TU LA VŨ THẦN

Trong lòng tràn đầy hối hận đã thúc giục Tô Ngân đưa mắt về phía hai nữ nhi bên cạnh. Lúc này hắn mới phát hiện trên khuôn mặt Tô Nhu và Tô Mỹ tràn đầy sự vui sướng, mỗi người đều nở nụ cười vô cùng hài lòng, có thể thấy được hai người bọn họ đã sớm động tâm với Sở Phong.

Giờ khắc này, Tô Ngân thật sự rất muốn nói với hai đứa nữ nhi của mình rằng Sở Phong là một nhân tài khó có được, hơn nữa hắn đối với các con cũng rất có tình cảm, cũng từng nói qua muốn kết hôn với các con. Các con hẳn là nên qua lại với Sở Phong nhiều hơn, nếu như hắn thực hiện lời hứa lấy các con, trở thành hiền tế của Tô gia thì sau này Tô Gia nhất định có thể cao hơn một bước, tuyệt đối không chỉ là người chưởng quản Chu Tước Thành đơn giản như vậy.

Chỉ có điều Tô Ngân chỉ có thể tự nói với bản thân mình mà thôi, bởi vì chỉ cần nhớ tới mấy tháng trước, khi gia tộc của Sở Phong bị diệt vong, lúc Sở Phong cần hắn giúp đỡ nhất thì hắn lại nói với hai nữ nhi của mình rằng hãy rời xa Sở Phong, sau này không được cùng Sở Phong qua lại, ngay cả hắn cũng cảm thấy ngượng ngùng.

Trước đây hắn cảm thấy Sở Phong sẽ gặp nguy hiểm, vì để tránh bị liên lụy mà hắn đã bảo hai nữ nhi của mình rời xa Sở Phong. Hôm nay cảm thấy Sở Phong có tiền đồ, vì muốn Tô gia phát triển mà bảo nữ tử của mình đến gần Sở Phong, ngay cả hắn cũng cảm thấy không thể nói ra được những lời này.

Dĩ nhiên, sở dĩ hắn không mở miệng, cũng không hoàn toàn bởi vì ngượng ngùng, mà là hắn đột nhiên nhớ lại vị Hôi tiên đã tiêu diệt Thượng Quan Gia kia, nhớ tới bức thư tín mà Hôi Bào tiên sinh đã để lại cho hắn, nhớ tới thủ đoạn tàn nhẫn của Hôi Bào tiên sinh, hắn không thể không xóa đi ý nghĩ muốn gả nữ nhi của mình cho Sở Phong.

Mà dưới vô số ánh mắt của mọi người, các đại nhân vật của Giới Linh Công Hội được mời lên khu vực quan sát dành cho thượng khách, sau khi bọn họ ngồi vào chỗ của mình thì giữa sân đấu chỉ còn lại một mình Sở Phong.

"Bá"

Đột nhiên Sở Phong một tay cởi áo bào màu trắng của Giới Linh xuống, lộ ra y phục của hạch tâm đệ tử của Thanh Long Tông. Ở thời khắc này, Sở Phong cực kỳ khí phách, đứng thẳng người ở giữa sân không hề có chút sợ hãi, dưới vô số ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người mà không hề hoảng hốt, mắt sáng như hai ngọn đuốc, ngắm nhìn bốn phía, hắn cao giọng nói:

- Ngày này một năm trước, ta lần đầu tiên bước chân vào khu vực hạch tâm của Thanh Long Tông, hôm đó chính là ngày mà Sở Phong ta cảm thấy quang vinh và tự hào nhất, bởi vì ta đã chứng minh được năng lực của mình, chứng minh ta có tư cách trở thành đệ tử hạch tâm của Thanh Long Tông.

- Nhưng cũng vào ngày hôm đó, ta lại bị một vị đệ tử chèn ép, hắn hoàng hành ngang ngược, ỷ vào thân phận đệ tử giỏi nhất của Thanh Long Tông, ỷ vào tu vi Huyền Vũ nhất trọng của bản thân mà chà đạp tôn nghiêm của tân đệ tử bọn ta, bức ép chúng ta giải tán đồng minh của mình.

- Đối mặt với sự chèn ép của hắn, rất nhiều người đều lựa chọn thần phục, nhưng Sở Phong ta lại không phục, bởi vì xây dựng đồng minh là hành động mà tông môn cho phép, tông chủ cũng không quản, trưởng lão cũng không quản, hắn chỉ là một đệ tử thì lấy tư cách gì đi quản chứ?

- Nhưng ta chống cự lại dẫn đến sự trả thù của hắn, hắn coi thường luật lệ của tông môn, coi nhẹ tình đồng môn, ở trước mặt đông đảo đệ tử, ra tay với ta.

- Lúc đó hắn hai mươi tuổi, có tu vi Huyền Vũ Cảnh, còn ta chỉ mới có mười lăm tuổi chỉ có tu vi Linh Vũ cảnh, vậy mà hắn lại xuất thủ với ta, bắt ép ta quỳ xuống xin tha, chà đạp tôn nghiêm của ta, còn muốn lấy tính mạng của ta.

- Nếu như không phải Lý trưởng lão của tông môn ra tay cứu giúp ta thì Sở Phong ta đã chết ở trong tay của hắn rồi, chết thảm thiết ở trong tay một đệ tử coi thường luật lệ tông môn.

- Có thể coi sự việc đó là hắn ở trước mặt mọi người ỷ thế làm việc ác, thế nhưng không ai cảm thấy hắn sai, ngược lại còn lấy ánh mắt chế nhạo nhìn ta. Cho rằng một tân đệ tử như ta lại đi đắc tội đệ tử xuất sắc nhất tông môn thì chết đáng lắm, lẽ ra phải bị phạt, bị người khác sỉ nhục cũng là chuyện đương nhiên.

- Nhưng Sở Phong ta không phục, nếu không phải năm đó hắn lớn tuổi hơn ta, nếu không phải thời gian hắn tu võ lâu hơn ta thì tu vi của ta chưa chắc yếu hơn hắn, thực lực của ta không hẳn sẽ thua kém hắn, vì sao trước khi ta trưởng thành lại bị hắn sỉ nhục, bị hắn mạt sát, bị tất cả mọi người cho rằng ta sẽ không thể nào bằng hắn?

- Cho nên dưới vô số ánh mắt chế giễu của mọi người, ta đã tuyên chiến với đệ nhất đệ tử, ta muốn một năm sau, hắn sẽ đánh với ta một trận, khi đó ta muốn trừ bỏ tất cả những sỉ nhục, cho hắn biết nếu như cho ta một khoảng thời gian nhất định thì ta tuyệt đối sẽ không yếu hơn hắn.

- Về phần hắn, hắn không chỉ đáp ứng, còn xuất khẩu cuồng ngôn, nói một năm sau, chỉ cần ta có thể ngăn cản ba chiêu của hắn thì hắn sẽ tự sát, tự bỏ đi tính mạng mình.

- Hôm nay, ước hẹn một năm đã đến, cũng tới lúc thực hiện lời hứa năm đó. Sở Phong ta đứng ở chỗ này, vị đệ nhất đệ tử kia đang ở phương nào?????

Giọng nói của Sở Phong vang dội, từng chữ từng câu tựa như sấm, đem tất cả nguyên nhân của trận ước chiến hôm nay nói ra một lần, cũng thành công đem toàn bộ mũi dùi chỉa về hướng Cung Lộ Vân.

Mà sau khi mọi người biết được chân tướng thì lại càng khâm phục dũng khí của Sở Phong, đối mặt với cường quyền vẫn không cúi đầu, định ra ước chiến để rửa mối nhục, loại chuyện như vậy không phải ai cũng dám làm.

Cùng lúc đó, ấn tượng của nhiều người đối với Cung Lộ Vân cũng giảm đi rất nhiều. Mặc dù thế giới này kẻ mạnh là vua, nhưng kẻ xem thường quy củ, tùy ý mạt sát đồng môn khiến cho người khác không thể nào ưa được.

- Hừ, Sở Phong, ngươi thật đúng là nói khoác mà không biết ngượng!!!

Đúng vào lúc này, một tiếng la hét cũng từ một chỗ ngồi trong khu thượng khách vang lên, sau đó một thân ảnh bắn ra, giống như lưu tinh rơi xuống, đáp xuống trên đài thi đấu, đứng ở trước mặt Sở Phong, mà vị này chính là Cung Lộ Vân.

- Sở Phong, Cung Lộ Vân ta sẽ không giống như ngươi, chỉ biết nói mà không dám làm. Hôm nay, ta chỉ là tuân thủ ước chiến năm đó, đáng lẽ nên thu thập ngươi từ một năm trước, bây giờ ta thu thập ngươi cũng không muộn.

- Nhưng nếu như ngươi sợ thì hiện tại ngươi cứ quỳ xuống đất xin tha thứ, ta sẽ nể mặt các vị khách khứa ở đây mà miễn cưỡng tha cho ngươi một mạng.

Vóc dáng Cung Lộ Vân cao ngất, khuôn mặt tuấn lãnh, quả thực có phong độ của đệ nhất đệ tử, chắc chắn được rất nhiều nữ tử âm thầm ngưỡng mộ.

- Cung Lộ Vân, đừng nói nhảm nữa, ra tay đi, ba chiêu mà thôi, xem Sở Phong ta làm sao ngăn chặn.

Sở Phong mỉm cười, hướng Cung Lộ Vân giơ ngón tay giữa lên.

- Ngươi vội vã tìm đường chết như vậy thì ta đây sẽ thành toàn cho ngươi.

- Hự!

Đầu tiên Cung Lộ Vân chợt quát một tiếng, một tầng Huyền lực vô hình tựa như núi lửa bùng phát, từ bên trong cơ thể hắn khuếch tán ra, sau đó đánh một quyền về phía Sở Phong, Huyền Lực từ trong cơ thể phát ra ngoài liền hóa thành một quyền to lớn vô hình, mang theo uy thế đáng sợ đánh úp về phía Sở Phong.

- Thủ đoạn thật là lợi hại, xem ra lời đồn Cung Lộ Vân đánh bại đệ nhất đệ tử của Thính Phong Hiên là sự thật, bằng chừng ấy tuổi đã bước vào Huyền Vũ tứ trọng, ngày sau còn cao tới đâu chứ?

Một quyền này của Cung Lộ Vân đã đem tu vi Huyền Vũ tứ trọng bày ra tất cả, khiến cho rất nhiều cao thủ sợ hãi thốt lên. Cùng lúc đó nhiều người hơn lại đưa ánh mắt nhìn về phía thân ảnh gầy yếu của Sở Phong, bọn họ đều nghĩ Sở Phong gầy yếu như vậy có thể chặn được một quyền này sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi