TƯ LỆNH LẤY QUYỀN MƯU THÊ



Ngoài lều doanh.
"Ngươi lượn đi, nhìn lão đại sao có thể không dùng được." Lý Đại Bạch đánh đầu hắn, "Ý của ta là, cơ thể cô bé còn quá nhỏ, lão đại khẳng định không xuống tay được."
Triệu Thạch Đầu không thể tưởng tượng trực tiếp kêu lên, "Không xuống tay được? Vậy cưới về làm gì?"
Lý Đại Bạch sờ cằm nói: "Đem nuôi vợ từ bé a! Cô nương xinh đẹp như thế, nếu không sớm sớm giữ, bị nam sinh mặt búng da sữa trong trường chiếm đi mất, thế thì có bao nhiêu thiệt thòi! Lão đại chúng ta cả ngày ở trong doanh lăn lộn.

Doanh địa nửa năm một đổi, làm gì có cơ hội quen tiểu cô nương.

Gặp được rồi liền lập tức chiếm giữ.

Thủ đoạn này, chỉ có lão đại chúng ta có thể làm tới."
Đại Béo bĩu môi, "Dù coi như vậy, đều cưới rồi, không gì kia, lão đại không phải quá lỗ rồi sao?"
Mọi người đang âm thầm bàn luận, trên gương mặt đứng đắn đều là nụ cười xấu xa không đứng đắn của động vật giống đực.
"Dương Quy Nhất, Đại Béo, Hồ Bát, Triệu Thạch Đầu, Lý Đại Bạch.."
Bỗng nhiên, Trong lều truyền ra một tiếng gọi lạnh lùng.
Năm người này hoảng sợ, tức khắc đứng thẳng tư thế quân ngũ, tiếng đáp vang dội: "Có."

"Nhàn mốc meo rồi phải không?"
Lại một tiếng hỏi sắc bén.
Mọi người đều không dám tiếp lời, chỉ có Triệu Thạch Đầu lòng hiếu kỳ không giảm, đáp lời: "Báo cáo, không nhàn, chúng tôi chỉ là hiếu kỳ anh rốt cuộc có thể làm mấy lần.."
Đại Béo: "..."
Dương Quy Nhất: "..."
Lý Đại Bạch: "..."
Hồ Bát: "..."
Bốn người tức trừng mắt: Là ngươi hiếu kỳ, không phải chúng ta, xin đừng kéo xuống nước.
Phó quan Trương nhịn cười.
Bên trong một trận trầm mặc, sau một lúc lâu nhả ra một câu như vậy:
"Vác nặng chạy quanh doanh địa 30 vòng."
Triệu Thạch Đầu đang tư thế quân ngũ rùng mình, đáp ứng dứt khoát: "Báo cáo, không thành vấn đề, nhưng xin anh trả lời rốt cuộc làm mấy trận?"
"40 vòng."
"Báo cáo.."
Mắt nhìn thấy người nào đó não chết mà còn muốn đánh vỡ nồi đất, Đại Béo vội vàng chạy lên bịp mồm hắn lại, ba người còn lại trả lời "Rõ", vội đi lãnh phạt.

Quá thảm rồi, quá thảm rồi, chỉ vì quan tâm vấn đề thân thể của lão đại, bị phạt thành thế này, thật là quá thảm rồi.
Phó quan Trương cười cười, nhóm người này quá có thể buôn rồi, còn là buôn chuyện tư của Tứ thiếu, Tứ thiếu không phạt bọn họ mới lạ.
Hắn đi vào trong.
Mộ Nhung Trưng đang xem bản đồ quân sự, xem rồi, quay đầu mệnh lệnh:
"Đi đem đại đội trưởng trung đội trưởng đều gọi tới, không phải nói một chút nữa trưởng tham mưu Dương tới sao? Mọi người xốc lại tinh thần, gần đây trên tay hắn luyện được một đội tinh binh, muốn tới đánh chúng ta, nhất định không thể để trưởng tham mưu Dương cười trở về, ân, đem các tinh anh chọn ra đánh một trận.

Lần này chúng ta chỉ ra lính chính quy, phải khiến trưởng tham mưu Dương thấy thực lực của chúng ta."
"Rõ"
Phó quan Trương chạy ra ngoài.
Mộ Nhung Trưng đi theo ra lều quân doanh, đi tới vị trí cao, nhìn đặc chủng doanh tác phong chỉnh tề.
Kim cương lang là một chi cực kỳ ưu tú của quân đội, vũ khí tân tiến nhất, hằng ngày tập luyện gian khổ nhất, từng người lính thiện xạ chuẩn xác, thân thủ bất phàm, đều là trăm dặm mới tìm được một binh mũi nhọn.
Đây là một tay hắn thao luyện mà ra, mà hắn, luôn tồn tại là linh hồn của kim cương lang.
Về sau, hắn sẽ lấy chi đội này làm cốt lõi, từng bước trở thành tổng tư lệnh của cả quân khu hùng mạnh nhất.
Thống nhất ba vùng, chấn hưng quốc gia, luôn là chí hướng cuộc đời của hắn.
Mà cô bé Úy gia kia, lại là điều kinh diễm mỹ lệ ngoài ý muốn.
Tương lai, quốc gia này, hắn nhất định có được, người con gái này, hắn càng quyết phải có.
Chỉ là trước khi đạt được hai mục tiêu này, hắn phải toàn lực vượt mọi chông gai, quét sạch mọi chướng ngại.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi