.

Nếu thật sự giống như trong lời hắn nói, ngay cả hoàng tử vương tôn cũng không để vào mắt, như vậy thì...!
Xong rồi! Tôn gia xong đời rồi.

Sắc mặt Mạc Nhất nháy mắt trắng bệch, hai chân ông ta run rẩy chầm chậm khụy xuống, phủ phục dưới đất: “Công...!công tử, chúng ta ngu dốt kiến thức nông cạn, không biết thân phận tôn quý của công tử, kính xin công tử tha tội”..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi