TU LA KIẾM THẦN


Trước của tửu lâu, nhiều xe ngựa xa hoa đến cực điểm dừng lại bên cạnh.

Rất nhiều người nhìn về phía bên này, trong mắt tràn ngập hâm mộ cùng sợ hãi.

Ông cụ Cố hôm nay mặc một bộ đồ màu đen, thoạt nhìn giống như một lão nhân giản dị, thế nhưng tất cả mọi người ở đây không ai dám coi ông ấy là một ông lão.

Phía sau, Cố Ưu Mặc được một đám hạ nhân dìu lên xe lăn, tóc mai của ông ấy hơi trắng, khí tức toàn thân ẩn hiện như nước, trên người còn tỏa ra một cỗ sắc bén như có như không.

Tuy hai chân Cố Ưu Mặc đã tàn phế, nhưng không ai dám khinh thường ông ấy dù chỉ một chút.

Bởi vì...!hình ảnh năm đó Cố Ưu Mặc mặc khôi giáp đỏ như máu, tư thế oai hùng sừng sững đứng giữa chiến trường vẫn như hiện hữu trước mặt mọi người.

Vốn dĩ Cố Ưu Mặc không có ý định ra khỏi đình viện yên tĩnh của mình, nhưng vừa nghĩ tới đây là ngày đính hôn đứa cháu duy nhất của mình, sau nhiều lần cân nhắc, ông ấy vẫn quyết định đến.


Cố Thiên Mệnh giống như ngày thường mặc một bộ trường sam màu trắng, hơi thở hờ hững như một người bình thường, lại sâu như đầm nước tĩnh lặng.

“Thảo dân bái kiến Cố lão tướng quân, tham kiến Huyết Hùng tướng quân, Cố công tử”.

Biết được Cố gia đến, người phụ trách tửu lâu Trần Phàm ngựa không dừng vó vọt tới cửa lớn, sau đó nhìn đám người ông cụ Cố chậm rãi bước tới, mồ hôi lạnh bất giác tuôn ra, khom người chắp tay thăm hỏi.

“Ừm”, ông cụ Cố mặt không cảm xúc, gật đầu đáp.

Cố Thiên Mệnh đẩy xe lăn cho Cố Ưu Mặc, bước vào trong tửu lâu Túy Yên, Cố Thiên Mệnh tùy ý nhìn qua, đều là những bình cổ tinh xảo cùng thị nữ thướt tha, có thể nói là cực kỳ xa hoa.

Đợi đến khi đám người Cố Thiên Mệnh bước vào cửa lớn, Trần Phàm mới dám chậm chạp đứng thẳng lưng lên.

Hắn ta âm thầm lau mồ hôi lạnh trên trán, cổ họng cuồn cuộn lẩm bẩm nói: “Cố lão tướng quân năm xưa chinh chiến vì Thiên Phong quốc, còn có Huyết Hùng tướng quân chấn nhiếp các nước xung quanh, thật sự không phải thế gia bình thường có thể so sánh được”.

Qua một lát, Trần Phàm mới khôi phục lại bình tĩnh, chỉ là khi nhìn thấy đám người ông cụ Cố lại cảm thấy khó thở.

Bỗng nhiên, lại có mấy chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa tửu lâu Túy Yên.

Lý Thiên Nguyên dẫn đầu từ trên xe ngựa bước xuống, một cỗ uy áp nồng đậm áp bách ùn ùn kéo đến, giáng xuống tửu lâu Túy Yên, làm Trần Phàm định tiến lên tiếp đãi ân cần bất giác cảm thấy thần hồn run rẩy.

Ngay sau đó, sau lưng Lý Thiên Nguyên xuất hiện 2 người trung niên cùng mấy người trẻ tuổi.

Đáng chú ý nhất chính là một cô nương độ tuổi thanh xuân đứng bên cạnh Lý Thiên Nguyên, nàng chính là Lý Sương Nhi, cháu gái ruột mà Lý Thiên Nguyên yêu thương nhất.

Hai mắt Lý Sương Nhi trong vắt có thần, mày ngài mũi thẳng, hai gò má bầu bĩnh, ánh sáng của nắng ban mai chiếu lên gương mặt nàng, càng lộ ra làn da trong suốt, mềm mại như ngọc.


Nàng mặc một bộ váy dài màu hồng nhạt xen lẫn vài sợi lụa trắng, eo liễu uyển chuyển dùng gấm xanh quấn quanh, ba ngàn sợi tóc nhẹ nhàng dùng trâm tóc quấn lên, vài sợi tóc mai rủ xuống trên hàng lông mày càng làm tăng thêm vẻ mỏng manh và xinh đẹp.

Đôi môi đỏ mọng khép hờ, đôi mắt đẹp trong suốt, phảng phất làm cho không khítrong tửu lâu Túy Yên thoáng chốc ngừng lại.

Dung mạo cùng khí chất như tiên tử, nháy mắt đè ép hơn trăm thị nữ xinh đẹp có mặt ở đại sảnh tửu lâu, nàng chính là Lý Sương Nhi, đệ nhất tài nữ nổi danh kinh thành, có tướng mạo khuynh quốc.

Chỉ đáng tiếc, thập toàn cửu mỹ, một mỹ nhân phương hoa tuyệt đại như nàng lại không thể nói chuyện.

“Tiểu nhân bái kiến chư vị đại nhân”.

Trần Phàm sau khi nhìn thấy vẻ đẹp kiều mị của Lý Sương Nhi thì kinh ngạc đến độ giật nảy mình, chỉ là vừa nghĩ đến chuyện một giai nhân tuyệt thế như vậy lại không thể mở miệng nói chuyện, liền không khỏi âm thầm tiếc hận.

“Ừm”, Lý Thiên Nguyên tùy ý gật đầu, sau đó dẫn người Lý gia bước vào cửa lớn.

Lý Sương Nhi kéo chiếc váy dài màu hồng nhạt, một cỗ hương nhàn nhạt mang theo hơi thở của rừng sâu từ thân thể mềm mại của nàng phiêu tán trong không trung, làm cho người chung quanh nhìn đến ngây người.

Ở ngoài tửu lâu Túy Yên, rất nhiều người đều nhìn thấy cảnh tượng này, hầu hết mọi người đều đem khoảnh khắc Lý Sương Nhi uyển chuyển xoay người in sâu vào đáy lòng.


“Đây chính là tiểu thư câm của Lý gia trong lời đồn sao? Nàng ấy...!thật xinh đẹp”, trong đám người phía xa, có người nhìn theo bóng hình Lý Sương Nhi biến mất bằng ánh mắt mê ly, khẽ than một tiếng.

“Tuyệt đại giai nhân như nàng ấy, sẽ gả cho công tử Cố gia sao?”, trong lời nói của một vài người tràn ngập bất mãn cùng không cam.

Nhưng họ biết...!
Có thể đứng từ xa nhìn thấy một màn này, trong lòng bọn họ đều rõ ràng, cho dù cả đời không đi được bao xa, hôm nay có thể nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của Lý Sương Nhi, cũng đã là một may mắn lớn.

Về phần hi vọng xa vời, cũng chỉ là hi vọng mà thôi.

Trong đại sảnh của tửu lâu bày rất nhiều bàn ghế bằng gỗ đàn hương tinh xảo, ở giữa đại sảnh bày hai ghế chính cùng ghế phụ.

Ông cụ Cố giờ khắc này đang ngồi trên một cái ghế chính, Cố Ưu Mặc cùng Cố Thiên Mệnh ngồi hai bên..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi