TU LA KIẾM THẦN


“Nhị thúc, Vĩnh An công chúa, rất tốt”, Cố Thiên Mệnh khẽ mím môi mỏng, lộ ra một nụ cười.

“Tiểu tử cháu rốt cuộc muốn nói cái gì”,? Cố Ưu Mặc nhịn không được nhìn Cố Thiên Mệnh một cái, sau đó nhìn hồ nước gợn sóng, tức giận nói.

“Nhị thúc, nếu không bỏ xuống được, vậy thì đi giành lấy.

Vĩnh An công chúa có vẻ khá tốt, xứng đôi với người”.

Cố Thiên Mệnh cũng từng nghe qua chuyện về Vĩnh An công chúa và nhị thúc nhà mình, chỉ là lúc đó lục thức của hắn vẫn chưa khai mở nên không để ở trong lòng.

Mà bây giờ, Cố Thiên Mệnh tận mắt nhìn thấy vị công chúa tuyệt sắc giai nhân của Thiên Phong quốc này, nhịn không được tán thưởng trong lòng.

“Tiểu tử cháu...!ai...”, Cố Ưu Mặc chỉ chỉ Cố Thiên Mệnh, thở dài một hơi, trầm ngâm nói: “Công chúa sao có thể so sánh với nữ tử bình thường, ta hiện giờ chính là một phế nhân, căn bản không xứng với nàng, lấy gì đi giành lấy đây?”
“Nhị thúc, người không thử một lần, làm sao biết được công chúa nghĩ gì?”, Cố Thiên Mệnh biết bây giờ Cố Ưu Mặc đang tiêu cực, bởi vì bản thân tàn tật mà tinh thần sa sút.

“Thằng nhóc cháu, sự tình nào có đơn giản như cháu nghĩ.


Có một số việc, không phải cứ muốn giành lấy là có kết quả”, Cố Ưu Mặc khép hai mắt lại, trong mắt dường như hiện lên từng dòng kí ức năm xưa, ngữ khí trầm thương nhẹ nhàng nói.

“Nhưng mà, nếu nhị thúc không cố gắng, như vậy ngay cả một tia hi vọng cũng không có”, Cố Thiên Mệnh cảm thấy sự bi thương cùng sầu muộn trong làn gió, khẽ nói: “Cháu thấy, công chúa căn bản không hề để ý đến tình trạng của nhị thúc ra sao, vì sao không cho công chúa một cơ hội đến gần người, cũng là cho mình một cơ hội để không phải tiếc nuối”.

“Cháu...!lại còn muốn dạy ta, nhanh nhanh cút đi, lão tử còn phải nghỉ ngơi”.

Cố Ưu Mặc suy nghĩ trong chốc lát, ra vẻ thoải mái cười mắng, chỉ là trong ánh mắt ông ấy lại tràn ngập đau thương khó có thể che dấu.

“Nhị thúc”, Cố Thiên Mệnh gọi một tiếng, tiếng gọi này nghiêm trang, trịnh trọng đến lạ.

“Ừ”, Cố Ưu Mặc nhướng mày, nghi ngờ hỏi.

“Người thật sự muốn nhìn Vĩnh An công chúa gả đi Nam Uyên quốc thật sao? Có lẽ, lần này bỏ lỡ, chính là cả đời...”, Cố Thiên Mệnh hai tay để sau lưng, một cỗ cảm giác nhàn nhạt từ đôi mày của hắn dần lan tỏa ra.

“Nếu như ta còn là ta của năm xưa, cho dù là Nam Uyên quốc cao cao tại thượng, thì đã thế nào?”
Yên lặng một hồi lâu, trầm mặc một lúc, Cố Ưu Mặc nhịn không được cắn răng, một cỗ sắc bén phong mang lặng yên phóng thẳng lên trời, sau đó lại khẽ khàng nhắm mắt trầm than thở.

Đúng vậy!
Năm đó Cố Ưu Mặc khí phách bực nào, chỉ một người một thương liền có thể làm cho trăm vạn đại quân không dám bước vào biên cương Thiên Phong quốc nửa bước.

Năm xưa, tên của Huyết Hùng tướng quân vang vọng khắp bách quốc, cho dù là một vài quốc gia đỉnh phong trung đẳng, nghe hai chữ Huyết Hùng cũng phải thất sắc kinh hãi.

Chỉ đáng tiếc, đó là những chuyện đã qua, Cố Ưu Mặc của hiện tại, chỉ là một người tàn phế ngồi xe lăn, không còn khí thế tướng quân năm đó nữa.

“Nhị thúc, người có tin cháu không?”, Cố Thiên Mệnh nhìn Cố Ưu Mặc, người từ nhỏ che chở yêu chiều hắn giờ trở nên trầm thương như thế, sâu trong nội tâm không nhịn được chua xót, trịnh trọng hỏi.

“Cái gì?”, Cố Ưu Mặc nhíu mày, không hiểu quay đầu chăm chú nhìn Cố Thiên Mệnh.


Từ sau lễ trưởng thành của Cố Thiên Mệnh, hành vi cùng khí chất của hắn có thể nói là đã thay đổi long trời lở đất.

Đối với việc này, Cố Ưu Mặc cũng chỉ là hơi nghi hoặc, dù sao trong cơ thể Cố Thiên Mệnh quả thật chảy dòng máu Cố gia, tất cả đều nhìn thấy Cố Thiên Mệnh trưởng thành.

Thế nhưng lúc này, Cố Ưu Mặc phát hiện khi mình nhìn về phía hắn, càng lúc càng nhìn không thấu, thật giống như trước mắt bị một màn sương mù che lấp, một mảng mơ hồ.

“Nhị thúc, bắt đầu từ sáng mai, mỗi buổi sáng vào canh năm, thúc vận huyền khí khơi thông kinh mạch hai chân tầm nửa canh giờ”, Cố Thiên Mệnh cực kỳ ngưng trọng nhìn vào Cố Ưu Mặc, ngôn từ chân thành nói.

“Thằng nhóc thối, cháu đây là có ý gì?”, Cố Ưu Mặc khó hiểu hỏi.

Lúc trước Cố Ưu Mặc cũng từng muốn dùng huyền khí chữa trị hai chân tàn phế của mình, đáng tiếc đều kết thúc trong thất bại, hơn nữa còn bị nhiều danh y phán định là không cách nào chữa khỏi.

“Nhị thúc, nếu người tin tưởng cháu, vậy thì đừng hỏi nhiều, cứ nghe theo lời cháu nói, sau này cháu sẽ nói rõ cho thúc biết”, Cố Thiên Mệnh cũng không muốn tiết lộ chuyện mình có thể tu hành, bằng không nhất định sẽ bị coi như bảo bối khóa trong nhà, như vậy sẽ ảnh hưởng đến hành động của hắn.

Cố Ưu Mặc nhíu chặt mày, chăm chú nhìn Cố Thiên Mệnh có chút nghi ngờ, không biết nên dùng tâm tư như thế nào để đối diện với hắn.

“Được rồi, nhị thúc, thúc nghỉ ngơi đi.

Đừng quên lời cháu dặn, cháu đi trước”, Cố Thiên Mệnh không muốn ở lại, bằng không cảm giác sẽ bị Cố Ưu Mặc hỏi đến cùng.


Vì thế, hắn rất nhanh rời khỏi đình viện dưới con mắt nghi ngờ của Cố Ưu Mặc.

Đình viện chỉ còn lại Cố Ưu Mặc ngồi âm trầm, lòng đầy nghi ngờ.

Sau khi Cố Thiên Mệnh trở lại trạch viện của mình, đôi mắt hơi híp, một cỗ uy thế nhàn nhạt của lăng vân tản ra, sau đó sắc bén lẩm bẩm: “Nam Uyên quốc, hi vọng các ngươi có chừng mực, nếu không, e rằng hoàng triều này cũng không cần tồn tại nữa”.

Cố Ưu Mặc là nhị thúc ruột thịt của hắn ở kiếp này, là trưởng bối yêu thương hắn vô điều kiện.

Đương nhiên, Vĩnh An công chúa chính là thẩm thẩm tương lai của hắn, nếu Nam Uyên quốc không có chừng mực, vậy thì hậu quả...!cho dù có là 3 ngàn dặm kiếm khư, cũng khó có thể bình ổn.

Trăm năm trước, một tòa hoàng triều Thịnh thế chọc giận một vị kiếm tôn, bị một kiếm diệt.

Mà Cố Thiên Mệnh ẩn núp dưới vỏ bọc công tử ăn chơi, kiếp trước chính là một cường giả cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong, áp đảo vạn vật sinh linh.

Mặc dù kiếp này tu vi của hắn thấp, nhưng nếu Nam Uyên quốc thật sự quá đáng, vậy thì, Cố Thiên Mệnh vẫn sẽ vận dụng toàn bộ thủ đoạn của mình, làm cho chúng sinh hiểu được, chọc giận cường giả Thiên Huyền chân chính sẽ có hậu quả như thế nào..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi