TỬ LINH CHUÔNG

Két ——

"Tiểu Tiết."

Tiết Tử Linh ngẩng đầu: "Sao ngươi lại tới đây?"

"Ta..." Trang Trừng trừng mắt nhìn, "Muốn tìm cô nói chuyện một chút."

"Lo lắng ta bị đánh sao?" Tiết Tử Linh nhìn nàng cười.

Trang Trừng chợt nhớ tới cái gì, gõ lên cửa hai cái, sau đó đóng cửa lại, ngồi vào bên cạnh Tiết Tử Linh.

Trên bàn chén trà nàng đã dùng còn đặt ở kia, chưa ai động qua, cũng không có chén trà mới.

Xem ra tiểu Tiết không có mời Doanh Quân cô nương uống trà... Trang Trừng thầm nghĩ: "Cô nói xem hiểu lầm giữa Đoàn tiền bối và Ngọc Chưởng môn, có thể hoá giải không?"

"Đó là chuyện của bọn họ."

Trang Trừng nói: "Ta có chút lo lắng. Dù sao cũng là chúng ta đưa Đoàn tiền bối tới đây, nếu như ở chỗ này xảy ra điều gì sai lầm, cô cũng không thể an tâm a?"

"Ta đương nhiên an tâm, nguyên nhân này rõ ràng cùng chúng ta không có quan hệ. Đoán chừng các nàng đã ở bên nhau kêu 'Khiết nhi Châu nhi' dính cùng một chỗ."

Trang Trừng buồn cười: "Miệng của cô thật sự là không buông tha người."

Yên tĩnh trong chốc lát.

"Ngươi và cha ngươi bình thường là như thế nào ở chung?" Tiết Tử Linh hỏi.

"Cha ta..." Trang Trừng hồi tưởng nói, "Bình thường ông ấy đều bề bộn nhiều việc, một ít thời điểm sẽ mang ta theo bên người, dạy bảo ta cách xử lý công việc trong sơn trang, nếu không phải bề bộn, hắn sẽ kiểm tra võ nghệ của ta một chút. Chính là một ít việc này."

"A..." Tiết Tử Linh gật đầu, nói: "Ngủ chung đi."

"Cái gì?" Trang Trừng hoài nghi mình nghe lầm.

"Không có nghe lầm." Tiết Tử Linh đứng lên. "Ta hỏi, ngủ cùng một chỗ, được hay không?"

Trang Trừng ngửa mặt nhìn nàng: "Nhưng là bây giờ vẫn còn sớm, ta vẫn chưa buồn ngủ nha."

Tiết Tử Linh vừa đi đến giường vừa cởi áo ngoài: "Ta đây kể chuyện xưa cho ngươi nghe."

Trang Trừng ngây người, mới phản ứng được chính mình chưa kịp suy nghĩ đã nhanh mồm nhanh miệng đồng ý. Nàng suy nghĩ một chút, tựa hồ cũng không có lý do từ chối, liền đứng dậy tắt đèn. "Chuyện lần trước vẫn chưa kể xong."

"Vậy giờ kể tiếp." Tiết Tử Linh lên giường. "Ngươi ngủ bên nào?"

"Bên ngoài."

Hai người ngửa mặt nằm xuống.

"Lần trước kể đến," Tiết Tử Linh vỗ tay, coi như gõ vào mộc gỗ như thuyết thư ngoài phố, "Xú lão đầu mang theo em bé ẩn cư trên núi Độc Hoạt, đang vui vẻ tiêu dao lại đột nhiên tìm chết có phải không?"

Câu này trầm bổng du dương, Trang Trừng lập tức tập trung tinh thần.

"Nói đến, có một ngày, Xú lão đầu đột nhiên muốn uống trà đắng, liền đến Đại Chiêu Tự tìm Viên Thốn. Hai người quen biết mấy chục năm, giao tình sâu đậm, sư phụ chưa từng động một viên ngói của Đại Chiêu Tự. Lúc nói chuyện phiếm, sư phụ nói cả đời này sống rất tự do, không đồ vật nào không lấy được, cảm thấy tiếc nuối. Viên Thốn liền đề nghị, lại để cho ông lấy Mục Đức Minh chuông một lần. Mục hình, đức tư, minh tâm, hải sạch - sư phụ đối với nó vẫn luôn có hứng thú, vì vậy liền đồng ý."

"Sư phụ cô về sau có lấy được không?" Trang Trừng tranh thủ đặt câu hỏi.

"Lấy được rồi."

Trang Trừng có chút tiếc hận.

Tiết Tử Linh nói: "Nhưng mà chưa đem ra ngoài, ở cổng chùa bị Viên Thốn cản lại."

Trang Trừng càng thêm tiếc hận.

"Đó là lần đầu tiên sư phụ tay không mà về. Hắn nói với bọn ta: nhân sinh đã viên mãn, không còn gì lưu luyến? Đám nhóc con hãy tự sinh tự diệt a. Sau đó, ông ấy liền từ trên vách núi bay xuống."

Trang Trừng: "..." Mặc dù là một cái chết vô cùng thê thảm, nhưng hoàn toàn không thể bi thương nổi. "Các cô không đi tìm tro cốt thử sao?"

"Xuống đáy vực nhặt thịt nát à?" Tiết Tử Linh nói, "Nơi đó là vách đá dốc nhất núi Độc Hoạt, trên vách đá chỉ sinh cỏ không sinh cây, bay xuống liền chết."

Trang Trừng không còn lời nào để nói. Vị sư phụ này sống đến thật là... tùy ý.

"Khi đó ta vẫn không thể hiểu nổi cách làm của sư phụ, trong lòng phẫn nộ khó bình, nhưng ba minh bạch đó cũng không lỗi của Viên Thốn, cho nên... đành phải..." Giọng nàng nhỏ dần đi, "Hận lên Mục Đức Minh chuông."

Nàng lại nhanh chóng nói tiếp: "Sau đó ta đến Đại Chiêu Tự lấy chiếc chuông này, mang về núi báo thù cho sư phụ. Nhưng mà trong lúc bất tri bất giác, tâm cảnh của ta cũng phát sinh biến hóa, ta liền bắt đầu nghiêng cứu võ học, dốc lòng luyện công."

Trang Trừng muốn cười, lại sợ nàng tức giận, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Bây giờ cô còn hận Mục Đức Minh chuông sao?"

"Không hận!" Tiết Tử Linh đáp vô cùng dứt khoát.

Trang Trừng thổi phù một tiếng, vội vàng che miệng.

Tiết Tử Linh quay đầu âm u mà nhìn nàng.

Trang Trừng tỏ vẻ đoan chính.

"Hai năm sau đó," Tiết Tử Linh rộng lượng tha thứ nàng, tiếp tục kể chuyện: "Độc Hoạt tròn mười lăm tuổi, quyết định xuống núi, ta ôm chuông đến Đại Chiêu Tự trả lại, Viên Thốn lại không chịu nhận. Lúc đó ta mới biết, trước đây hắn đã phát hiện ta lấy, chỉ là không có ra mặt."

Trang Trừng hỏi: "Vì sao Viên Thốn đại sư không chịu thu hồi?"

"Hắn nói, Đại Chiêu Tự truyền bá phúc trạch, không câu nệ trong ngoài, khích lệ ta ôm chuông hành tẩu, tạo phúc võ lâm." Đối với chuyện này, Tiết Tử Linh đánh giá hai chữ: "Ha ha."

"Viên Thốn đại sư quả nhiên cao thượng!" Trang Trừng không nghe được thâm ý trong hai chữ này, thành tâm khen ngợi nói. "Tiểu Tiết, trước kia ta đã trách oan cô rồi."

Tiết Tử Linh: "Hắn không nhận lại, là vì đệ tử trong tự đã có lòng ỷ lại Tử Linh chuông, ngược lại bỏ bê tập võ, đây mới là nguyên nhân hàng đầu."

Trang Trừng thở dài: "Tiểu Tiết, cô nhìn người vì sao không thể nhìn vào mặt tốt vậy?"

Tiết Tử Linh: "Bởi vì ta thông mình."

Trang Trừng im lặng.

"Ta ngủ." Tiết Tử Linh nhắm mắt lại.

"Ân."

Trang Trừng quay đầu, nhìn một bên sườn mặt Tiết Tử Linh.

Từ cái trán, đến mũi, đến bờ môi, lại đến cái cằm, dọc theo đường vòng cung, từng chút từng chút mà nhìn ngắm.

Đây là một kẻ trộm.

Một kẻ trộm thanh tú linh động, khí chất ưu tú.

Vì sao lúc mới gặp nhau, thái độ của mình lại hung dữ như vậy?

Trang Trừng quả thật không ngờ Tiết Tử Linh nói cha nàng sắp tắt thở lại còn có ý định lấy đi một gốc Mạnh Nhai Đà La Hoa.

"Ngươi còn không ngủ, sói sẽ đến ăn ngươi." Tiết Tử Linh đột nhiên lên tiếng.

Trang Trừng lại càng hoảng sợ, tranh thủ thời gian nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau, Tiết Doanh Quân chưa kịp tìm Tiết Tử Linh, bởi vì tất cả mọi người trong Kim Thiền Phái đã được mời tập trung đến đại đường.

Bình minh sáng ngời, toàn bộ đệ tử Kim Thiền Phái chỉnh tề đứng giữa đại điện, đệ tử bối phận thấp thì được sếp bên ngoài, các khách nhân của Kim Thiền Phái ngồi ở hàng ghế hai bên. Ánh mắt mọi người đều tập trung vào những người đứng phía trước.

Ngọc Băng Khiết dẫn đầu đoàn người, khuôn mặt lạnh nhạt không gợn sóng. Đoàn Xuân Châu ngoan ngoãn, thay đổi một thân quần áo của Kim Thiền, đứng ở phía sau. Lập Oánh cùng Tiết Doanh Quân một phải một trái, phân biệt đứng ở hai bên Đoàn Xuân Châu.

Bầu không khí lặng ngắt như tờ.

Thế trận như vậy, lại làm cho hàn khí sáng sớm ngày mùa thu cũng không còn ác liệt như trước.

"Ta có một việc muốn tuyên bố." Ngọc Băng Khiết trịnh trọng nói: "Ta, Chưởng môn đời thứ hai mươi hai của Kim Thiền Phái Ngọc Băng Khiết, hôm nay thoái vị. Chức chưởng môn sẽ do Kim Thiền Phái đại đệ tử..."

Đột nhiên! Một vệt tàn ảnh phi thân mà vào, áp sát sau lưng Lập Oánh bóp cổ nàng, lộ ra một gương mặt.

Hai mắt nàng đỏ sậm, tựa như một ma nữ đòi mạng, tầm mắt lướt qua trong đám người, trừng một người trong đó, cắn răng nói: "Trễ, đến!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi