TƯ LỆNH LẤY QUYỀN MƯU THÊ

Sáng sớm, Úy Ương dậy rất sớm, mặc đồng phục trường xong, cô lại biến thành một học sinh cao trung trẻ trung xinh đẹp, toàn thân tràn đầy sinh khí học sinh phấn chấn bồng bột.

Trong gương, cô nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của mình, tâm tình trở nên tốt cực kỳ.

"Em ăn xong rồi, đã đến giờ phải đi học, anh còn có lời gì muốn dặn dò em không?"

Ăn xong bữa sáng, đeo cặp sách, cô đứng trước mặt hắn, trước sau biểu hiện đều cực kỳ ngoan ngoãn, biểu tình cũng hiện lên bình thản vô cùng.

Cái này đại biểu quan hệ không bình đẳng kia của cô với hắn đã sửa lại đúng rồi, bây giờ ánh mắt cô nhìn hắn không mang thành kiến, cũng không cảm thấy hèn mọn, cô sẽ đứng cùng độ cao với hắn, nhìn người này, nhìn thế giới này.

Tuy rằng giữa bọn họ vẫn cách biệt về xuất thân, nhưng giờ cô không muốn đi suy xét quan hệ phúc tạp này.

Ít nhất quan hệ giữa hai bọn họ, tối hôm qua cô lại suy nghĩ cặn kẽ, nếu không xác định được bản thân vì sao trọng sinh, vậy cứ thuận theo tự nhiên là được.

Con người - Loại động vật này, sinh ra đã thích để ý chuyện vụn vặt, một khi từ những điều nhỏ nhặt vòng ra, sẽ dùng một ánh mắt khác nhìn thế giới, liền cảm thấy, ừ, còn sống thật tốt, cần gì tự tìm phiền não.

Ánh mắt nhìn người cũng theo đó mà thay đổi!

Mộ Nhung Trưng chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, vẻ mặt ôn nhu điềm tĩnh, da thịt màu lúa mạch, sạch sẽ, tràn đầy sức sống, lúc hắn còn trẻ, không giống hắn sau này, để một chút râu uy nghiêm, hắn lúc này, chỉ có một từ có thể hình dung: Soái.

Cô chợt thấy tim đập nhanh hơn, nam sắc của người này tuyệt đối có thể mê hoặc loạn tâm.

Lúc trước, cô thế nhưng có thể nhìn như không.

Mộ Nhung Trưng lau miệng, dựa vào ghế nhìn chằm chằm, không biết cô đang nghĩ gì, mắt thấy sắp cách xa, có mấy lời hắn muốn dặn dò một chút.

"Hôm nay anh phải vào rừng đặc huấn, ngắn nhất 1 tháng, dài nhất tháng rưỡi mới kết thúc tập huấn. Em ở trường tự mình lưu tâm mọi việc. Nếu thật sự có chuyện em không làm được thì để Tô Triết đi làm. Hắn thành thục. Chỉ cần không phải chuyện lớn gì, dù anh không ra mặt, hắn cũng có thể xử lý tốt được.."

"Ồ, biết rồi."

Cô gật đầu.

"Ngoan một chút. Chăm sóc bản thân cho tốt, còn có. Úy gia bên kia cố gắng đừng về. Bọn họ bụng dạ khó lường, một chút thông minh của em, chơi không lại họ. Chỉ cần bọn họ không gây sự quá đáng với em, em liền nhẫn nhịn, thực sự không thể nhịn được, nói với anh, san bằng Úy gia không phải chuyện gì khó."

Cũng chỉ có kiểu người xuất thân như hắn mới cảm thấy san bằng một cục trưởng tài chính và thuế vụ của một thành phố là một chuyện đơn giản dễ dàng.

Có khi ngẫm lại a, sự cách biệt giữa người với người ấy à, là đáng sợ cỡ nào, có những người đuổi theo cả đời cũng không có được những cái đó, có những người sinh ra đã có được.

Giờ khắc này, cô bỗng ý thức được: Muốn chân chính cùng một vị trí nói chuyện bình tĩnh bình đẳng với người đàn ông này, cô vẫn phải không ngừng nỗ lực, nếu không, hắn vĩnh viễn ở chỗ cao cao tại thượng đó, mà cô vẫn luôn tầm thường bình phàm kia.

Tổ hợp như thế, tương lai khẳng định sẽ phiền phức.

Ai nha, cô lại đang nghĩ cái gì thế này?

"Biết rồi."

Cô ngưng trệ đồng ý, đem những suy nghĩ lung tung trong đầu kia xua tan đi.

"Ngoài ra, từ hôm nay bắt đầu, mỗi buổi tối bỏ ra hai tiếng, một tiếng luyện súng, một tiếng luyện võ, không được ngắt quãng, ở trong tầng hầm nhà tầng nhỏ phía sau, Tô Triết hôm nay sẽ đem súng cách âm tới. Tới lúc đó mẹ Dương sẽ dạy em cơ bản."

"Vì sao không phải là Tô Triết?"

Cô tò mò, không nhịn được hỏi một câu.

Hắn nghiêng mắt nhìn: "Hắn là đàn ông."

Cô: "..."

Người này đối với khác biệt nam nữ suy nghĩ thật sự là quá thể chu đáo - Dục vọng chiếm hữu với cô, mặc kệ là kiếp trước hay là kiếp này, đều mãnh liệt như thế.

"Luyện cho tốt."

"Biết rồi."

"Lần nghỉ hè này, anh sẽ đưa em vào quân đội, tới lúc đó anh sẽ đích thân tới giám sát em luyện súng luyện võ."

"Anh sẽ không quăng hỏng em luôn đấy chứ!"

Sao cô nghĩ một chút liền thấy sợ thế nhỉ.

"Xem biểu hiện của em."

Bỗng nhiên, hắn đứng dậy, vươn tay kéo cô, hôn trên trán cô một cái, lại dặn dò một câu: "Một điều cuối cùng quan trọng nhất.."

Thẹn thùng gì đâu!

Mẹ ở bên cạnh, người này cũng không biết tránh một chút.

Trình Ân nhìn đôi trẻ sau khi ra ngoài một chuyến quan hệ hình như trở nên tốt hơn rất nhiều, thấy bọn họ thân mật, vội vàng đi vào phòng bếp, không làm phiền bọn nhỏ ân ái tạm biệt.

"Cái gì?"

Cô xoa xoa chỗ trán bị hắn hôn.

"Không, được, trêu, ong, ghẹo, bướm."

Ngón tay dài chọc chọc cái trán cô.

Cô xì cười, vẻ mặt nghịch ngợm cùng vô tội: "Em nào có trêu ong ghẹo bướm chứ?"

"Trong lòng em tự hiểu!"

"Không có! Em quy củ cực kỳ nha!"

"Đi đi!"

Không tranh luận với cô.

Úy Ương không đi, nghĩ nghĩ a, hắn sắp rời đi hơn tháng, đột nhiên liền có chút lưu luyến không rời.

Loại tình cảm này, cũng là lần đầu tiên trong đời a..

"Ài, anh có thể cười một cái được không? Tới đi tới đi, một chút nữa là không gặp được rồi.."

Cô kéo kéo góc áo của hắn, mong chờ, trong lòng cư nhiên thật sự muốn nhìn hắn cười, cách nghĩ này, có phải quá không hay rồi không?

"Được, em hôn anh một cái."

Hắn nhướng mày kiếm xinh đẹp.

Cô chớp chớp mắt, nghĩ dù sao cũng bị hắn hôn không phải một hai cái, bản thân cũng đã hôn hắn, thêm lần cũng chẳng sao, liền dứt khoát nhanh nhẹn mà thò tới chụt một cái.

"Hôn xong rồi, nhanh cười đi.."

Cái hôn ngoài ý muốn này, lại thật sự kéo ra nụ cười nhạt như ánh mặt trời rạng đông của hắn, như chuồn chuồn lướt sóng, thắp sáng gương mặt tuấn khí của hắn, đôi môi cong cong kia, còn có mắt kiếm cong cong như trăng rằm, lập tức trở nên đa tình mà ôn nhu.

Đúng vậy, nụ cười này, mang theo mị lực trí mạng tuyệt đối, đâm thẳng vào trái tim cô, hại cô như có con nai nhỏ chạy loạn xạ.

"Ài, cô gái nhà chúng ta, thật là càng ngày càng không biết xấu hổ rồi a.."

Mộ Nhung Trưng duỗi tay véo nhè nhẹ cái mặt nhỏ của cô.

Ngữ khí đó, lộ ra toàn là sủng nịnh.

"Tất cả đều là anh dạy đó, ô.."

Chợt bị hắn kéo tới, một nụ hôn nóng rát đến tận khi cô mơ mơ hồ hồ, thiếu chút nữa chân đứng không vững.

He, người này, quả nhiên sẽ không tuân theo quy củ buông tha cô như vậy đâu mà.

"Đi nhanh đi! Sắp bị muộn rồi."

Xoa xoa mặt cô, trong lòng dù cho có muôn chủng không muốn xa, vạn lần không nỡ, nhưng vẫn phải tạm biệt, tiếp theo, bọn họ ai bận việc của người ấy, cuộc sống tương lai còn dài, hắn phải từ từ đợi cô lớn..

"Um!"

Khuôn mặt nhỏ hồng hào, cô đeo cặp sách đi, cả người giống như đám mây trôi.

Cảm giác yêu đương càng ngày càng mãnh liệt rồi.

Mới cách biệt, liền tương tư.

He, Úy Ương à Úy Ương, đừng ngớ ngẩn.

Nhiệm vụ sau này của mày rất đơn giản, đó chính là học hành cho tốt, để bản thân từng bước từng bước trở nên hơn người khác - Chỉ có trở nên hơn người, mày mới có thể tư cách ngạo mạn đi đối mặt với mấy kẻ quyền quý đứng trên đỉnh kim tự tháp âm thầm hoặc công khai phóng đả kích tới.

Chuyện yêu đương này, tạm thời để sang bên cạnh đi!

Đúng, học mới chính là việc quan trọng nhất.

Một người sống trên đời, yêu đương chỉ chiếm một bộ phận nhỏ thôi, phần lớn cuộc sống là chân thật trải qua mỗi ngày.

Mà muốn sống ngày tháng tốt đẹp, phải căn cơ cho tốt.

Tri thức có thể thay đổi vận mệnh.

Chỉ cần sở trường thêm lợi dụng.

Vừa đạp xe, cô vừa cười nói với bản thân: Úy Ương, cố lên, tương lai của mày nằm trong tay mày..

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi