TƯ LỆNH LẤY QUYỀN MƯU THÊ

Mộ Nhung Trưng ngồi xuống cái ghế bên cạnh, "Phó quan Trương, rót chén nước cho ta."

Phó quan Trương đáp một tiếng, đi rót nước, bê lên, lui sang bên cạnh, như Thần Tài đứng đó.

Mộ Nhung Trưng đón lấy, trước khi uống nói một câu: "Tam tỷ, nếu chị vì chuyện này tới, vậy mời quay về đi! Ta rất bận, không có thời gian chơi trò đóng vai gia đình với chị."

Ngữ khí cực kỳ không kiên nhẫn, mới gặp mặt liền muốn tiễn người đi.

Bùi Tam tiểu thư Bùi Ngọc Hồ lại không phải là người dễ dàng bị tống cổ đi, theo tới, hơn nữa lật phần tư liệu kia đến tờ cuối cùng, chỉ tấm ảnh trên đó nói, "Ta vì cô ấy mà tới, Ngự Châu, em nhìn cho kỹ đi, người này là viên ngọc Mai gia ở Bắc Giang, em hẳn là quen cô ấy đúng chứ.."

Trên tư liệu dán bức ảnh chụp kỹ thuật số to, nữ tử mỹ lệ, tóc dài cuộn sóng, nhẹ cười tinh tế, mắt đẹp phán hề, phong tình vạn chủng, là kiểu khiến người ta vừa nhìn một cái liền cảm thấy đại mỹ nữ trước mặt, đám phụ nữ nhìn thấy mà ghen ghét, đàn ông nhìn thấy muốn cùng cô ta lên giường..

Phanh..

Vừa nhìn thấy gương mặt kia, Mộ Nhung Trưng nhất thời trầm mặt đem cái chén trong tay đặt mạnh lên bàn, dọa Bùi Ngọc Hồ sợ mở to mắt, phá vỡ tâm trạng.

Mai Nhược San?

Lại là cô ta!

Bà nó, ở Hải Tân làm loạn bao nhiêu chuyện như thế, toàn là vì người phụ nữ nhiều chuyện này, làm hại Úy Ương bị người bắt cóc, khiến hắn không thể không vận động dùng đặc quyền vây núi, cho nên khiến cô ấy đối mặt với mưa bom bão đạn, dẫn tới hại cô ấy rơi xuống khe núi, ốm một trận lớn, dẫn đến cậu biết sự tồn tại của Úy Ương, thế cho nên dẫn Bùi Nguyên Hoành như hổ rình mồi tới.. Hiện giờ lại còn chạy tới Thụy Đô, cùng Bùi Ngọc Hồ dây dưa một chỗ, trở thành một người được đề cử trong hồ sơ tuyển thê của hắn.

Chỉ nghĩ tới mấy cái này, sắc mặt hắn trầm càng thêm trầm.

Mẹ nó, Bắc Giang bọn họ chẳng lẽ là hết người rồi sao?

Cư nhiên chạy tới Nam Giang bám lấy!

Cô ta muốn bám không sao cả, vì cái gì muốn quấn lấy hắn?

Thật là âm hồn không tan.

Thần kinh có vấn đề.

Bùi Ngọc Hồ nhìn chằm chằm gương mặt dày đặc của hắn, biết trong lòng hắn cực kỳ không thoải mái, lại vỗ vỗ ngực, vẫn là anh dũng vô địch mà gọi một tiếng:

"Cô ấy tên Mai Nhược San, nghe nói, em từng cứu cô ấy, quan trọng là, cô ấy nhìn trúng em rồi, ba tuần trước chạy tới trước mặt cha mẹ tự đề cử mình muốn làm Tứ thiếu phu nhân nhà họ Bùi chúng ta, em nói, chuyện này đối với em mà nói, quan trọng hay không?"

"Kẻ điên."

Đây là hình dung chính xác của hắn về người phụ nữ này.

Cái.. Cái gì?

Kẻ điên?

Một đại mỹ nữ như thế sao lại thành kẻ điên rồi?

Em trai ngốc, em mới là kẻ điên đó!

Bùi Ngọc Hồ trong lòng thầm than, ài, hắn thật sự là đối với tiểu thư đa tài tuyệt sắc này không có hứng thú à..

"Cô ta là người phụ nữ của Yến Kim Thành, chạy tới chỗ ta phát điên cái gì?"

Mà hắn với Yến Kim Thành lại là bạn tốt.

Vợ của bạn không được đùa, kết quả vị hôn thê của người bạn tốt này lại tới quấn lấy hắn?

Phó quan Trương cũng liếc nhìn một cái, mí mắt bất giác giật giật: He, hiện giờ chạy tới một nhân vật chính muốn giành chồng, ài, hôn nhân của Tứ Thiếu mơ hồ quá.

"Em thật sự từng cứu cô ấy?"

"Ta căn bản chính là không nên cứu cô ta."

Ngữ khí kia đã mang theo cừu hận, cái này không ổn à nha!

Bùi Ngọc Hồ nhịn không được mà kêu lên:

"Cô ấy có cái gì không tốt?"

"Cô ta tốt chỗ nào?"

"Cô ấy với em môn đăng hộ đối, cô ấy có tài phú người khác mấy đời không kiếm được."

"Liên quan méo gì đến ta."

Mộ Nhung Trưng cười lạnh.

Mai gia có nhiều tiền, cũng là chuyện của Mai gia.

Tiền loại đồ này, nếu muốn, hắn sẽ tự mình kiếm.

Cái gọi là của hồi môn, hắn một chút cũng không ham hố.

Ngữ khí kiên quyết kia cho thấy: Hắn đối với Mai Nhược San không hề có ý gì cả.

Vì thế, Bùi Ngọc Hồ vì bạn tốt mà bi ai một phút đồng hồ, tiếc một đại mỹ nữ như vậy, nhưng cô vẫn phải thay bạn tốt tranh đấu một chút, vội nói tiếp: "Nhưng mẹ đã biết chuyện bên cạnh em có phụ nữ rồi. Không phải chị nói đâu, là Mai Nhược San trong lúc không để ý nhắc tới chuyện em đem theo một người phụ nữ tới Hải Tân. Mẹ tìm Lục Kinh Niên. Lục Kinh Niên không nói cái gì, nhưng mẹ lại đi tìm thuộc hạ của Lục Kinh Niên, lừa lấy tin tức. Ồ, đúng rồi, nghe nói Bùi Nguyên Hoành cũng đang tìm người phụ nữ kia của em đó.."

Người phụ nữ đáng chết kia, thật đúng là phiền phức.

Sắc mặt của Mộ Nhung Trưng càng ngày càng lạnh, đối với cô ta chính là chán ghét tới cực điểm.

Nếu có thể, hắn muốn bắn chết cô ta.

"Mẹ bảo chị tới nói với em, nhân lúc còn sớm giải quyết người bên ngoài đi. Nếu em vẫn muốn làm lớn chuyện, giờ mà thật sự gây chuyện, hôn sự của em nhất định phải chuẩn bị tốt. Không thể tùy tiện làm loạn mà hủy đi toàn bộ ván cờ, không thể thực hiện. Mẹ chị với bộ trưởng Kỳ đều theo em, nhưng, cái này cũng phải có sự phối hợp của em. Nếu không tất cả uổng phí."

Bùi Ngọc Hồ lại lần nữa đem phần tư liệu đập vào ngực hắn: "Mẹ còn nói, chuyện này xử lý càng sớm càng tốt. Nhớ, cái này là tốt cho em. Đừng không biết tốt xấu, cho rằng chúng ta muốn hại em."

"Nếu ta không xử lý?"

Hắn nhàn nhạt hỏi lại.

"Chẳng lẽ em muốn để một nha đầu nhỏ hủy đi tương lai của em?" Bùi Ngọc Hồ kỳ quái hỏi: "Úy Ương kia có cái gì tốt? Chị lại không cảm thấy em là loại người đa tình. Cho dù cô ấy tướng mạo xinh đẹp, cũng không đáng để em lấy tiền đồ của mình ra đổi đi! Quyển tư liệu này bất kỳ ai cũng đều xứng với em, chỉ có cô ấy, sẽ trở thành trói buộc của em. Em tự mình nghĩ cho kỹ, những tư liệu này, em cũng xem cho kỹ.. Chị đi đây.."

Thấy sắc mặt của hắn khó coi như thế, cô cũng không nói nhiều gì nữa, quay đầu liền đi.

Mộ Nhung Trưng đem phần tư liệu kia cầm lên liếc mấy cái, ném xuống đất: Hôn sự của hắn, không đến lượt mẹ con chị ta tới khua tay múa chân.

Nhưng, trong lòng hắn hiểu rõ, nếu người phụ nữ kia muốn can thiệp, hắn bên này khó lòng phòng bị, ở Nam Giang, thân phận của bà ta là đệ nhất phu nhân, loại thân phận này, muốn xử lý một cô gái nhỏ, quá dễ dàng.

Hắn là quân nhân, yêu cầu từng giờ từng khắc coi quân đội như nhà, không thể canh giữ ngày đêm bên cạnh cô, cũng không có cách nào lập tức cho cô danh phận là phu nhân Tứ Thiếu chân chính.

Vừa nghĩ tới những điều này, hắn có chút sốt ruột không yên - Ước chừng là vì quá để tâm, cho nên căng thẳng, sợ cô vì hắn mà chịu tổn thương.

"Tứ Thiếu.." Phó quan Trương nhặt phần tư liệu kia lên, nhìn một cái, "Có cần tôi đi tìm Tô Triết, nhắc nhở một chút.."

Mộ Nhung Trưng không nói gì, nhìn nhìn đồng hồ trên tay, 3 giờ chiều, hôm nay là thứ sáu, hắn với Úy Ương đã hai mươi hai ngày không gặp mặt rồi, mấy ngày này, người đang huấn luyện, lòng thì nhớ nhung, buổi tối đi ngủ, luôn nhớ tư vị ôm cô mềm mềm ấm ấm ngủ, chỉ nghĩ tới những cái này, hắn liền muốn quay về thành phố.

Nhưng hắn huấn luyện vẫn chưa hoàn thành, còn phải ở trong rừng đặc huấn 10 ngày nữa mới xong việc.

"Phó quan Trương, anh cho người truyền lệnh, hôm nay nghỉ ngơi một tối, ta quay về thành phố một chuyến."

Hắn đè thấp giọng nhả ra một câu.

"Rõ."

Phó quan Trương đáp ứng đi ra truyền lệnh, ra doanh trướng, trên mặt hắn hiện lo âu, vẫn đang trong tập huấn, Tứ Thiếu lại muốn gặp Úy tiểu thư, xem ra lần này Tứ thiếu thật sự là lún vào rồi..

*

Bên ngoài doanh trướng, Bùi Ngọc Hồ sau khi ngồi vào xe âm thầm thở ra một hơi, nghĩ nghĩ rồi nói với vệ sĩ bên cạnh: "Đi, vào thành.."

Cô muốn đi gặp một chút Úy tiểu thư kia.

Có thể khiến Tứ thiếu gia tính tình lạnh lùng động tình, cô gái nhỏ kia bản lĩnh không nhỏ a..

"Rõ.."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi