TỬ LINH CHUÔNG

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

"Đoàn tiền bối." Trang Trừng lập tức đứng lên hành lễ.

"Trang Trừng?" Giọng nói Đoàn Xuân Châu không phập phồng quá lớn, nghiêng đầu lườm nàng, một loại quyến rũ lơ đãng từ khóe mắt nàng truyền ra.

Trang Trừng ngây ngốc một chút, thầm nghĩ: Quả nhiên Đoàn tiền bối yêu mị không thể nhìn thẳng.

Lúc này Tiết Tử Linh đi đến trước mặt Đoàn Xuân Châu, vươn tay ra. Mà Đoàn Xuân Châu cũng không nhiều lời, đem một cái hộp gỗ màu đen thả lên tay nàng.

Tiết Tử Linh đem hộp thu vào tay áo, nói: "Rạng sáng mai đi, trên lầu hai có hai gian phòng, nghỉ ngơi cho tốt đi." Sau đó nàng nghiêng đầu kêu một tiếng "Trang Trang". Trang Trừng hiểu ý, hướng Đoàn Xuân Châu cùng Viên Nhân Tồn chúc ngủ ngon, liền đuổi theo Tiết Tử Linh.

Trong phòng tất cả vật dụng đều đầy đủ, nhưng, giường chỉ có một cái.

Trang Trừng một bên chậm rì rì gỡ trang sức, một bên liên tiếp nhìn về phía Tiết Tử Linh đã nằm xuống.

"Không cởi sao?" Tiết Tử Linh nghiêng đầu hỏi.

... Khá lắm đăng đồ tử. Trang Trừng oán thầm nói.

Tiết Tử Linh vung tay tắt nến, trở mình hướng mặt vào tường: "Tự tìm đường đến đây đi."

Lúc này Trang Trừng mới yên tâm cởi áo ngoài, cẩn thận đi tới bên giường, đưa lưng về phía Tiết Tử Linh nằm ở bên ngoài. Lúc này nàng không có ý đi ngủ, vẫn luôn trợn tròn mắt, dần dần quen với bóng tối, dùng ánh mắt phác họa lấy hình dáng cái bàn.

"Mệt không?" Tiết Tử Linh hỏi.

"Còn tốt."

Giường bên kia truyền đến động tĩnh, Trang Trừng không biết Tiết Tử Linh có phải đang lật người không, trong lòng nhộn nhạo không yên, sau một lúc lâu, thả lỏng người cũng nằm thẳng xuống.

Hai người nằm song song.

Tiết Tử Linh hỏi: "Ngươi thích nghe thoại bản?"

"Ân, Sơn Trang cũng có tiên sinh kể thoại bản. Rất thú vị." Trang Trừng có chút ngượng ngùng. "Để cô chê cười."

"Hai năm trước lúc ta vừa xuống núi lần đó, cũng thường xuyên đến tửu quán nghe một chút chuyện." Nói đến đây, Tiết Tử Linh ngừng trong chốc lát, hỏi: "Có muốn nghe chuyện xưa hay không?"

Trang Trừng sững sờ, vô thức gật đầu, tóc và gối đầu ma sát tạo thành tiếng, lại nói: "Muốn."

Tiết Tử Linh cất giọng, âm sắc rất thanh, trong đêm khuya yên tĩnh lại có chút mê người.

"Ngày xửa ngày xưa, có một Xú lão đầu, cảm thấy nhân sinh không thú vị, liền nghe ngóng một vách núi có phong thủy tốt, chuẩn bị tới đó trải nghiệm cảm giác 'bay' một lần. Tên Xú lão đầu này chính là sư phụ ta. Nhưng mà lúc Xú lão đầu này lên núi, lại gặp phải mấy tên ác bá đang muốn giết hai một đứa bé sơ sinh. Xú lão đầu liền lấy đi đứa trẻ từ trong tay bọn họ. Đứa trẻ sơ sinh này chính là ta."

Nghe được hai chữ "lấy đi" này, lòng Trang Trừng rạo rực, quay đầu nhìn lại thân ảnh mơ hồ bên cạnh.

"Xú lão đầu xem ta rất hợp mắt, ôm ta cùng tiến lên vách núi..."

Trang Trừng kinh hô một tiếng.

"Đứng trên vách núi cho gió lạnh thổi hai canh giờ, ta hắt hơi một cái, sau đó ông ấy đem ta xuống núi."

Trang Trừng yên lòng lại, nghĩ, người vẫn êm đẹp nằm bên cạnh mình, không cần phải lo lắng.

"Như vậy về sau, chúng ta phiêu bạt bốn phía, sau đó nữa lại nhặt được Độc Hoạt, liền tìm một ngọn núi, ở đó định cư. Chúng ta đem ngọn núi đó đặt tên là núi Độc Hoạt, phía trên nở đầy hoa Độc Hoạt, rất yên tĩnh."

Trang Trừng: "Tên của Độc Hoạt cô nương, là do ngọn núi kia mà có sao?"

Tiết Tử Linh: "Sự thật rõ ràng như vậy ngay cả một xíu giá trị để suy nghĩ cũng không có, ngươi còn hỏi ra?"

"..." Trang Trừng im lặng.

"Đại đa số bảo vật không cánh mà bay trên giang hồ, đều tại núi Độc Hoạt, chẳng qua là sư phụ cũng không lưu danh, cho nên không ai biết được." Giọng nàng mang vẻ tự hào. "Hai mươi tám sơn động trên núi, có hai mươi bảy cái đều là ông ấy chất đầy."

Trang Trừng yên lặng nghĩ: Trên dưới xà nhà đồ gì gì đó....

"Cái sơn động cuối cùng là do ta chất đầy đấy." Thanh âm Tiết Tử Linh trở nên trầm thấp, buồn bã nói. "Bởi vì lão chết rồi."

Trang Trừng hơi động, tay đáp lên mu bàn tay Tiết Tử Linh, nhẹ nhàng nắm lấy.

Tiết Tử Linh chợt bóp cuống họng nói: "Muốn biết hồi sau câu chuyện, mời lại đến vào hôm sau."

Trang Trừng ngẩn ra, trên tay nàng hơi ngắt một chút.

Tiết Tử Linh nói: "Muộn rồi, ngủ đi."

Trang Trừng chu môi, nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau, bốn người rời khỏi Tụ Xuân Trang, hướng về tiểu lâu.

Cố cập đến Đoàn tiền bối vừa bị bắt lại bị đánh, tuy rằng tâm trạng Trang Trừng nhẹ nhõm vui sướng, cũng tuyệt không biểu hiện ra mặt, mỗi ngày nghiêm mặt thập phần đoan trang.

Về phần trong lòng nàng có phải cũng đoan trang như vậy không....

Đoàn tiền bối trước mắt cùng Đoàn tiền bối trong lời đồn quả thật khác xa. Không lỗ mãng tùy hứng, cũng không tàn nhẫn thích giết chóc, cực ít nói chuyện. Trang Trừng nhìn nhìn, cảm thấy, cảm thấy nàng không tức giận, nhưng đối với trần thế cũng không có gì quyến luyến. Tựa hồ cùng tiểu Tiết có một chút giống nhau? Nhưng lại bất đồng.

Đối với việc suy đoán những việc trong lòng Tiết Tử Linh, không nói nhiều, sáu bảy phần nắm chắc Trang Trừng vẫn phải có. Trang Trừng cảm thấy nếu có một ngày trên thế gian này không còn bảo vật có thể hấp dẫn Tiết Tử Linh, như vậy có lẽ nàng sẽ trở lại núi Độc Hoạt không xuất hiện nữa.

Không hề lưu luyến.

Đối với môn phái tranh giành, đối với cứu người làm việc nghĩa, bất kể là đúng hay sai, mọi việc trong giang hồ này ngoại trừ đoạt bảo vật, Tiết Tử Linh không hề lưu luyến.

Hôm nay Đoàn tiền bối cũng cho Trang Trừng loại cảm giác này -- thân trong giang hồ, tâm lại ở bên ngoài. Dù cho mỗi năm nàng vẫn sẽ giết mấy người.

Mà điểm "khác biệt" này, Trang Trừng suy đoán, có thể là bởi vì Đoàn tiền bối lớn tuổi rồi... Ai! Sao có thể nghĩ như vậy! Trang Trừng lắc lắc đầu đem suy nghĩ vẫn vơ này đuổi ra, thật sự là quá không tôn kính trưởng bối rồi!

"Nghĩ gì thế?" Tiết Tử Linh bắt lấy cằm Trang Trừng, buồn cười hỏi.

Trang Trừng thân thể cứng đờ, Tiết Tử Linh buông tay.

Trang Trừng thở phào: "Không có gì. Nơi này cách tiểu lâu còn xa lắm không?"

"Hỏi nàng." Tiết Tử Linh hướng Đoàn Xuân Châu nói.

Đoàn Xuân Châu nói: "Ngày mai giữa trưa."

Viên Nhân Tồn cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, Tiết Tử Linh thoáng nhìn, khóe miệng cong một cái, nói: "Đại đệ tử Thanh Đàm Môn, hình như đối với Chúc Ứng Thiên xin cưới."

Trang Trừng cùng Đoàn Xuân Châu đều quay đầu nhìn nàng, Viên Nhân Tồn trừng to hai mắt ngẩng đầu, lại rất nhanh cúi xuống, bàn tay run nhẹ.

"Ta đã gặp hắn, là một nam tử anh tuấn ổn trọng." Hai chữ nam tử nàng cố tình nhấn mạnh, vì vậy hai tay Viên Nhân Tồn lại run mạnh hơn rồi, không thể không bỏ xuống dưới bàn che dấu.

"Ài..." Tiết Tử Linh tựa như ưu thương mà thở dài, "Đáng tiếc a, trong lòng Tương Trữ có điều lo lắng, ta hỏi nàng nàng cũng không chịu nói cho ta biết là ai."

Trang Trừng nghi hoặc, không phải Chúc cô nương đã nói rõ, chính là Viên thiếu hiệp sao? Lúc này, Tiết Tử Linh cầm chặt tay nàng, nhéo nhéo, tiếp tục nói: "Nhưng mà theo ta thấy, tình yêu chuyện này không thể nói chính xác, có lẽ lại để cho hai người có thời gian ở chung, Tương Trữ thấy hắn tốt lắm, tâm ý liền thay đổi đây? Viên Nhân Tồn, ngươi nói có đúng hay không?"

Viên Nhân Tồn lạnh mặt nhìn không ra là biểu lộ gì, ở bên dưới tay nắm thành quyền, trong lòng căng thẳng, bỗng nhiên đứng dậy, vội vàng nói: "Ta có chút không khỏe, về phòng trước.

Đoàn Xuân Châu nhìn bóng lưng Viên Nhân Tồn, nhíu mày.

Tiết Tử Linh nói: "Bà không hài lòng cũng vô ích, Tương Trữ đã chọn."

Đoàn Xuân Châu nói: "Tên hậu bối này ta biết rõ, chính tà hai bên đều nói không tệ, mấy ngày nay nhìn thấy cũng tốt. Như thế nào vừa gặp chuyện tình cảm, liền biến thành người nhu nhược?"

"Bởi vì, không phải người nhu nhược, là nọa nữ." Tiết Tử Linh chậm rãi nói.

Đoàn Xuân Châu đột nhiên biến sắc.

Trang Trừng cũng không bất chấp không lễ phép, trừng mắt nhìn Tiết Tử Linh, vẻ mặt khiếp sợ.

"Ta đi ngủ." Tiết Tử Linh nhìn nàng cười cười, vừa dứt lời, người đã đi xa vài bước. Trang Trừng lập tức đuổi theo, bất quá, Tiết Tử Linh đã có ý không muốn cho nàng đuổi kịp, nàng mau nữa cũng phí công. Nhìn cửa phòng bị đóng lại trước mặt, Trang Trừng tỉnh táo lại, đuổi theo muốn hỏi điều gì đây? Hình như... không có gì cần hỏi đấy. Nên lo lắng cũng là Đoàn tiền bối lo lắng mới đúng. Trang Trừng nghĩ thông suốt, cũng trở về phòng.

Ngoài dự đoán của mọi người, theo Trang Trừng người rất không nên bình tĩnh là Đoàn Xuân Châu, ngược lại là người bình tĩnh nhất trong ba người. Ngoại trừ Tiết Tử Linh.

Tuy rằng Viên Nhân Tồn vẫn duy trì gương mặt lạnh lùng, nhưng theo Trang Trừng nhiều lần thăm dò, cũng không khó phát hiện trong mắt nàng có đau khổ cùng bối rối.

Kinh ngạc ban đầu qua đi, Trang Trừng đối với chuyện này kiềm chế không được lòng hiếu kỳ. Thời điểm còn ở Vạn Nhạc Sơn Trang, Yểm phu nhân sợ nàng học được đồ không tốt, cũng không chịu kể mấy chuyện kỳ lạ trên giang hồ, vừa thấy nàng xem thoại bản liền phản đối không ngừng, chỉ có điều, những hành vi này đều phản tác dụng ---

Ai cũng sẽ không ngờ, một Trang Trừng tôn sư thủ lễ, lại vụng trộm cất giấu một rương tràn đầy thoại bản dưới gầm giường.

Nhưng mà, nàng còn chưa bao giờ thấy truyện nào trên thoại bản vừa ly kỳ lại khúc chiết như vậy! Hai cô gái, thân thế phức tạp, giữa giang hồ hung hiểm sẽ kết nên lương duyên như thế nào? Trang Trừng kích động.

Chờ đến tối, nàng phát hiện kỳ thật chuyện làm mình kích động còn chưa đủ.

Khó được Đoàn Xuân Châu chủ động đề nghị, bốn người không ai phản đối, tụ họp ở phòng Đoàn Xuân Châu, bốn người phân biệt ngồi bốn góc bàn, chờ nàng mở miệng.

"Gọi các ngươi đến đây, là muốn kể một đoạn chuyện cũ." Đoàn Xuân Châu áo vải tố trâm, đôi mắt ngày xưa trong lúc vô tình luôn toát ra vẻ quyến rũ, lúc này hiện lên chút ôn hòa.

Điều này làm cho Trang Trừng lại nhớ đến ánh mắt Chúc Tương Trữ.

"Trước đây, trên giang hồ có một cô nương trẻ tuổi, nàng học cái gì cũng rất nhanh, mãi cho đến một ngày, sư phụ của nàng không còn gì có thể dạy nàng, nàng liền hút hết công lực của sư phụ, lại biến sư phụ của mình thành một phế nhân. Nhưng thật không ngờ, nàng không cách nào khống chế phần công lực đó, rơi vào phản phệ, sư phụ nàng thấy nàng đau đớn khó chịu, liền nói cho nàng biết co một môn phái có bộ tâm pháp có thể áp chế độc tính..."

Đây là một câu chuyện có hơi tục.

Yêu nữ si mê độc công, vì chiếm được bí tịch, lừa gạt tiểu đệ tử không rành thế sự, cuối cùng lại yêu mến tên tiểu đệ tử này. Tiểu đệ tử không chịu nối hấp dẫn, cũng dần dần yêu nữ ma đầu. Yêu nữ gạt tiểu đệ tử đánh cắp bí tịch, chỉ điểm nàng luyện công, lại giết hại đồng môn, đem nàng nâng lên chức chưởng môn. Chẳng qua tiệc vui chóng tàn, yêu nữ luyên công lại gặp bình cảnh, vì muốn đột phá, thân thể của nàng phản bội chưởng môn. Vốn dĩ mọi chuyện đều đang âm thầm tiến hành, nhưng mà, yêu nữ mang thai...

Sau khi sự việc bị bại lộ, lại là hiểu lầm liên tục, cuối cùng, một đôi người yêu lại trở thành thù địch, dần dần xa nhau.

Không cần nhiều lời, mọi người đều rõ ràng đây là chuyện về Đoàn Xuân Châu cùng Ngọc Băng Khiết.

Trong đó vô tội nhất phải kể tới Chúc Tương Trữ, tiếp theo chính là Chúc Thiên Ứng -- đuổi đi ác bá lừa gạt Lăng cô nương, quay đầu lại bị cô nương mê choáng váng, tỉnh lại phát hiện bị phá nam trinh, vừa buồn vừa vui. Một năm sau, Đoàn thị yêu nữ bị bắt máu tươi đầy người, tìm tới tận cửa, giao quyền nuôi dưỡng nữ nhi, đồng thời sáng tạo ra một phụ thân gà trống nuôi con mà ngay cả tay của nữ nhân cũng chưa từng được nắm. Mà toàn bộ những chuyện này, chỉ vẻn vẹn bởi vì nội lực của hắn đủ hùng hậu, đủ thuần dương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi