TỨ MẠC HÍ

Nửa tiếng trước tôi ngồi một chỗ đọc tạp chí, mẹ tôi yên lặng uống cà phê, mẹ vốn không mặn mà gì về chuyện giữa tôi và Nhiếp Diệc, thế mà lúc này lại không hề buông lời châm chọc, quả nhiên tôi là con ruột của mẹ. Đã sắp đến lúc tôi phải đi, mẹ tôi ủ giống nãy giờ cuối cùng cũng mới mở miệng nói với tôi: “Phi Phi, hồi nhỏ chị rất thích đọc tiểu thuyết trinh thám của Agatha Christie (*).” Mẹ ngừng một chút, nói: “Đời tư của Agatha cũng rất thú vị, bà ấy kết hôn hai lần, cuộc hôn nhân đầu tiên vì gượng ép nên đổ vỡ, nhưng bà ấy quả thật là một người có khả năng tổng kết rất tuyệt, chính nhờ kinh nghiệm của lần thất bại đầu tiên mà cuộc hôn nhân thứ hai mới vô cùng tốt đẹp.” Mẹ tổng kết: “Chị xem đi, trên đời đâu có chuyện gì hoàn toàn tồi tệ đâu, chỉ tùy vào cách nhìn của mỗi người, người thông minh có thể rút kinh nghiệm từ những chuyện không như ý, đồng thời tự mình thay đổi bản thân, nhờ đó mà có được hạnh phúc cả đời.” Bà hỏi tôi: “Có có hiểu ý mẹ không?” (* Agatha Christie (1890-1976): nữ tiểu thuyết gia trinh thám nổi tiếng người Anh.)

Tôi nói: “Dạ, chỉ cần mẹ không dùng mấy câu ví von thì con có thể hiểu được đại ý.” Mẹ tôi gật đầu, như sực nhớ ra điều gì mà lôi một thứ từ trong túi xách ra, tôi nhìn một cái, thì ra là một cuốn từ điển tiếng Đức dày như cục gạch.” Mẹ tôi vô cùng bình thản đưa cuốn từ điển cho tôi: “Nếu thực sự vẫn không nghĩ thông được thì nên học thêm một ngoại ngữ để di dời lực chú ý, nghe nói kiếp này ai học tiếng Đức thì kiếp trước đều những thiên thần gãy cánh, nếu tiếng Đức khó như vậy thì chắc có thể chữa lành được vết thương lòng (*).”

(* Sự biến thái của tiếng Đức: link) Tôi lễ phép từ chối mẹ, tôi nói: “Mẹ, mẹ thực sự là quá khách khí rồi, không cần cái này…” Mẹ tôi nói: “Không được, chị ở tận Indonesia xa xôi, nếu chị có suy nghĩ vẩn vơ thì mẹ cũng không nhìn thấy được, như vậy mẹ sẽ rất lo lắng, mỗi ngày chị phải học 100 từ vựng thì mẹ mới yên tâm được, học cho tốt nha, mỗi tối mẹ sẽ gọi điện kiểm tra tiến độ.”

Tôi rưng rưng nhân lấy món quà tạm biệt của mẹ. Đồng Đồng gặp tôi tại cửa lên máy bay, khi nhìn thấy cuốn từ điển cục gạch trong tay tôi, nó không khỏi sợ hại than: “Lên máy bay không được mang theo dao kéo cho nên chị Phi Phi liền đặc biệt mang theo từ điển phòng thân hả, hay ghê, dày thế này, đánh người chắc hiệu quả đó.” Tôi bất đắc dĩ nhìn cô ấy một cái, cô ấy tiện tay nhận cuốn từ điển ước lượng xem nó nặng cỡ nào, gào oa oa: “Mẹ ơi, nặng dữ vậy.”

Tôi đẩy đẩy kính râm xuống, cảm thấy con đường phía trước thật là ảm đạm, chán chường nói với cô ấy: “Đây là tri thức, tri thức là thứ nặng như thế đấy.” Hôm nay là ngày mười tháng sáu, âm lịch là 16 tháng 5, căn cứ theo hoàng lịch là ngày thích hợp cho cưới hỏi, đính hôn, kết nghĩa, chưa nói là còn thích hợp cho xuất hành, trời sáng khí trong, vạn dặm không mây, vừa nhìn đã biết hôm này là một ngày đẹp để lên máy nay. Trên máy bay, tôi chạm mặt với người mới đấu rượu với mình mấy hôm trước, Tạ Minh Thiên, cô ấy ngồi ngay phía sau tôi, đeo một đôi kính râm siêu lớn che non nửa khuôn mặt, chủ động bắt chuyện với tôi: “Nhiếp Phi Phi?”

Tôi nhìn nhìn nửa ngày mới nhận ra cô ấy là ai, gật đầu với cổ: “Tạ tiểu thư.” Cô ấy đẩy kính râm xuống tận chóp mũi, xua tay nói: “Cứ kêu tôi là Tạ Minh Thiên, tuy rằng lần đầu gặp mặt không vui vẻ gì mấy nhưng tôi thực sự khâm phục cô, rất có khí khái. Nhiếp Phi Phi, lần này chúng ta ngồi trong cùng một khoang máy bay, cũng coi như là có duyên rồi.” Cô ấy cười: “Có đôi khi tôi hành xử hơi độc địa, không gặp thì thôi chứ nếu chạm mặt thì tôi phải nói xin lỗi cô một tiếng.”

Tôi cũng cười lại, tôi nói: “Đúng là chúng ta có chút khúc mắc, nhưng thôi, cứ cười với một tiếng rồi quên hết chuyện không vui nhé.” Lại hỏi cô ấy: “Cô đi Indo giải quyết công việc à?” Cô ấy nói: “Đi quay phim điện ảnh, tựa đề của bộ phim là 《 Trú Mã Điếm gặp gỡ Lục Bàn Thủy (*) trên đảo Bali 》, trước tiên sẽ đi Jakarta lấy thiết bị, sau đó sẽ bay tới đảo Bali để ghi hình.” (* Trú Mã Điếm: thành phố của tỉnh Hà Nam; Lục Bàn Thủy: thành phố lớn thứ hai của tỉnh Quý Châu.)

Tôi sửng sốt một hồi, nói: “Trú Mã Điếm gặp gỡ Lục Bàn Thủy là cái gì?” Cô ấy nói: “À, có một cô gái rất văn nghệ đi từ Trú Mã Điếm ở Hà Nam tới đảo Bali du lịch, lúc đó gặp được một chàng trai rất văn nghệ đến từ Lục Bàn Thủy ở Quý Châu, hai người vừa gặp đã yêu, sau đó rơi vào biển tình.” Tôi nói: “Cái đề tài này thật là mới mẻ và độc đáo, cô diễn vai cô gái rất văn nghệ đó hả?”

Cô ấy nói: “Không, tôi diễn vai một cô gái người Hoa được sinh ra tại Kyrgyzstan, làm nhân viên phục vụ tại đảo Bali. Thực ra bộ phim này mới đầu có tựa đề 《 Trú Mã Điếm, Lục Bàn Thủy gặp gỡ Kyrgyzstan trên đảo Bali 》, nhưng khi lập hồ sơ gởi lên, tổng cục quản lý điện ảnh thì họ nói là tựa đề dài quá nên kiến nghị rút gọn lại một chút, xuất phát từ tinh thần yêu nước, không thể giản lược cái đoạn “Trú Mã Điếm gặp gỡ Lục Bàn Thủy” được, nên đành phải cắt bớt cái khúc “Cư-rơ-gư-dơ-xtan”. Nhưng thực ra anh chàng văn nghệ Lục Bàn Thủy không hề yêu cô gái văn nghệ Trú Mã Điếm, người mà ảnh yêu là nữ phục vụ người Kyrgyzstan, nhưng cuối cùng Kyrgyzstan bị bệnh nặng, Lục Bàn Thủy lại tay trong tay với Trú Mã Điếm, cho nên bộ phim điện ảnh này có tới hai nữ chính, tôi diễn một trong hai nữ chính đó.” Tôi nói: “…Ah.” Thực lòng không biết phải khen ngợi bộ phim điện ảnh này thế nào, suy nghĩ nửa ngày mới nói: “Xem ra mọi người đang rất quyết tâm đoạt giải thưởng.” Cô ấy hơi kinh ngạc, nói: “Quả thực là đạo diễn đang rất quyết tâm đoạt giải thưởng.”

Chúng tôi tiếp tục tám chuyện có liên quan tới vấn đề giải thưởng trong điện ảnh, thẳng đến khi máy bay cất cánh mới thôi. 4 giờ chiều máy bay đáp xuống Jakarta, Thuần Vu Duy tới đón chúng tôi. Xa xa đã thấy tay này đang ve vãn một cô gái châu Âu, tôi cùng Đồng Đồng tiến về phía anh ta, liền nghe thấy anh ta nói với cô gái kia: “Người Trung Quốc bọn anh cực kì thích làm thơ, dùng những câu thơ đẹp để ca tụng mỹ nhân, ví dụ như nếu anh muốn khen ngợi em, anh sẽ nói ‘Làn da như sứ cổ, đôi môi như đào thắm, này mắt ngọc mày ngài, khiến lòng ai say đắm’.” Mấy câu thơ kia anh ta ngâm bằng tiếng Trung nên cô gái mở to đôi mắt sáng truy hỏi ý nghĩa. Đúng lúc đó anh ta ngẩng đầu, nhìn thấy tôi, cực kỳ phong độ chia tay với cô gái ấy: “Em gái anh tới rồi, cưng có số phone của anh rồi đó, gọi cho anh nha ~ ” Tôi vòng tay nhìn anh ta, nói: “Duy thiếu gia, lần trước tán gái Bắc Kinh anh không có nói kiểu như vầy, khi đó anh nói anh là một người đờn ông Italia lãng mạn nhiệt tình.” Thuần Vu Duy thực sự là người Ý, mang trong mình hai dòng máu, mũi cao mắt sâu, như lời anh ta nói, dáng dấp ngon nghẻ thế này mà không đi làm sát thủ tình trường thì đúng là phụ lòng tạo hóa, để không phụ lòng tạo hóa, anh ta liền trở thành một sát thủ tình trường.

Anh ta cười ha ha: “Đối với những người đẹp phương Tây hoạt bát phóng khoáng, anh đây phải làm một người đờn ông phương Đông ôn nhu thần bí, đối với những người đẹp phương Đông dịu dàng kín đáo, anh đây lại trở mình thành một người đờn ông Italia lãng mạn nhiệt tình, cua gái còn phải tùy trường hợp.” Tôi với Đồng Đồng lập tức phục anh ta sát đất. Anh ta hỏi tôi: “Nghe nói lễ đính hôn của em tan thành mây khói rồi, sao lại hủy thế?”

Tôi nhìn về phía Đồng Đồng, Đồng Đồng vội vã lắc đầu. Tôi thở dài nói: “Đại nhân minh xét, nam thần đã có một thanh mai trúc mã cực kì xinh đẹp, ty chức vì kém may mắn mà thất bại trong luyến tiếc, nhưng chiến tích đạt được vẫn có thể coi là huy hoàng.” Anh ta nhìn tôi nửa ngày, quẹt mũi nói: “Người Trung Quốc chúng ta có một câu thơ đặc biệt dùng để an ủi cho tình cảnh này của em…”

Tôi lui lại một bước, nói: “Thôi khỏi, trình độ thi từ ca phú của tôi cũng thâm hậu không kém gì anh đâu.” Anh ta lập tức đổi giọng: “Người Ý tụi anh có một câu thơ đặc biệt dùng để an ủi tình cảnh này của em…” Suy nghĩ một chút nói: “Aizz, em chờ anh lên mạng search một chút…” Đến đảo V mất khoảng 2 tiếng đồng hồ ngồi máy bay. Thủy phi cơ lướt qua đại dương xanh thẳm được những hòn đảo nhỏ xinh điểm xuyết, tựa như những viên ngọc lục bảo đính trên tấm vải sa tanh màu xanh saphire. Indonesia được mệnh danh đất nước vạn đảo với hơn một vạn hòn đảo lớn nhỏ nằm rải rác từ Thái Bình Dương đến Ấn Độ Dương, trong đó hơn phân nửa là đảo hoang.

Đảo V vốn là một đảo núi lửa, dọc bờ biển có tới 20 tòa biệt thự, ngài Glenn Miller, chủ nhân của đảo, là một quý ông rộng rãi ôn hòa hiền hậu, dẫn chúng tôi đi tham quan hòn đảo, kể rất nhiều chuyện thú vị lúc mở mang nơi đây. Ví dụ như các căn biệt thự đều được xây dựng từ gỗ chở từ nơi khác đến chứ không chặt phá bất cứ loại cây cối nào trên đảo. Phòng ốc ở đây do một kiến trúc sư họ C rất thích họa tiết chấm bi thực hiện, thiết kế ban đầu là mọi bức tường đền được sơn màu tối kết hợp với chấm màu sáng, liền bị ông ấy nghiêm khắc bác bỏ. Ông Glenn cười nói: “Connery nổi trận lôi đình, oán giận vì tôi không tôn trọng thiết kế của anh ta, tôi bất đắc dĩ phải đáp trả lại: ‘Ông bạn già, ông cũng đâu có tôn trọng chứng sợ hãi đám đông của tôi.’ ” Chúng tôi cười một trận. Trời cao xanh thẳm, nước biển xanh biết, cát trắng sạch sẽ, cá biển sặc sỡ, tháng sáu thoáng chốc trôi qua, tháng bảy cũng nhanh chóng tới.

Trong vòng chưa đầy hai tháng, Thuần Vu Duy đã thay đổi 5 cô bạn gái đến từ châu Âu, châu Á, Bắc Mỹ, nam Mỹ, châu Đại Dương, chỉ câng tán thêm một cô châu Phi nữa là có thể thực hiện đại đoàn kết 7 châu (1). (1) Bảy châu: Á, Âu, Phi, Bắc Mỹ, Nam Mỹ, Đại Dương, Nam Cực. Đồng Đồng ngồi bẻ ngón tay, nói: “Cho dù có tán được gái châu Phi thì cũng chỉ mới có 6 châu thôi à.”

Ninh Trí Viễn cũng không ngẩng đầu: “Chẳng phải châu Nam Cực không có người sống sao? Không lẽ cô muốn anh Duy yêu đương với chim cánh cụt?” Đồng Đồng nói: “Tôi nhớ rõ là có người Eskimo sống mà?” Ninh Trí Viễn cốc trán cô nàng một cái: “Đồ ngốc, người Eskimo ở Bắc Cực, trình độ văn hóa kém thế này mà sao trà trộn vào được tập đoàn chỉ số thông minh cao chúng tôi hả?”

Tôi nhấc tay: “Ngại quá, là tôi thả cô ấy vào đây đó.” Thuần Vu Duy cầm ống hút uống nước chanh, giương mắt nhìn chúng tôi, chậm nửa nhịp nói: “Này, sao mấy người dám lập hội sỉ nhục tôi? Tôi đây mới vừa thất tình, đang vô cùng đau khổ đó.” Tôi nói: “Anh đá người ta mà đau khổ cái gì? Đau khổ cái con khỉ khô.”

Anh ta thở dài: “Chẳng phải là do Đồng Đồng bảo tôi là công tác lần này có khả năng hoàn thành sớm, cuối tuần này mình phải về rồi cho nên tôi mới chia tay người ta hay sao? Ai dè sau khi chia tay xong mấy người lại quặt ngược là còn phải chờ nửa tháng nữa.” Anh ta nhìn về phía Đồng Đồng: “Đồng Đồng, em cố ý chơi khăm tôi phải không?” Đồng Đồng khiếp sợ ôm lấy cánh tay tôi, tôi nói: “Thuần Vu Duy, anh đừng có ăn hiếp kẻ yếu nha.” Anh ta tủi thân: “Rõ ràng là kẻ yếu kia đang ăn hiếp tôi mà.”

Anh ta uống một hớp nước chanh, đột nhiên giơ chân đá ghế tôi: “Phi Phi, nhân tiện nhắc tới bạn trai cũ của em, nói thật là mấy năm qua anh đây vẫn luôn hoài nghi xu hướng giới tính của em, anh với Ninh Trí Viễn đều rất hiếu kỳ, rốt cuộc là loại đàn ông như thế nào lại có thể khiến em thần hồn điên đảo đến nỗi nguyện ý cùng hắn đính hôn. Em thấy đấy, anh đau khổ như thế, phải biết được tình sử của em thì anh đây mới được an ủi.” Ninh Trí Viễn phun một ngụm cà phê: “Em nói với anh là em hiếu kì chuyện này khi nào?” Thuần Vu Duy không biết từ đâu lấy ra một cái đồng hồ quả quýt, mở ra, nhìn xoáy vào Ninh Trí Viễn: “Cậu có dám thề trước tượng Đức Mẹ là cậu thực sự không có hiếu kỳ chuyện này không?”

Đồng chí Ninh Trí Viễn là tín đồ Thiên Chúa giáo, vẻ mặt đau khổ nhìn về phía Đức Mẹ của cậu ấy. Tôi nói: “Đẹp trai, thông minh, có tiền, tính tình tốt, còn chung thủy nữa.” Thuần Vu Duy lơ ngơ không hiểu nhìn tôi: “Cái gì?”

Tôi nói: “Thì không phải anh hiếu kỳ bạn trai cũ của em là người thế nào sao?” Lập lại một lần nữa: “Anh ấy đẹp trai, thông minh, có tiền, tính tình tốt, còn chung thủy nữa, thực sự hoàn mỹ không tưởng tượng nổi.” Ánh mắt Thuần Vu Duy lộ vẻ hoài nghi, nửa ngày, nói: “Aizz, đáng tiếc hắn ta có một thanh mai trúc mã phải không? Thanh mai trúc mã thực sự là loại tình địch khó chơi nhất trên đời này.” Ưu ưu sầu sầu nói: “Mối tình cay đắng nhất của đời anh cũng liên quan tới bốn chữ thanh mai trúc mã…” Thuần Vu Duy hăng hái dạt dào bắt đầu kể lể cho chúng tôi nghe về mối tình cay đắng nhất của đời anh ta, Ninh Trí Viễn và Đồng Đồng vểnh tai lắng nghe, vẻ mặt rất hưng phấn. Tôi cúi đầu nhâm nhi ly cà phê, người lâng lâng như đi vào chốn thần tiên thiên ngoại.

Đó là một buổi sáng tại Indo. Đây là lần đầu tiên sau khi chia tay tôi nhớ về Nhiếp Diệc toàn vẹn như thế. Mới đầu thực sự là không muốn nghĩ tới anh ấy nữa, cái quá trình đó cũng hơi thống khổ, nhưng năng lực thích ứng của tôi rất mạnh, hơn nửa tháng sau đã tập thành thói quen. Thuần Vu Duy là một người đoán ý qua lời nói và sắc mặt rất cừ, sát thủ tình trường như anh ta đều có cái bản lĩnh này, trằn trọc tới giờ mới hỏi tôi chuyện về nhiếp diệc, xem ra anh ta thấy tôi đã hết yêu rồi. Anh ta vẫn tin rằng những chuyện đau lòng chỉ cần nói ra thì sẽ trở thành quá khứ. Thực ra tôi nào có cái gọi là tình yêu, cùng lắm chỉ là tương tư đơn phương thất bại, nhưng chuyện này không thể nói cho họ biết được, mất mặt lắm.

Buổi tối tôi nhận được điện thoại đường dài của Khang Tố La, cô ấy ấp a ấp úng hỏi tôi chuyện với Nhiếp Diệc vì sao lại thất bại. Xem ra mọi người đều nghĩ qua hai tháng tôi cũng đã nguôi ngoại, có thể nhắc lại chuyện này rồi. Tôi kể hết quá trình chia tay với Nhiếp Diệc, Khang Tố La trầm mặc một lát, nói: “Phi Phi, mình từng nghe qua một câu nói, tình yêu của phụ nữ là giữ lại, tình yêu của đàn ông là buông tay.” Tôi thở dài, tôi nói: “Nếu như Nhiếp Diệc yêu mình thì mình sẽ không chủ động rút lui, mình đâu có cao cả được như vậy. Có điều bồ cũng biết vì sao Nhiếp Diệc lại muốn kết hôn với mình. Nói trắng ra là mình với Giản Hề trong mắt anh ấy đều như nhau cả thôi, khi đứng trên lập trường như vậy, nếu cùng tranh giành với một bệnh nhân thì mình thấy không hay lắm, rất là không có phẩm giá.” Tôi cười: “Bồ nói coi mình đâu có sa đọa tới mức có thể làm ra mấy chuyện đó chứ?”

Khang Tố La nói: “Thì ra là vậy.” Còn nói: “Trước đây mình cứ lo lắng là bồ thích anh ta như vậy, sợ có ngày bồ sẽ đánh mất bản thân.” Tôi nói: “Thực ra mình muốn mất lắm, nhưng không có ách nào khác, mình đây thực sự là quá mạnh mẽ mà.” Cô ấy ở bên kia nói qua loa: “Ừ ừ, đúng là rất mạnh mẽ.”

Chúng tôi thuê một hướng dẫn viên du lịch tại địa phương, chủ yếu là lúc xuống nước chụp hình thì phải nhờ người ta giúp đỡ thuyền trưởng theo dõi tình hình dưới nước. Vào một cuối tuần nọ, hướng dẫn viên du lịch nhân lúc rãnh rỗi dẫn chúng tôi đi thám hiểm một hòn đảo hoang chưa có người khai phá gần đó. Chúng tôi trải nghiệm cảm giác là người hoang dã ba ngày trên đảo hoang, khi trở về liền nhận được điện thoại của bà Glenn, nói là mới có thêm vài vị khách tới thăm đảo, trong có một cô gái người Trung Quốc, sắp xếp cho cô ấy nghỉ tạm trong phòng của tôi và Đồng Đồng có tiện hay không.

Tất nhiên là tiện rồi. Sau khi quay về đảo V, mọi người hẹn nhau thu xếp hoàn tất mọi công việc rồi đến quán Ánh Trăng nhậu một trận. Quán Ánh Trăng là một nhà hàng thủy tạ, hoạt động suốt 24 tiếng đồng một ngày, mỗi khi đảo đông khách thì còn có đầu bếp nổi tiếng sở hữu sao Michelin bay từ Paris tới nấu nướng. Mỗi lần đi công tác tôi đều sụt mấy kí, duy chỉ có lần này là vẫn duy trì cân nặng. Trên đường đi gặp được nhiều người lạ mặt đang tản bộ, thẳng cho tới khi vào quán Ánh Trăng mới biết, theo lời bà Glenn nói hồi sáng, có một vài vị khách mới tới đây, nhưng “một vài” rốt cuộc là bao nhiêu.

Chỗ ngồi ưa thích của chúng tôi đã bị người ta giữ trước, may mà có hai vị khách rời đi đúng lúc nên chúng tôi mới có bàn mà ngồi. Thuần Vu Duy lưu luyến nhìn về phía cái bàn trên ban công mà chúng tôi hay nhậu nhẹt, chán chường nói: “Anh thích nhất cái chỗ kia, 5h15′ chiều, ánh tà dương vừa vặn rơi trên mặt, làm tôn lên vẻ đẹp rạng rỡ trên má phải của anh.” Tôi quật một phát vào trán anh ta: “Anh chàng tao nhã này ơi, hoặc là ngồi im, hoặc là xéo hẳn đi.”

Thế mà anh ta ra đi không quay đầu lại thật. Tôi với Ninh Trí Viễn ngơ ngác nhìn nhau: “Từ lúc nào mà anh ta trở nên chính trực như này?” Lại thấy Thuần Vu Duy không quay đầu lại kia đang hướng tới cái bàn xinh xắn bên cạnh, đến gần vị khách nữ đang ngồi một mình. Ninh Trí Viễn che mặt nhăn nhó như bị sâu răng, Đồng Đồng cúi đầu thở dài, tôi gặm kẹo mút hỏi hai người họ: “Hai người còn chưa hiểu thói quen của anh ta à?” Thuận tay chọn một phần cá Tuyết nướng.

Cơm ăn được một nửa, Thuần Vu Duy thần thần bí bí quay lại, nói: “Rốt cuộc cũng hiểu lí do vì sao đột nhiên lại có nhiều khách lên đảo như vậy rồi.” Anh ta ngoắc ngoắc tay, chúng tôi lập tức ghé tai lại gần. Anh ta hạ giọng: “Bà Glenn là một nhà sinh vật học, đảo V có một truyền thống, tháng tám hằng năm sẽ mở cửa chiêu đãi những người bạn trong giới sinh vật học của bà ấy. Tiếng là mở cửa để chiêu đãi nhưng trên thực tế những vị khách được mời lên đảo đều được vợ chồng bà ấy chọn lựa kĩ càng, tất cả đều là những người vô cùng tài năng trong giới sinh vật học đến từ tất cả các quốc gia, đến nơi này giao lưu kinh nghiệm, chia sẻ những nghiên cứu của họ.” Đồng Đồng ngỡ ngàng nhìn quanh một vòng, vẻ mặt kính nhẹ nhàng nói: “Ý anh là những người đang ngồi quanh chúng ta đều là những nhà khoa học hả?”

Ninh Trí Viễn trầm ngâm nói: “Bà Glenn lại có năng lực hiệu triệu quần hùng như này sao? Những cuộc hội họp như này lẽ ra phải do các ban ngành đoàn thể đứng ra tổ chức mới đúng chứ? Em thấy đây không giống như là cuộc họp do cơ quan chính phủ đảm trách đâu mọi người.” Thuần Vu Duy cười: “Núi cao còn có núi cao hơn, đâu phải ai trong giới chụp ảnh cũng chạy theo giải thưởng Pulitzer, đâu phải nhà sinh vật học nào làm nghiên cứu cũng là để tranh giải Nobel, mà như mấy người biết đó, những nghiên cứu của giới sinh vật học các nước, một khi có có dính dáng tới “con người” đều chịu chế độ thẩm tra hết sức nghiêm ngặt, rất nhiều nghiên cứu bị cấm, nhưng có rất nhiều nhà khoa học lập dị vẫn tin rằng, những nghiên cứu bị cấm này mới là đề tài đột phá trong nghiên cứu sinh vật học, đáng để cho bọn họ tâm huyết cả đời, nghe nói diễn đàn này được sáng lập vì mục đích trên, không biết có bao nhiêu người muốn giành một suất gia nhập vào cái hội này, so với việc đoạt được giải thưởng này nọ lọ chai lại càng vinh dự hơn đó nha.” Ninh Trí Viễn và Đồng Đồng cực kỳ thán phục. Thuần Vu Duy hỏi tôi: “Phi Phi, em đang nhìn cái gì đó?”

Tôi thu ánh mắt lại, nói: “Không có gì.” Tôi nhìn thấy Giản Hề. Cô ấy chắc chắn là Giản Hề. Tôi đã thấy qua rất nhiều mỹ nhân nhưng Giản Hề vẫn là cô gái Á châu đẹp nhất mà tôi từng gặp cho nên không thể nào nhận lầm được. Cô ấy ngồi tại một góc khuất trong nhà hàng, mặt hướng về phía tôi, ngồi đối diện là một người da trắng, hai người họ đang uống trà trưa. Người đàn ông đó nhìn nghiêng rất anh tuấn, khoảng chừng 40 tuổi, nhưng người da trắng hay già trước tuổi cho nên cũng khó lòng đoán được tuổi thật của người ta. Cũng không giống bạn bè bình thường nói chuyện với nhau, hai người có vẻ rất thân mật, người đàn ông còn nắm tay Giản Hề, không nói câu gì, Giản Hề cúi đầu mỉm cười, người đàn ông nhân cơ hội hôn lên tay cô ấy. Họ đang tán tỉnh nhau.

Ở đây là Indo, là đảo V, sao tôi lại gặp Giản Hề tại chỗ này? Chỉ mới mấy hôm trước thôi, cô gái này đôi mắt đỏ hoe nói mình đã yêu Nhiếp Diệc hơn mười năm trời, nhưng sao giờ đây lại ve vãn một người đàn không khác nơi đây? Hai tháng qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhiếp Diệc đâu? Nhiếp Diệc anh ấy thế nào rồi? Tôi ăn xong miếng cá cuối cùng, lấy khăn ăn lau lau khóe miệng, nhà hàng đang mở một bài hát, dịch lời sang tiếng Trung chính là: “Khi em không còn thanh xuân nữa, nhan sắc đã tàn phai, anh vẫn sẽ yêu em chứ?” Tôi đi tới đứng bên cạnh bàn của Giản Hề, tôi nói: “Cô Giản, đã lâu không gặp.” Giản Hề ngây ngẩn nhìn tôi: “…Chị Nhiếp, sao chị lại ở đây?”

Tôi nói: “Tối nay cô có thể dành chút thời gian nói chuyện riêng với tôi không?” Cô ấy run sợ hồi lâu, chậm rãi gật đầu. Tôi nhìn đồng hồ, nói: “8 giờ rưỡi đi, tại chỗ này luôn.” Sau đó gật đầu với người bạn trai da trắng của cô ấy, nói: “Làm phiền rồi, hai người từ từ dùng bữa.” Khi quay trở lại, nhóm Thuần Vu Duy đang chờ tôi về cùng, anh ta hỏi tôi: “Em biết cô gái kia hả? Xinh quá đi mất.”

Tôi nói: “Anh đừng có mà đi trêu ghẹo cô ấy.” Anh ta buông tay: “Anh có bao giờ ra tay với bạn của bạn đâu.” Tôi cười, nói với anh ta: “Thuần Vu Duy, cho dù cô ấy không phải là bạn của em, anh cũng không được giở trò với người ta.”

Thuần Vu Duy sửng sốt: “Phi Phi, cái nụ cười này của em dọa chết anh rồi.” Tới khoát tay tôi: “Không xong rồi, em mau đỡ anh đi, em hù làm anh sợ tới mức chân mất hết cảm giác.” Tôi nhìn Ninh Trí Viễn: “Em có mang theo dao gọt hoa quả không, đâm đùi anh ta một phát, xem thử có thật là mất hết cảm giác rồi không.” Thuần Vu Duy lập tức nhảy cách xa tôi ba trượng.

Chúng tôi đẩy cửa ra ngoài, Đồng Đồng đột nhiên giật giật tay áo tôi, tôi nhìn theo ánh mắt của cô ấy, tại góc phòng gần với quầy bar, một người đàn ông đang đọc tạp chí vừa lúc ngẩng đầu, trong những vị khách mới tới, ngoại trừ Giản Hề, còn có một người châu Á nữa. Rốt cuộc tôi cũng hiểu vì sao Giản Hề lại ở chỗ này. Đây là một hội nghị quy tụ những nhà sinh vật học giỏi giang nhất, Giản Hề là đi cùng Nhiếp Diệc. Tôi cách vài dãy bàn đối diện với Nhiếp Diệc, mặt anh ấy không chút gợn sóng, nhìn tôi bằng ánh mắt bình thản. Bài hát đó vẫn còn đang phát tiếp “Tiền tài, thành tựu, trôi qua như mây khói.” Anh không có ý định di dời ánh mắt, cũng có không có ý định đi tới gần tôi. Tôi nở một nụ cười, gật đầu với anh. Anh hơi nhíu mày, cũng khẽ gật đầu. Đây là lễ tiết cơ bản nhất khi bạn bè tương phùng với nhau nơi đất khách quê người. Khi đó tôi ngây ngẩn cả người, chỉ gật đầu theo bản năng. Thuần Vu Duy ngờ vực nhìn tôi: “Em quen biết người kia sao?” Vừa đẩy cửa vừa nói một mình: “Thế mà em lại quen biết loại người lập dị này.”

Chúng tôi rời khỏi quán Ánh Trăng, tôi nói: “Sao anh lại biết người ta lập dị.” Anh ta cười: “Có thể tới đây tham gia cái hội nghị kia đều là kẻ lập dị trong những người lập dị.”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi