TU LA VŨ THẦN

Ngươi... Ngươi... Ngươi là ai? Sao lại dám động vào người của Kỳ Lân Vương Phủ chứ?

Một màn này đã khiến cho những hộ vệ khác sợ hãi, bởi vì vị hộ vừa mới bị chém chết cũng không phải là một người chỉ biết nói, hắn dù sao cũng là một vị cao thủ Huyền Vũ Cảnh, nhưng lại bị người khác giết chết như vậy. Điều này nói rõ người qua đường trước mắt cũng tuyệt đối không phải là hạng người bình thường.

Giờ khắc này, người qua đường kia chậm rãi đứng dậy, chầm chậm tháo mũ đội đầu xuống, lộ ra gương mặt thanh tú, thản nhiên cười với mọi người, người này chính là Sở Phong.

Nhưng bọn hắn nhớ kỹ Sở Phong rõ ràng chỉ là Nguyên Vũ Thất Trọng, thế nhưng trước mắt lại tỏa ra khí tức Huyền Vũ nhất trọng, biến hóa như vậy thật sự khiến cho bọn họ không thể nào tưởng tượng nổi, thậm chí không dám xác định người trước mắt có phải là Sở Phong hay không.

- Sở Phong?

Sau khi nghe được cái tên này thì Lâm Nhiên lại chậm rãi chui từ bên trong xe ngựa ra.

Lúc này, Lâm Nhiên đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái xanh, hốc mắt hõm sâu vào, cộng với tóc tai xốc xếch, bộ dáng kia thực sự muốn có bao nhiêu dọa người thì có bấy nhiêu. Quan trọng nhất chính là khí tức của hắn cực kỳ yếu ớt, vậy mà đã rơi xuống Huyền Vũ lục trọng, rõ ràng cấm dược kia phản hệ thực sự lợi hại.

Chỉ có điều khi hắn nhìn thấy Sở Phong thì hắn không chỉ giật mình mà ngược lại hiện lên sát khí ngút trời, chỉ vào Sở Phong nói:

- Không ngờ ngươi còn dám đưa tới cửa cho ta làm thịt!!!

- Giết.

Hắn ra lệnh một tiếng, đám hộ vệ còn lại cũng không dám chậm trễ, từng người đem khí tức Huyền Vũ Cảnh phát ra, mang theo uy áp cường đại áp bức tới Sở Phong.

Cùng lúc đó, hai mươi mấy loại vũ kỹ mạnh mẽ đồng thời được bắn ra, không chỉ phong tỏa đường lui của Sở Phong mà còn tấn công như vũ bảo, dường như nhất định phải lấy tính mạng của Sở Phong.

- Vèo vèo vèo.

Nhưng chỉ thấy dưới chân Sở Phong lóe lên ánh sáng, cả người lập tức hóa thành một đạo lưu quang. Dưới vũ kỹ chằng chịt như vậy, nhanh chóng tránh ném trong nháy mắt liền chạy đến trước người đám hộ vệ kia.

"Bá bá bá" Sau đó Sở Phong nắm chặt hai tay, hai cây đại đao liền xuất hiện trong lòng bàn tay, hóa thành hai đạo ánh sáng kim sắc, không ngừng bay múa.

Mà khi ánh sáng kia ngừng lại thì đầu của hai mươi vị cường giả Huyền Vũ Cảnh của Kỳ Lân Vương Phủ đều rơi xuống đất, bị Sở Phong đánh chết ngay tại chỗ.

- Ngươi... Khí tức của ngươi, còn có thân pháp vũ kỹ, ngươi chính là Hôi Bào tiên sinh!!!

Giờ khắc này, Lâm Nhiên rốt cuộc không cách nào bình tĩnh được nữa, bởi vì hắn kinh ngạc phát hiện lúc này khí tức, lực chiến đấu, còn có thân pháp kỳ diệu của Sở Phong giống như đúc với Hôi Bào tiên sinh đã truy sát Cung Lộ Vân ở Bách Khúc Câu ngày đó.

Điều này khiến cho hắn đột nhiên liên tưởng đến một khả năng đáng sợ, trước kia vị Hôi Bào tiên sinh đã truy sát đám người Cung Lộ Vân ở Bách Khúc Câu cũng không phải có chút quan hệ với Sở Phong, mà là bởi vì Sở Phong chính là Hôi Bào tiên sinh, hóa ra từ hơn nữa năm trước, Sở Phong đã có đủ thực lực giết chết Cung Lộ Vân.

- Hắc, bị ngươi phát hiện rồi, xem ngươi cũng không có ngốc lắm.

- Nhưng mà không biết ngươi vẫn còn nhớ hay không, lúc đó ở trong Bách Khúc Câu, ta đã từng nói, lần sau gặp mặt, ta nhất định sẽ lấy tính mạng của ngươi!

Sở Phong mỉm cười, nhưng trong mắt đều là hàn mang.

- Hừ, muốn lấy tính mạng của lão phu cũng phải có thực lực mới được. Lúc trước lão phu có thể đuổi ngươi chạy trối chết thì hôm nay lão phu cũng có thể bầm ngươi thành vạn đoạn.

Lâm Nhiên nổi giận, hắn vừa điên cuồng gào thét, vừa đưa tay về túi càn khôn, một viên cấm dược màu đen lần nữa xuất hiện trong tay của hắn.

Hắn đang bị cấm dược phản hệ, chiến lực đã không còn như lúc xưa nữa, cho nên hôm nay hắn muốn thắng được Sở Phong thì nhất định phải dùng cấm dược. Tuy rằng lần này sẽ tạo thành thương tổn rất lớn đối với hắn, nhưng trước mắt hắn không còn biện pháp nào khác.

"Bá"

- Ô oa.

Thế nhưng Sở Phong làm sao có thể cho hắn cơ hội, chỉ thấy dưới chân Sở Phong lóe lên lưu quang, nhanh chóng lướt tới trước người Lâm Nhiên, sau đó đại đao trong tay không chút lưu tình chém xuống, chỉ nghe tiếng "Răng rắc" vang lên, một đạo huyết quang xẹt qua, tay cầm lấy cấm dược của Lâm Nhiên đã bị Sở Phong chém đứt.

Sau khi chặt đứt bàn tay, Sở Phong cầm lấy cấm dược trong tay, nhìn viên cấm dược tràn đầy sự quỷ dị trong tay mình, bỉu môi nói:

- Thứ này tuy rằng có thể hại người, nhưng lại có giá trị, ta cứ thu vào.

Sở Phong vừa nói chuyện vừa đem cấm dược thu vào, sau đó liếc nhìn bàn tay của Lâm Nhiên dưới chân mình, phun một bãi nước bọt:

- Về phần thứ này thì cứ để chó ăn, giữ lại cũng vô dụng.

Âm thanh vừa rơi xuống, Sở Phong nhấc một chân, đem bàn tay của Lâm Nhiên giẫm thành thịt nát.

- Aaaaaaaaaaa, ta nhất định phải lột da róc xương ngươi!!!

Nhìn bàn tay của mình cứ như vậy mà bị Sở Phong giẫm thành thịt nát, Lâm Nhiên thực sự là nhìn tận mắt, đau đớn ở trong lòng, phát điên đánh tới Sở Phong.

Nhưng bởi vì cấm dược phản hệ, hiện tại tu vi của hắn đã bị giảm xuống Huyền Vũ lục trọng, hơn nữa còn vô cùng yếu kém, đâu còn là đối thủ của Sở Phong.

- Mẹ kiếp!

Sở Phong nhấc một chân, trực tiếp đạp Lâm Nhiên ngã xuống đất không thể trở mình, hơn nữa còn nhìn thẳng vào mặt Lâm Nhiên nói:

- Ngươi không phải thích xem người khác tự chặt đứt của quý của mình sao? Hôm nay ta sẽ cho ngươi xem một chút, xem người khác làm thế nào giẫm nát của quý của ngươi.

Nói xong, Sở Phong đột nhiên giơ bàn chân lên.

- Đừng!!!

Giờ khắc này, Lâm Hiên đã thực sự sợ hãi, điên cuồng hét lên.

Nhưng Sở Phong há lại nghe lời hắn? Chỉ thấy bàn chân của Sở Phong không chút lưu tình giẫm xuống, chỉ nghe một tiếng "Phốc xuy" vang lên, dưới bụng của Lâm Nhiên biến thành thịt nát, máu tươi văng khắp nơi, của quý của hắn đã bị Sở Phong giẫm nát bét.

- Chậc chậc chậc, sao lại nhỏ như vậy, căn bản không hề có cảm giác gì.

Sở Phong chắc chắc lưỡi, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.

Lúc này, mặt Lâm Nhiên xám như tro tàn, nỗi đau đớn trên thân thể hắn hoàn toàn không sánh bằng vết thương trong lòng hắn, nhi tử của mình đã bị Sở Phong chém đứt đầu, mà hiện tại ngay cả của quý cũng mất, bị Sở Phong giẫm thành thịt nát. Hắn thật sự đã đoạn tử tuyệt tôn.

- Ngươi nói một chút xem, ngươi dù sao cũng là Lâm thị tổng quản của Kỳ Lân Vương Phủ nhưng thế nào lại nghèo như vậy, trên người ngươi chỉ có mười mấy khối thượng phẩm Huyền dược, ngay cả nhét kẽ răng của ta cũng không đủ, Sở Phong đem Túi Càn Khôn của Lâm Nhiên lấy xuống, đang vơ vét tài sản.

- Ngươi giết ta đi.

Lâm Nhiên trầm lặng nói ra một câu như vậy.

- Ngươi nói gì?

Sở Phong giả vờ không nghe thấy.

- Ngươi giết ta đi!!!

Lâm Nhiên lớn tiếng gào thét.

- Ôi, muốn chết à?

Sở Phong cười hắc hắc, sau đó cúi người nói thầm với Lâm Nhiên:

- Ngươi muốn cùng nhi tử của ngươi đoàn tụ sao?

- Ngươi... Ngươi... Ngươi nói lời này là có ý gì?

Mà sau khi Lâm Nhiên nghe Sở Phong nói những lời này thì sắc mặt của hắn lần nữa đại biến, bởi vì cuộc đời này của hắn không có con, nhi tử duy nhất chính là Cung Lộ Vân, nhưng căn bản không có ai biết Cung Lộ Vân là nhi tử của hắn cả. Sở Phong nói ra câu này hiển nhiên hắn đã biết gì đó.

- Hắc, không có ý gì, ngươi muốn một nhà đoàn tụ thì ta sẽ tác thành cho ngươi, chỉ có điều trước đó, ta còn chưa có giày vò ngươi đủ.

Sở cười quỷ dị một tiếng, trong tay liền xuất hiện một thanh chủy thủ sắc bén, quay sang đâm xuống một bên mắt của Lâm Nhiên.

- Aaaaaaaaaaaa.

Sau đó, trên đường nhỏ này, vô số tiếng kêu thê lương không ngừng vang lên, mãi đến hồi lâu sau mới dần dần yên lặng!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi