TƯ LỆNH LẤY QUYỀN MƯU THÊ



Lầu hành chính của đệ nhất cao trung, ba lầu trên thiết kế làm phòng hiệu trưởng, chỗ dạy học, phòng tự vấn, một gian phòng họp lớn, tư liệu tới, lập tức đưa lên.

Trong đó phòng hiệu trưởng với phòng dạy học một cái ở bên cạnh phía đông, một cái phía tây, hai gian văn phòng lãnh đạo, xa xa đối diện.
Lúc đó, chủ nhiệm Hà đem Lôi Vũ kéo ra văn phòng, đóng cửa, còn ân cần pha trà rót nước.
"Chủ nhiệm Hà, thầy đây là có ý gì?"
Lôi Vũ thấy hắn hành vi có chút lén lút, trực giác biết hắn muốn giở trò, bất giác nhíu mày.
"Là như này thầy Lôi, thầy xem a, đơn xin bỏ học này đã nộp đi rồi, chúng ta không thể thu hồi, một khi thu hồi đồng nghĩa với thừa nhận trường học chúng ta mặt quản lý có vấn đề, loại hành vi này hoàn toàn là tự bôi đen đệ nhất cao trung, bộ giáo dục sẽ khấu trừ mất phần thưởng cuối năm của tầng nhân viên quản lý trường.
" Lại thêm Úy Ương kia vốn chính là một học sinh yếu kém, ta thấy chúng ta như thế này đi, mượn cơ hội này đem nó đá ra ngoài.
"Đây vốn dĩ là Úy gia đưa tới, trách nhiệm của Úy gia.


Úy Ương nếu như không phục, vậy đi tìm Úy gia khiếu nại, chữ ký con dấu trên đó lại là con dấu tư của Úy Văn.
" Úy Ương bản tính nhát gan, cũng không có khả năng làm loạn chuyện này, chúng ta dọa nó một chút, đem chuyện này cứ như thế kết thúc, mọi người đều vui vẻ..

"
Đây thật là một cái mưu tính tốt.
Lôi Vũ lại trầm mặt xuống, bật dậy, chỉ vào mũi hắn quát lên:" Chủ nhiệm Hà, cái loại chuyện hủy đi tiền đồ người khác, ngươi như thế nào có thể nói ra khỏi miệng hả? "
Chủ nhiệm Hà:"...!"
" Không được, việc này tuyệt đối không thể lấy sai làm sai..

Nếu như các ngươi không có mặt mũi đi bộ giáo dục lấy đơn về, ta đi.

Ta tin rằng, hiệu trưởng không phải loại người vì một chút tiền thưởng liền làm ngơ sai lầm, tùy ý để nó sai đến cùng.

"
Lôi Vũ làm người cương trực ghét a dua nịnh hót, một lòng chỉ vì sự nghiệp trồng người, hận nhất chính là loại chủ nghĩa ích kỷ lấy lợi ích trên hết, càng không nhìn nổi là loại giáo dục đen tối này, đứng dậy liền muốn đi.
Chủ nhiệm Hà vội vàng kéo ông lại, tận tình khuyên bảo tới:" Ai nha, thầy Lôi, thầy Lôi, ngươi không thể thông cảm một chút cái khó xử của trường học sao? Một đứa học sinh ngu dốt như thế, thầy bảo vệ ở lại làm cái gì? Thầy đây là công khai đối đầu với toàn bộ tầng quản lý của đệ nhất cao trung, tội gì làm cái loại chuyện tốn công vô ích này? "
Lôi Vũ lập tức gạt tay hắn ra, phản bác nói:" Ta chỉ biết, làm một người thầy, phải dũng cảm gánh vác trách nhiệm của chính mình.

Cái tờ đơn xin này đưa cho ta, vốn nên trở thành phế thải, ta lại không, kết quả bị người lợi dụng.


Ta là thầy của Úy Ương, phải có trách nhiệm với nó.

"
Chủ nhiệm Hà nắm tay, trong lòng tức a: Người này, thật đúng là một con bò ngang bướng, hồ đồ không nhanh nhạy, căn bản nói không thông------Nếu không phải hắn có một ông bố làm quan lớn, ai thèm mua sách của hắn? Dạy có tốt hơn nữa cũng vô dụng, sớm bị cho thôi dạy rồi.
Hắn lại tinh tế nói cái lợi và cái hại trong đó, Lôi Vũ thật sự nghe không nổi nữa, quay đầu mở cửa, liền bước đi.
" Ai nha, Lôi Vũ, Lôi Vũ, thầy nghe ta nói..

"
Hắn đuổi theo.
Lôi Vũ đi rất nhanh, một mạch, đi vào phòng hiệu trưởng.
Úy Ương nhìn thấy ban chủ nhiệm tiến vào, lập tức giòn giã gọi một tiếng:" Thầy "
" Úy Ương, đi, cùng ta đi bộ giáo dục, đem cái đơn kia rút về..


Chuyện này là lỗi của thầy, tuyệt đối không để liên lụy tới cấp quản lý của đệ nhất cao trung."
Ngữ khí của Lôi Vũ từ đầu đến cuối kiên định không lay chuyển, nửa câu sau là hắn nói cho cái người phía sau lưng nghe.
Chủ nhiệm hà đau đầu: Ai nha, không hay a, việc này, sợ là nháo to rồi..
Văn phòng có hai quan quân trẻ tuổi.
Vị đứng kia rất phục tùng, nhìn qua là phó quan.
Ngồi một mình trên ghế sô pha kia khí chất hiên ngang, bày ra một thân rảnh rỗi, gương mặt lãnh khốc miễn gần đang cúi đầu đọc báo, diện mạo kia, dáng ngồi kia, khí thế kia, vừa nhìn là biết không phải vật trong ao.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi