TU LA VŨ THẦN

– Sở Phong sư đệ, giữa đệ và Nhan sư tỷ thật sự chỉ là hiểu lầm mà thôi, ta hy vọng hai người có thể giải tỏa tất cả hiểu lầm.

– Hãy nể mặt tông chủ nhà ta và tông chủ của đệ được chứ? Dù sao thì hai người bọn họ cũng thật sự hy vọng đệ và Nhan sư tỷ có thể đến với nhau.

Một tay Bạch Hề nắm thật chặc bàn tay của Sở Phong, tay còn lại nhẹ nhàng vỗ về lòng bàn tay của Sở Phong.

– Dẫn đường đi, ta ngược lại muốn nhìn một chút xem hai người các ngươi muốn giở trò gì?

Sở Phong giật mạnh tay hất bàn tay của Bạch Hề ra. Sở Phong đồng ý không phải vì bị sắc đẹp của Bạch Hề mê hoặc, cũng không phải Sở Phong động tâm với Nhan Như Ngọc, chẳng qua Sở Phong thực sự quá rãnh rỗi buồn chán, thay vì tiếp tục ngồi không đợi, không bằng cứ đi cùng Bạch Hề một chuyến.

– Sở Phong sư đệ thật sự lương thiện, đệ sẽ sớm biết quyết định hiện tại của đệ là đúng.

Bạch Hề cười ngào một tiếng, sau đó liền đi tới phía trước. Nhưng Sở Phong lại không nhìn thấy, lúc Bạch Hề xoay người, trên khóe miệng nàng ta nở một nụ cười vô cùng quỷ dị.

Dưới sự dẫn đường của Bạch Hề, Sở Phong rất nhanh đã đi tới chỗ ở của các vị mỹ nữ cùng trưởng lão của Ngọc Nữ Tông. Mà khi các vị mỹ nữ của Ngọc Nữ Tông nhìn thấy Sở Phong thì đều mỉm cười ngọt ngào, mục đích muốn lấy lòng Sở Phong.

Đối với sự thay đổi thái độ của những nữ đệ tử này, Sở Phong lại không hề quan tâm, bởi vì từ lúc trên đường đến nơi này cũng đã có rất nhiều nữ đệ tử của Ngọc Nữ Tông bắt đầu lấy lòng hắn.

Nhưng ngược lại khuôn mặt Bạch Hề lại trở nên lạnh lùng, bày ra gương mặt uy hiếp đối với những nữ đệ tử đang mỉm cười kia, khiến cho các nữ đệ tử vốn muốn tiến lên bắt chuyện vài câu với Sở Phong bị dọa đến mức bước nhanh rời khỏi.

– Ôi chao… Sở Phong không phải là vị hôn phu của Nhan sư tỷ sao? Sao lại đi theo Bạch Hề về chỗ ở của cô ta chứ?

– Ai biết ả hồ ly tinh kia lại giở thủ đoạn gì? Nhưng mà ả ta lại dám công khai giở trò dụ dỗ vị hôn phu của Nhan sư tỷ như vậy, thật sự ghê tởm mà!

– Đúng vậy, uổng công Nhan sư tỷ còn xem ả ta là tỷ muội ruột thịt, người nữ nhân này thật sự không biết xấu hổ là gì mà!

Sau khi Bạch Hề và Sở Phong rời đi thì những nữ đệ tử kia tụ tập lại một chỗ bàn tán xôn xao.

Bởi vì Sở Phong không hề thân quen với chỗ ở của đệ tử Ngọc Nữ Tông nên hắn đương nhiên không biết, Bạch Hề đang dẫn hắn đến chỗ ở của nàng ta.

Chỉ có điều Sở Phong vốn không hề có thiện cảm với Bạch Hề, hơn nữa cũng không hề tin tưởng nữ tử này, cho nên sau khi Bạch Hề đi khỏi, hắn liền đem tinh thần lực khuếch tán xung quanh, sau khi phát hiện hoa quả cùng điểm tâm trên bàn không có vấn đề gì mới dám cầm thức ăn lên, không chút khách khí bỏ miếng to vào miệng nhai.

– Sở Phong sư đệ, cảm tạ đệ còn có thể cho ta cơ hội này, đồng ý đến đây gặp ta.

Đột nhiên, một giọng nói vô cùng dịu dàng, mềm mại đến tận xương tủy vang lên.

Sở Phong vừa ngẩng đầu lên thì chỉ thấy Nhan Như Ngọc đang từ trong phòng đi đến. Hôm nay, Nhan Như Ngọc cũng không mặc phục sức hạch tâm đệ tử của Ngọc Nữ Tông, mà mặc một chiếc váy dài màu hồng.

Chiếc váy ấy rất đẹp, nhưng người cắt may lại có chút kiệm vải. Nhìn từ bên ngoài có thể lờ mờ thấy hai đóa hoa trắng noãn nà cùng với một khe rãnh sâu hun hút giữa hai đóa hoa.

Nhìn xuống có thể thấy cặp đùi trắng như tuyết, tinh tế mềm mại pha chút phấn hồng. Nàng ta ăn mặc như vậy phối hợp với gương mặt tinh xảo kia thực sự khiến Sở Phong cảm thấy như có một ngọn lửa dục vọng đang thiêu đốt, muốn ngừng mà không thể ngừng.

Nói thật ra Nhan Như Ngọc thực sự đúng chuẩn mỹ nữ, có thể lọt vào mắt Sở Phong. Nếu như trước kia nàng ta bằng lòng gả cho Sở Phong thì nói không chừng Sở Phong thật sự sẽ lấy mỹ nhân này, chỉ có điều hiện tại không giống lúc xưa. Cho dù nàng ta có chút sắc đẹp, Sở Phong cũng tuyệt đối không lấy nàng.

– Có chuyện gì cứ nói thẳng đi, thời gian của tiểu gia ta có hạn.

Sở Phong không ngờ Nhan Như Ngọc lại dùng mỹ nhân kế, vì vậy hắn liền hung hăng liếc nàng một cái, sau đó chuyển mắt sang hướng khác.

– Sở Phong sư đệ, việc hôm ấy thực sự là ta sai, nhưng xin đệ hãy tin tưởng ta, Nhan Như Ngọc ta cũng tuyệt đối không phải loại người như đệ nghĩ.

Nhan Như Ngọc ngồi xuống chỗ đối diện với Sở Phong, một luồng hương thơm của cơ thể xông tới mặt, có thể khiến tim Sở Phong đập liên hồi.

– Loại người như vậy? Ngươi biết ngươi ở trong lòng ta thuộc loại người như vậy sao?

Sở Phong bĩu môi cười khẩy.

– Nếu như ta đoán không sai thì Sở Phong sư đệ thật sự cho rằng Nhan Như Ngọc ta là loại người ham hư vinh, trước đây thấy tu vi của đệ thấp kém liền cố tình không gặp, còn có ý định từ hôn. Hôm nay lại thấy đệ có thiên phú hơn người nên liền muốn lấy lòng đệ, muốn gả cho đệ.

Nhan Như Ngọc khúm núm nói.

Nghe Nhan Như Ngọc nói thế, Sở Phong lạnh lùng cười một tiếng, bĩu môi nói:

– Chẳng lẽ không đúng sao?

– Dĩ nhiên không phải, trước đó ta không muốn gặp đệ là cố tình muốn đệ tức giận, sau đó tự động đưa ra đề nghị muốn hủy bỏ hôn ước với tông chủ. Hôm nay, ta tìm đệ đến đây là chính vì muốn xin lỗi chuyện hôm trước. Ta cũng không quá hy vọng xa vời được đệ tha thứ, càng không muốn đệ có ấn tượng tốt với ta. Bởi vì hiện tại ta cũng không muốn gả cho đệ.

Thời khắc này, trên khuôn mặt tinh xảo của Nhan Như Ngọc tràn đầy vẻ áy náy.

– Ta khinh, ngươi bị bệnh đúng không? Ngươi mời ta đến nơi này là vì muốn nhục nhã ta sao? Ta cho ngươi biết ngươi sai lầm rồi, bởi vì tiểu gia ta vẫn luôn không có hứng thú với ngươi. Ngươi không muốn gả cho ta… Tiểu gia ta cũng không muốn lấy ngươi.

Giờ khắc này, Sở Phong có chút phẫn nộ, hắn thật sự không nhịn được Nhan Như Ngọc lấy bộ dáng này nói ra những lời như vậy với hắn.

– Sở Phong sư đệ, đệ không nên tức giận, ta không hề có ý gì khác, ta chỉ muốn đệ biết, Nhan Như Ngọc ta cũng không phải xem thường đệ mới không muốn gả cho đệ, mà Nhan Như Ngọc ta quyết định cả đời này sẽ không gả cho bất cứ kẻ nào.

– Hôm nay ta mời đệ đến nơi này chính là muốn nói một lời xin lỗi với đệ.

Nói đến đây, hai mắt Nhan Như Ngọc đỏ lên, hai hàng lệ nóng bỏng lặng lẽ rơi xuống.

– Móa, nữ nhân này nhất định có bệnh rồi.

Sở Phong vô cùng tức giận, xoay người muốn rời khỏi. Bởi vì tinh thần lực của hắn cực mạnh, hắn vô cùng kinh ngạc phát hiện biểu hiện này của Nhan Như Ngọc cuối cùng không phải diễn trò, mà đang bộc lộ tình cảm thực sự.

Thế nhưng vì sao nàng phải làm như thế? Sở Phong thực sự không thể chịu nỗi Nhan Như Ngọc như vậy, cho nên hắn quyết định dứt khoát rời khỏi.

– Sở Phong sư đệ, đệ đừng đi.

Mà đúng vào lúc này, Bạch Hề lại đứng dậy, ngăn chặn đường đi của Sở Phong.

– Ngươi muốn làm gì?

Sở Phong tỏ ra khó chịu.

– Sở Phong sư đệ, nếu như đệ vốn không muốn lấy Nhan sư tỷ thì cần gì bởi vì tỷ ấy không muốn gả cho đệ mà tức giận. Tỷ ấy chỉ vì hành động trước kia mà cảm thấy hổ thẹn, nếu như đệ không tức giận thì tiếp nhận lời xin lỗi của tỷ ấy đi, được chứ? Chỉ có như vậy thì tỷ ấy mới yên lòng.

Bạch Hề khuyên nhủ.

– Sở Phong sư đệ!!!

Đúng vào lúc này, Nhan Như Ngọc đã sớm rưng rưng nước mắt, nàng bày ra vẻ mặt đáng thương, đồng thời còn bưng một chén trà thơm ngát dâng đến trước mặt Sở Phong, nói:

– Xin đệ hãy tiếp nhận lời xin lỗi của ta!

– Được, ta tha thứ cho ngươi, trước giờ ta chưa từng thấy qua loại nữ nhân bệnh nặng như ngươi.

Hiện tại, Sở Phong chỉ muốn lập tức rời khỏi nơi này, bởi vì hắn thật sự không thể chịu nỗi dáng vẻ đáng thương ấy của Nhan Như Ngọc. Kết quả là bưng chén trà thơm lên, hớp một ngụm.

– Nguy rồi, không ổn!!!

Nhưng trà thơm vừa vào bụng, Sở Phong liền thay đổi sắc mặt, hắn kinh ngạc phát hiện trong trà này có bỏ thuốc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi