TƯ LỆNH LẤY QUYỀN MƯU THÊ



Úy Ương trong lòng khẽ động.

Nhìn thế này, lúc đầu khi hắn cưới cô, trong lòng người đàn ông này hẳn là có một kế hoạch lâu dài, nếu không hắn sao lại dễ dàng hứa hẹn?
Theo cô biết, hắn xưa nay nhất ngôn cửu đỉnh.

Trình Ân thở dài, tiếp tục giải thích: "Hôm qua, hắn sở dĩ không có đánh trống khua chiêng, tất cả là vì hắn muốn bảo vệ con.

Cho nên con ngàn vạn đừng nháo loạn với hắn biết chưa? Trên đời này, ai cũng không bảo vệ được con, chỉ có hắn có thể.

.

"
Những lời này, đều là kiếp trước cô chưa từng nghe qua nỗi khổ não dụng tâm của mẹ.

Từng rất hận sự vô tình của mẹ, hiện tại thật trân quý biết bao phần tình mẫu tử này của mẹ.


Muốn bao bọc mà người thân không bên cạnh, từng là nỗi khổ riêng tư lớn nhất của cô.

Đời này, cô cuối cùng cũng không cần trải qua loại cảm giác tiếc nuối này nữa.

"Đã biết ạ.

"
Cô ôm mẹ, làm nũng.

"Ai da, con cái đứa trẻ này, đã gả cho người ta rồi, sao vẫn còn tính khí trẻ con thế?"
Trình Ân nhìn con gái dính người như thế, bất giác trêu ghẹo một câu, rất vui mừng khi hai mẹ con có thể hóa giải hiềm khích lúc trước.

Úy Ương cười tủm tỉm, chính là quấn lấy không buông.

Một lát sau, Cô đột nhiên nghĩ đến một chuyện rất quan trọng, "Mẹ, Người sao lại khẳng định Tứ thiếu có thể bảo vệ được con? Còn có, hắn sao lại muốn cưới con?"
Trình Ân cười hiền từ, vỗ nhẹ tay cô, nhẹ nhàng nói: "Hắn vì sao cưới con ta sao có thể biết, cái này con tự đi hỏi hắn.

Nhưng mẹ xác định: Hắn tuyệt đối có thể bảo vệ con, còn về nguyên nhân, sau này con sẽ biết.

"
Ai da, xem ra mẹ biết hắn là ai.

Nhưng có một việc, mẹ tính sai rồi.

Hắn cũng không thể bảo vệ cô được, cuối cùng, cô vẫn là chết thảm, cho nên, đời này, cô chỉ có thể dựa vào chính mình.

"Mẹ, cha lúc còn sống có đồ vật gì để lại không?"
Rất đột ngột, cô lại chuyển chủ đề nói chuyện.

"Đồ vật? Đồ vật gì?"

Trình Ân một mặt mờ mịt.

Một tấm bảo đồ.

Nhưng nhìn biểu tình của mẹ, có thể là thời cơ chưa tới, cho nên đến mẹ cũng không biết chuyện về tấm bảo đồ.

"Nga, cũng không có gì, tùy tiện hỏi thôi.

"
Tiếp tục cười ôm mẹ, trong lòng lại là suy nghĩ ngổn ngang.

Nghĩ cô, chỉ là một tiểu cô nương không có sự bảo hộ của gia tộc, không quyền không thế, sau này sao có thể chống lại cái thế đạo bất công này?
Một, cô cần tiền.

Hai, cô cần vũ khí.

Hiện tại, cô mới mười sáu tuổi, không của cải đã là sự thật không thể tranh cãi, cho nên, muốn nổi bật nhất định phải học hành tử tế.

Đời trước, cô là người có y nghệ vô cùng xuất sắc, Trung y Tây y đều biết------- Lợi ích duy nhất khi gả cho người đàn ông này là, lúc trục xuất ra nước ngoài học tài nghệ, cũng thành một chuyên gia trong ngành này.

Nhưng đời này, cô của mười sáu tuổi chỉ biết một chút kiến thức y đơn giản, không thể biểu hiện y thuật kinh người như thế.


Quan trọng: Làm một y giả tầm thường, liền không có cách nào thoát khỏi Mộ Nhung Trưng.

Mà muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn, một, cần một lượng lớn tiền; Hai, cần tài nguyên quan hệ.

Cách kiếm tiền nhanh nhất là: Làm buôn bán.

Còn về quan hệ, đó không phải xây dựng một phát là thành.

Cho nên, tiếp theo, hướng phát triển của cô là: Học hành thật tốt, nỗ lực kiếm tiền, kết giao quan hệ lớn mạnh có thể chống lại Mộ Nhung Trưng.

Kiếp trước, cô đến lúc chết cũng không thoát được sự khống chế của hắn: Đầu tiên không cho phép cô học hành, sau đó đem cô ra nước ngoài, lại mạnh mẽ đem cô từ nước ngoài bắt về, ép cô sinh con------ Từ đầu đến cuối, hắn đối với cô luôn có dục vọng khống chế mãnh liệt.

Đời này, cô phải tiếp tục học tập, cô phải xoay người làm chủ, triệt để sửa lại cuộc đời, nhất định phải đem cái tên tiểu vương bát đản Mộ Nhung Trưng đá đi tận chín tầng mây.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi