TƯ LỆNH LẤY QUYỀN MƯU THÊ

Úy Ương cảm thấy, cuộc đời là một kiểu trạng thái, tâm thái tiêu cực sẽ đắp nặn nhân sinh tiêu cực sa sút; Tâm thái tích cực nhân sinh sẽ hình thành khỏe mạnh, sẽ bừng bừng phấn chấn.

Yếu đuối sẽ ép người ta vào khốn cảnh, kiên cường có thể tạo ra cuộc đời kỳ tích.

16 tuổi ở kiếp trước, Úy Ương là yếu đuối, một cô bé tiêu cực, cô của sau này, từng bước từng bước từ trong khốn cảnh đi ra, đáng tiếc trong lòng cố chấp, cuối cùng không thể khiến cuộc đời của cô đi theo hướng tốt đẹp.

Nếu lúc đó, cô với Mộ Nhung Trưng không chết, mà thuận lợi chạy thoát khỏi truy sát, có lẽ sau khi trải qua quá trình sống chết có nhau, bọn họ sẽ có một tương lai mới, đáng tiếc là bọn họ đều chết cả rồi.

Mà kiếp này, cô là một cô gái kiên cường, đối với cuộc sống, cô có cách lý giải riêng của mình; Đối với tương lai, cô có thứ tự kế hoạch cụ thể, cô như thế, lúc đối mặt với mỗi ngày đều tích cực, lạc quan, sáng ngời.

Tâm thái âm u tiếc nuối từng có, sớm đã không còn tồn tại nữa rồi.

Cô của hiện tại, là một Úy Ương tràn đầy năng lượng tích cực.

Từ lúc Mộ Nhung Trưng quay về quân đội, cuộc sống của Úy Ương trừ học hành ra, chính là luyện võ, bắn bia.

Ban ngày, nhiệm vụ chủ yếu của cô chính là nắm bắt tri thức trên trường, cô tranh thủ từng giây từng phút thời gian, một phút cũng không muốn lãng phí.

Chạng vạng về nhà, mẹ Dương dạy cô tư thế võ cơ bản trước, đại khái phải luyện một giờ, luyện xong, ăn tối.

Sau khi ăn xong, trong phòng dưới đất luyện bắn súng.

Mà sáng sớm, Úy Ương phải dậy sớm mỗi ngày, phải chạy bộ trên máy chạy bộ một tiếng, dùng để luyện sức chịu đựng.

Úy Ương chưa từng luyện qua kỹ thuật phòng thân nào, nhưng cô lớn lên có một khối thân thể mềm mại cực kỳ.

Ngày đầu tiên luyện, mẹ Dương sờ xương cốt của cô, kinh ngạc nói với cô: "Tiểu thư trời sinh thích hợp luyện võ. Nếu có thể luyện tập từ nhỏ, bây giờ khẳng định thân thủ phi phàm. Đến nay tuy là có chút muộn, nhưng luyện tập một chút bản lĩnh phòng vệ chạy trốn, hoàn toàn không có vấn đề."

Bất quá, lúc huấn luyện, Úy Ương có chút chịu không nổi, thiếu chút nữa đào tẩu, đau khiếp đi được!

Mẹ Dương là một giáo quan tương đối nghiêm khắc, căn bản không cho dừng lại, lúc cô muốn nhụt chí, khích lệ cô nói:

"Một người phụ nữ, nếu không muốn lúc nào cũng chịu quản chế, thế thì nhất định phải học được tự vệ như nào.

" Cô cần phải hiểu một đạo lý: Nhân sinh hậu thế, tiền tài càng nhiều, đều không thể bảo vệ cô bình an vô sự lúc gặp nguy hiểm; Một người đàn ông lợi hại như nào, đối với cô lại tốt ra sao, cũng không thể bảo đảm nhất định có thể cứu cô lúc nguy nan, chỉ có bản thân có bản lĩnh mới có thể trong sự sống chết trước mắt, vì bản thân có thể có được một tia cơ hội sống lại càng có thể bảo vệ người bản thân muốn bảo vệ..

"Đây là kinh nghiệm của tôi..

" Úy tiểu thư, cô còn nhỏ, nếu học tốt, chuyên tâm học, tin tôi đi, đến một thời điểm, cô có thể biến thành một người phụ nữ xuất sắc, không cần phụ thuộc ai, có thể sừng sững không ngã, khiến đàn ông không dám khinh thường. "

Không thể không nói, lời này của mẹ Dương, tương đối kinh điển, cũng tương đối đúng ý cô.

Cô thích.

Nói thật, nếu là bản thân trước kia, có thể sẽ thoái thác, sẽ nói:" Tôi không làm được đâu.. "lời kiểu như thế.

Nhưng, hiện tại cô rất tin tưởng, một người chỉ cần nỗ lực thách thức bản thân, bức bách chính mình, rèn luyện bản thân, cô ấy có thể càng ngày càng tiến bộ tốt lên.

Sau này, Úy Ương không hề than một câu khổ nữa, mẹ Dương bảo luyện thế nào, cô liền luyện như thế.

Còn về kỹ thuật bắn, mẹ Dương dạy cô từ lúc nhận biết súng, dạy cô tháo rời thế nào.

Lần đầu tiên luyện, mẹ Dương dạy cô một lần, lần thứ hai, cô liền có thể tự mình dễ dàng tháo rời, tốc độ nhanh đến kinh người, mẹ Dương nhìn mà trợn mắt há mồm, bật thốt kêu:" Cô.. Trước kia cô từng luyện súng rồi à? "

" Không có nha! "

Úy Ương lắc đầu.

Kiếp này đích thực chưa từng.

Mẹ Dương lập tức nắm lấy tay cô càng xác định - Đôi tay này yếu đuối không có lực, đúng là không có thương tích luyện súng, lòng bàn tay trơn bóng như ngọc, một cái vết chai cũng không có.

Vì thế, bà tấm tắc hô kỳ lạ, cảm thấy cái này quá không thể tưởng tượng được!

Một người hoàn toàn không hiểu gì về súng, cư nhiên ngày đầu tiên có thể biểu hiện như thế, quả thực chính là một kỳ tích.

Lúc để Úy Ương ngắm bắn bia đạn, mẹ Dương lại lần nữa kinh hãi.

Đối với một người chưa từng luyện súng mà nói, mỗi phát súng ở trong vòng tám là nhiều, cũng là có chút chuẩn xác rồi, cơ mà cô lại hiểu được làm thế nào để trong quá trình bắn không bị lực phản lại trọng tâm, cái này quá kỳ quái!

Mẹ Dương nhìn ánh mắt cô, giống như là nhìn vàng trong mưa rơi từ trên trời xuống vậy, hô hoán kinh hãi.

Úy Ương không có cách nào nói với bà, thuật bắn súng là Tô Triết dạy đấy.

Tên gia hỏa đó là sát thủ giỏi nhất trong giang hồ, thuật bắn súng tuyệt đối là kinh người rồi.

Chuyện luyện kỹ thuật bắn súng này với cô mà nói không phải chuyện vui vẻ gì, cô của sau này vẫn luôn cố gắng để nó phai nhạt đi, nhưng người có bộ não với khả năng nhớ siêu phàm như cô, một khi học rồi cho dù lâu không dùng, lúc lần nữa kích động công năng này, nó sẽ từng bước khôi phục sau khi luyện tập đến trạng thái đỉnh cao nhất ban đầu.

Nếu bắn tốt, cô có thể bắn 9 điểm, thậm chí 10 điểm cũng có khả năng, nhưng cô không chuyên tâm.

Nói ra, cô đã từng cực kỳ chán ghét súng ống, tóm lại cảm thấy súng chính là tượng trưng của Mộ Nhung Trưng, bá đạo lại đáng sợ, sẽ đem tới tai ương cho bản thân; Hiện giờ, cô lại cảm thấy mùi vị nắm súng trong lòng bàn tay không tồi..

Một bộ vũ khí, nó có thể giết người, cũng có thể bảo vệ người, chính là xem người cầm nó sử dụng như nào mà thôi.

Quan trọng là, học được rồi có thể bảo vệ bản thân an toàn.

Thời đại này, sẽ phát triển theo hướng càng ngày càng văn minh, nhưng trong quá trình phát triển có lúc vẫn yêu cầu vũ lực tới chinh phạt.

Ví như, A quốc tương lai vẫn sẽ xảy ra mấy trận chiến tranh quy mô nhỏ, càng đáng sợ hơn là ám sát, hiểu dùng súng như nào, lúc đối mặt với tình huống như vậy, càng là chuyện tốt.

" Úy tiểu thư, đến một ngày, cô có thể sẽ trở thành tay thần súng, có thể so đấu với Tô Triết.."

Hôm đó, mẹ Dương khen ngợi như thế.

Cô cười mà nhận.

Đây cũng chính là hy vọng của cô - Làm một người sáng lấp lánh của bản thân, không làm vật phụ thuộc, đem đàn ông trên đời này từng người từng người đánh gục.

* * *

Ngày tháng cứ qua đi như vậy.

Cuộc sống của Úy Ương, vội vàng lại êm đềm, mỗi ngày hận không thể một phút bẻ thành hai để dùng.

Từ sáng đến tối, cô bận học, bận luyện võ, bận bắn bia, thời gian còn lại, ăn cơm, ngủ, cuộc sống chưa từng phong phú như thế, đối với tương lai, cô càng ngập tràn khát khao.

Đôi lúc trong đêm khuya, cô ngủ trên chiếc giường lớn, sẽ nhớ lại những chuyện phát sinh gần đây, nghĩ tới chuyện giữa cô và Mộ Nhung Trưng, tuy không ghét nữa, trong lòng mang theo chút tâm tư nhỏ, âm thầm nhớ nhung.

Mặc kệ cô phủ nhận như nào, đây là sự thật - Cô nhớ hắn.

Liên tiếp nửa tháng vội vàng qua đi, Mộ Nhung Trưng giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, cũng không tới quấy rầy cô nữa, mà chút nhớ nhung kia lại càng ngày càng lớn lên.

Thời gian với khoảng cách sẽ khiến người ta nhận rõ tình cảm của bản thân.

Đúng vậy, cô thừa nhận, trong lúc người đàn ông kia không bá đạo ép buộc cô nữa, cô ngược lại thích hắn không còn thuốc chữa.

Bởi vì, cô bắt đầu mong chờ lần gặp mặt tiếp theo rồi..

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi