TỬ LINH CHUÔNG

Trong lòng Trang Trừng đập mạnh vài cái, vẻ mặt trấn định: "Chỉ giáo cho?"

Tiết Tử Linh nói: "Ngươi đần như vậy, đương nhiên phải tìm người thông minh rồi. Hôm nay ngươi cũng chính miệng thừa nhận ta 'thông minh như băng' ta nhưng nghe được."

Trang Trừng hơi khẩn trương, lòng bàn tay rịn ra mồ hôi, nhìn Tiết Tử Linh muốn hỏi lại thôi. Nàng muốn hỏi có phải Tiết Tử Linh nói cùng nàng nghĩ là giống nhau? Lúc này tiếng đập cửa lại vang lên.

Cao Trường Phong ở bên ngoài hỏi: "Trang thiếu trang chủ, có tiện trò chuyện một chút không?"

Trong lòng Tiết Tử Linh không vui, khiêu mi chờ Trang Trừng trả lời.

Trong lòng Trang Trừng cũng oán trách Cao Trường Phong đến không phải lúc, nói: "Ta hơi mệt chút, mời Cao công tử trở về."

"... A, tốt." Cao Trường Phong ngừng một lát, nói: "Trang Trừng, cô hãy nghỉ ngơi cho tốt, chút nữa ta lại đến."

Tiếng bước chân Cao Trường Phong đi xa.

Tiết Tử Linh gõ gõ bàn, chậc chậc nói: "Trang Trừng? Trường Phong! Trang Trừng? Trường Phong! Trang Trừng? Trường Phong..."

Trang Trừng ngạc nhiên: "Cô làm gì đó?"

Tiết Tử Linh bĩu môi: "Ta trở về phòng đây."

"..." Trang Trừng nhìn nàng ra khỏi phòng, vung tay đóng cửa lại, buồn bực nghĩ: dù sao cũng không phải là ghen chứ? Tiểu Tiết càng ngày càng kỳ quái.

Bị Cao Trường Phong quấy rầy, nhất thời Trang Trừng quên mất những tâm tư lúc trước, chờ lại nhớ tới, nàng không khỏi lắc đầu. Trang Trừng nhớ Tiết Tử Linh từng nói với nàng một câu: không có duyên phận chớ cưỡng cầu. Trước câu này còn có một câu là: mệnh định phải xem đến cuối cùng. Đối với tâm ý của Tiết Tử Linh, Trang Trừng không ôm hy vọng quá lớn, cho nên vẫn là từng bước một đi đến đây. Tựa như các nàng đều đồng ý, việc này, phải thuận theo tự nhiên.

Trước bữa cơm tối, Cao Trường Phong lại đến gõ cửa Trang Trừng, lần này Trang Trừng mời hắn tiến vào.

Cao Trường Phong biểu hiện vô cùng lễ nghĩa, vẻ mặt cũng rất chân thành, hắn nói: "Trang Trừng, ta tới là vì xin lỗi chuyện giữa trưa. Lúc trước không biết Tiết Tử Linh là bằng hữu của cô, khả năng có một chút lãnh đạm."

Trang Trừng nhíu mày, cùng là gọi thẳng tên họ, nàng nghe ra được Cao Trường Phong gọi Tiết Tử Linh ba chữ kia không hề có ý kính trọng, mà ngữ khí gọi nàng lại có chút ý vị sâu xa. "Gian phòng của Tiết cô nương ở cách vách, nếu như là đến xin lỗi, vì sao không trực tiếp tìm Tiết cô nương nói?"

Cao Trường Phong chẳng qua là tìm lý do đến gặp Trang Trừng, muốn vãn hồi hình tượng của hắn trong lòng nàng, nếu làm hắn đến gặp Tiết Tử Linh xin lỗi thật, hắn tuyệt đối sẽ không chịu. Cao Trường Phong hắn là thân phận gì? Tiết Tử Linh lại là thân phận gì? Xem mặt mũi Trang Trừng hắn không làm lơ Tiết Tử Linh đã là hắn rộng lượng rồi.

Nhưng những suy nghĩ này Cao Trường Phong sẽ không để Trang Trừng biết, hắn nói: "Ta nghĩ Tiết Tử Linh con người phóng khoáng, sẽ không thèm để ý những lễ giáo này."

"Ngươi dựa vào cái gì cho là ta không thèm để ý?"

Tiết Tử Linh đẩy cửa vào.

"Ách, Tiết Tử Linh?" Cao Trường Phong kinh ngạc.

"Tên của cô nương là để ngươi tùy tiện gọi sao?" Tiết Tử Linh hờ hững quét mắt nhìn hắn một cái.

Cao Trường Phong nhíu mày, ngại vì Trang Trừng ở đây, hắn nhịn xuống nộ khí, chắp tay nói: "Tiết cô nương."

"Còn nàng?" Tiết Tử Linh dang tay ôm eo Trang Trừng, nhìn thẳng vào hắn.

Cao Trường Phong thấy Trang Trừng không lên tiếng, đành phải cắn răng, kêu một tiếng: "Trang cô nương."

Nhưng Tiết Tử Linh lại không buông tha hắn: "Ngươi chỉ là nghĩa tử, ở đâu ra kiêu ngạo như vậy, giữa trưa gọi là gì không nhớ rõ?"

"... Trang thiếu trang chủ." Cao Trường Phong nghiếng trong kẻ răng ra mấy chữ này.

Hài lòng về xưng hô, Tiết Tử Linh sơ bộ thỏa mãn, còn muốn làm khó dễ hai câu, chợt nghe động tĩnh, quay đầu nhìn ra cửa.

Một khắc sau, một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, ăn mặc quần áo rực rỡ thập phần tươi đẹp chạy vào. Nàng trừng mắt nhìn Tiết Tử Linh cùng Trang Trừng, khoác lên cánh tay Cao Trường Phong, nói: "Trường Phong sư huynh, tại sao huynh không đến trường luyện võ nha!"

"Tiểu sư muội!" Cao Trường Phong vội vàng giật tay của nàng xuống: "Trước mặt khách nhân, muội khiêm tốn một chút."

"Trường Phong sư huynh?!" Tiểu sư muội mở to hai mắt, vẻ mặt khó có thể tin: "Muội làm sao vậy? Trước mặt những khách nhân khác cũng là thế này, như thế nào huynh không nói? Có phải huynh thấy các nàng xinh đẹp..."

Cao Trường Phong cắt ngang lời nàng: "Không được nói lung tung!"

"Hừ!" Tiểu sư muội tin tưởng vững chắc phán đoán của mình, nhận định sư huynh của nàng đứng núi này trông núi nọ, ngước cổ nói: "Các nàng có bao nhiêu xinh đẹp? Sau này ta so với các nàng càng đẹp hơn!"

Tiết Tử Linh buồn cười.

Cao Trường Phong lúng túng không thôi. Hắn muốn cho Tiểu sư muội nhanh chóng ly khai, nhưng cũng biết Tiểu sư muội vốn điêu ngoa, nhất định sẽ không chịu. . Đam Mỹ H Văn

Trang Trừng vốn cũng có ý đuổi người, vì vậy thừa cơ nói: "Vị Tiểu sư muội này xem ra có chuyện quan trọng hơn, nếu như Cao công tử là tới xin lỗi, hiên tại cũng đã nói, chúng ta sẽ không ngươi rồi."

Cao Trường Phong đành phải cáo từ: "Đa tạ Trang... Thiếu trang chủ."

Tiểu sư muội đạt được mục đích, vênh váo tự đắc mà kéo lấy Cao Trường Phong đi rồi.

Tiết Tử Linh đánh giá: "Kinh nghiệm sống chưa nhiều, nghé con đấy."

Trang Trừng gật đầu: "Ánh mắt không tốt lắm."

Tiết Tử Linh quay đầu nhìn nhìn nàng, nói: "Ngược lại ánh mắt Cao Trường Phong rất tốt. Tiểu sư muội bộ dáng không tệ, ngươi lại càng không cần phải nói."

Trang Trừng mấp máy môi, trên mặt lộ ra vui vẻ: "Ta như thế nào không cần phải nói."

"Chậc chậc..." Tiết Tử Linh nhéo nhéo đôi má Trang Trừng: "Hoa nhường nguyệt thẹn, nhân gian tuyệt sắc nha."

Vừa rồi Trang Trừng mặt dày mày dạn hỏi ra miệng, hiện giờ lại ngượng ngùng, trên mặt ửng hồng, dời hai bước, mắt đảo qua một bên: "Ân, Lô cô nương nói tiểu đội tìm chuông của Đại Chiêu Tự đã đến, là xảy ra chuyện gì sao?"

"Từ bỏ chứ sao." Tiết Tử Linh nhẹ nhàng nói: "Ta và ngươi vừa bước chân vào giang hồ, mang theo nó rất bất tiện, vừa vặn để nhóm tiểu hòa thượng này đưa trở về."

Trang Trừng khẽ giật mình, những lời này đến quá mức đột nhiên. Lần này gặp được, nàng vốn nàng vừa nghĩ Tiết Tử Linh là không giữ được đấy, việc này phải thuận theo tự nhiên, một bên lại luôn muốn hỏi Tiết Tử Linh, lần này có thể ở lại bao lâu? Nghĩ tới nghĩ lui vài lần, nàng liền không mở miệng.

Tiết Tử Linh vẫy tay: "Lại đây."

Trang Trừng nghe lời tới gần.

"Hôn một cái." Tiết Tử Linh nói xong nâng mặt nàng lên, "bẹp" một tiếng, hôn môi nàng, chưa đủ ghiền, thừa dịp nàng sững sờ liền tiến lên, cạy mở cánh môi đẩy hàm răng, câu lấy lưỡi nàng trong trong ngoài ngoài mà hôn một lần mỹ mãn. Cảm thấy trong lòng chỗ trống khô cằn hai tháng qua, rốt cuộc được lắp đầy.

Thời điểm Trang Trừng nhớ tới phải phản kháng, Tiết Tử Linh cũng không dây dưa, thuận theo thả nàng.

"Cô, cô!" Trang Trừng thở phì phò, không biết là bị tức hay là do bị vừa hôn.

Tiết Tử Linh híp mắt cười, bộ dáng vô lại xem ngươi làm gì được ta.

Trang Trừng quả thật không thể làm gì được nàng.

Bắt? Bắt không được.

Đánh? Đánh không lại.

Mắng? Hiện tại nàng mở miệng có thể không cà lăm đã không tệ rồi. Lại nói công phu mồm mép, Trang Trừng thật không có bao nhiêu tự tin có thể thắng được Tiết Tử Linh.

Chẳng lẽ lại muốn gậy ông đập lưng ông a? Cái kia Trang Trừng cảm thấy còn là mình chịu thiệt.

Nghĩ như vậy lại cảm thấy không đúng. Hai người các nàng đều là nữ tử, ai cũng không nhiều không ít cái gì, hôn hôn cái miệng sao mình lại bị thua thiệt đây?

Nghĩ đi nghĩ lại, Trang Trừng thông suốt! Đúng rồi, mặc dù là Tiết Tử Linh hôn nàng, nhưng trên lý thuyết mà nói, cái đó và nàng hôn Tiết Tử Linh cũng giống nhau.

Tự nhận là nghĩ thông suốt Trang Trừng, từ đó về sau không bao giờ phản kháng – dù sao cũng vô ích, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm tới cùng, nghênh đón mà lên, biến bị động thành chủ động!

Đối với một loạt suy diễn tâm lý này Tiết Tử Linh hoàn toàn không biết gì cả, chỉ nghĩ: đầu lưỡi Trang Trang thơm quá a!

Bài vị đại hội ở Bình Lan Sơn Trang là dựa theo thành tích thi đấu trước đó, từ thấp đến cao tiến hành luận võ. Đầu tiên do người thứ tự thấp đối với người thứ tự cao khiêu chiến, người thứ tự cao ứng chiến, người thắng tiếp tục hướng người cao hơn khiêu chiến.

Càng về sau càng đặc sắc.

Lô trang chủ cùng Trang Trừng và mấy vị khách gia thế hiển hách ngồi ở trên đài quan sát. Tiết Tử Linh hưởng phúc từ Trang Trừng, cùng nàng ngồi một chỗ.

Tiểu sư muội hôm qua gặp võ công cũng không sai, một cây roi ngắn khiến cho hổ hổ sinh phong.

Cũng không phải nói xem thường nàng, chẳng qua là hôm qua Tiết Tử Linh chú ý tới y phục và trang sức của nàng, mỗi một thứ đều giá trị liên thành. Người sẽ đem một đống thứ trang trí vô dụng đắt đỏ mang trên người, không giống như là người có quyết tâm tập võ đấy.

Lần này Tiểu sư muội lại thắng, nàng đắc ý phất một roi, phát ra tiếng giòn vang. Dưới lôi đài các sư huynh đệ liên tục vỗ tay tán thưởng, mở miệng một tiếng "Tiểu sư muội lợi hại!", ngay cả người bị đánh bại cũng chúc mừng nàng, nhìn ra được nàng cực được sủng ái.

Cũng không biết thế nào lại xem trọng Cao Trường Phong, hoặc là chỉ vì võ công của hắn tốt?

Lý do này khả thi nhất.

Vốn dĩ nội công căn bản của Cao Trường Phong không tệ, bằng không cũng không được Lô trang chủ nhìn trúng. Sau khi bị bắt về làm nghĩa tử, hắn càng tiến bộ hơn, cộng thêm vài đại hội trong vài năm nay đều là hắn đứng nhất. Ổn định ở vị trí thứ hai là Lô Phi.

Lúc chạng vạng tối, rốt cuộc đến lượt Lô Phi và Cao Trường Phong luận võ.

Lúc này mặt trời sắp lặn. Khí lạnh mùa đông đã chậm rãi bao phủ võ đài. Nhưng ở đây đều là người luyện võ, không úy kỵ chút rét lạnh ấy.

Đại đa số người đều cho rằng, kết quả lần này vẫn sẽ như lần trước. Nghĩa tử của Lô trang chủ đứng thứ nhất, con gái đứng thứ hai.

Lô trang chủ cũng cho là như vậy.

Bình sinh hắn kiêu ngạo nhất, một là Bình Lan Sơn Trang rơi vào tay hắn, hắn không bôi nhọ uy danh tổ tiên, đem một sơn trang to như vậy quản lý vững vàng như bàn thạch, hai là nữ nhi của hắn.

Nhưng bình sinh hắn tiếc nuối nhất, cũng là nữ nhi của hắn. Bởi vì đây là một đứa con gái, không phải một đứa con trai có thể tiếp quản sơn trang.

Hai bên thái dương Lô trang chủ đã mọc ra vài cọng tóc trắng, hắn nhìn hai người trên lôi đài, ánh mắt phức tạp.

Cao Trường Phong và Lô Phi đánh đến bất phân thắng bại.

Chỉ còn một chút nữa đại hội sẽ ngừng lại, cho nên mặc dù đánh nhau kịch liệt, lại nguy hiểm, khán giả cũng sẽ không quá lo lắng.

Lân này vị sư huynh xếp thứ ba đang đếm chiêu thức, đến đoạn lại báo một tiếng, theo âm thanh hắn vang lên, các sư huynh đệ tỷ muội đều rõ ràng, võ công của Lô Phi lại tiến bộ không ít.

Lô Phi cực kỳ khắc khổ. Rất nhiều người không rõ nàng là vì cái gì. Nàng không thể thừa kế sơn trang, cả đời này làm đại tiểu thư an ổn chẳng phải tốt hơn sao? Nhưng mà Lô Phi mặc kệ người bên ngoài thấy thế nào, nói ra sao, nàng vĩnh viễn chưa từng ngừng nổ lực.

Trang Trừng nghiêng đầu hỏi Tiết Tử Linh: "Sẽ ngang tay sao?"

Không chỉ là nàng, hầu như một nửa người ở đây trong lòng đều nghĩ như vậy. Bọn họ sắp đánh ngang tay rồi a, đánh có phiền không bọn họ xem đều thấy mệt mỏi.

Tiết Tử Linh lại nói: "Nhìn kỹ một chút."

Đúng lúc này! Cao Trường Phong đột nhiên sử dụng ra Đại hải tam thức! Đây là võ công truyền nhân của Lô trang chủ... Đoạt mệnh sát chiêu! Lô trang chủ bất ngờ bật dậy. May mà Cao Trường Phong chỉ vừa luyện, Lô Phi cố hết sức ngăn cản, bị chấn lui lại mấy bước, dùng kiếm chống được thân thể.

Dưới đài có người nhỏ giọng hỏi: "Có phải đáng ngang tay rồi không?" Vừa dứt lời chính là vài tiếng kinh hô!

Chỉ thấy sắc mặt Lô Phi trắng bệch, khóe miệng chảy ra máu. Ban đầu chỉ là một ít, sau đó càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhanh. Mọi người ngây người một lúc, áo trắng của nàng đã bị nhuộm đỏ một mảng lớn.

Dưới lôi đài lập tức nổ tung.

Tiết Tử Linh nhướng mày.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi