TƯ LỆNH LẤY QUYỀN MƯU THÊ



Trường cao trung đệ nhất thành phố Ôn, là ngôi trường hàng trăm năm được cả nước chú ý, số học sinh thiên kim tiểu thư khó cầu.

Thành tích của Úy Ương ở Sơ trung, có khi đạt tiêu chuẩn, có khi không đạt tiêu chuẩn.

Sở dĩ lúc cao lúc thấp, là vì cô có chút tâm cơ nhỏ, chính là muốn lúc từ Sơ trung lên Cao trung có thể phát huy bình thường một chút, không cần thi quá tốt, chỉ cần có thể vừa đủ điểm sàn là được.

Cuối cùng, cô nguy hiểm qua.

Nhưng chính là lần thông qua này, lại khiến tất cả mọi người ngạc nhiên một phen.

Đương nhiên, lúc đó, cô vì khiến điểm số này nhìn chân thật hơn một chút, từng đêm ngày ôn tập, thật ra những cái bài tập đáng chết đó, cô đều hiểu-------Trong mắt người khác đề mục khó đến gào thét, với cô đều là thuận tay nhặt ra.

Đúng vậy, cô có một bộ não thông minh khiến người kinh diễm, chính là, cho tới nay cô ở trong trường lại là "Đồ bị thịt", cả ngày cười một cách rụt rè, không dám cùng người khác kết giao, duy nhất có thể trò chuyện chỉ có chị họ.

Cho nên a, lúc đó chị họ quả thực là tín ngưỡng tinh thần của cô.

Chờ đến cao trung, thành tích như cũ lúc lên lúc xuống, cô không dám thi có thành tích tốt------Chỉ vì lúc đó, luôn có một người thần bí "Vô hình" đang âm thầm cảnh cáo cô: Nếu cô dám thi đậu vào đại học đệ nhất Giang Nam, liền lấy mạng cô.

Người đó là ai?
Vì sao muốn làm khó cô?
Luôn là hai nghi vấn lớn nhất trong lòng cô.

Đời này, cô không những muốn đi học đại học đệ nhất Nam Giang, còn muốn đem kẻ thần bí kia lôi ra ngoài.


"Ai nha, ai nha, các ngươi mau nhìn a, kia không phải là đồ bị thịt của ban ba sao? Lúc trước tiếng Anh thi thử nghe nói cô ta chỉ thi được 27 điểm, kéo cả năm xuống, giải thưởng của cô giáo Tiểu Chu vì cô ta mà bốc hơi, vì chuyện này, cô giáo Chu đem cô ta mắng một trận thảm, cuối cùng gọi phụ huynh tới đem về, thật là quá mất mặt rồi.

"
"Kia như thế nào vẫn còn xấu hổ ở lại trường học nha?"
"Ai bảo cô ta có một bá phụ làm cục trưởng cục tài chính và thuế, người thập toàn tài nữ Úy Lan kia chính là chị họ cô ta.

"
"Khó trách.

Cô ta có thể ở đây học, khẳng định là bá phụ cô ta dùng quan hệ.

"
"Cũng có thể là lại gian dối lần nữa, mọi người đừng quên, lúc cô ta 10 tuổi đã có tâm cơ sâu nặng rồi.

"
"Đúng, cô ta nha, chỉ biết giả bộ nhu nhược đáng thương, dùng để làm người khác đồng tình.

"
"Ai, thật không hiểu nổi, Liễu Hãn Sanh sao lại cùng với cô ta thân thiết như thế?"
"Còn không phải vì cậy bản thân lớn lên xinh đẹp mê hoặc người!"
"Loại người này, trời sinh chính là hồ ly, tương lai nhất định làm vợ lẽ.

Ta đánh cược 100 đồng.


"
Những lời nhàm ngôn mách lẻo, châm chọc mỉa mai, kiếp trước Úy Ương nghe quá nhiều quá nhiều.

Lúc học tiểu học, cô chính vì gian lận mà trở thành đối tượng toàn trường thầy giáo học sinh xem thường, đến nay, cách xa xưa như vậy rồi, vẫn sẽ có người lấy việc này ra công kích cô.

Úy Ương vờ như không nghe thấy, lấy tâm hồn 30 tuổi nhìn đám nam sinh nữ sinh nghị luận, một đám ấu trĩ buồn cười.

Cô không thèm cùng bọn họ chấp nhặt, học thật tốt, xây dựng tương lai, mới là việc chính đáng cô nên làm.

Vừa bước vào ban ba cao trung, cô liền nhìn thấy Liễu Hãn Sanh, đang ở bàn trên dạy nam sinh làm đề toán.

Có người hô một tiếng: "Nha, các người mau nhìn, đồ bị thịt đến lớp rồi.

.

"
Hắn lập tức ngẩng đầu, lúc nhìn thấy cô ánh mắt có chút phát sáng.

Ai nha, không tốt, hắn không phải là vẫn chưa bỏ ý định đi!
Cô không hiểu sao giật mình một cái.

"Úy Ương, em đã thôi học rồi, còn chạy tới làm gì? Cút ra ngoài, lớp học của ta, không bao giờ muốn nhìn thấy em nữa.

.

"
Sau lưng, càng vang tới một âm thanh kinh thiên động địa.

Là cô giáo Tiểu Chu chán ghét cô.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi