TỨ MẠC HÍ

Trợ lý Chử sắp xếp hai căn phòng cận kề nhau. Hắn ngồi trong phòng cô an bài xong xuôi, thay cô tắt điện, sau đó bật lên đèn ngủ, rồi đứng ngẩn ở phòng khách mấy giây, lúc sau đi lấy từ hộc tủ ra chiếc thảm tùy tiện trải lên ghế nằm. Cô từ trong phòng ngủ đi ra, đi dép bông đứng ở cửa hơi kinh ngạc nhìn hắn bày biện đâu vào đấy.

Hắn đang uống nước, lạnh nhạt nói: “Đợi em ngủ tôi sẽ về phòng bên cạnh.”

Cô chăm chú nhìn hắn, nói: “Nhiếp Diệc, em không cần anh thương hại.”

Hắn cũng nhìn lại cô: “Em đi ngủ sớm một chút, như vậy tôi mới có thể về sớm một chút.”

Không nghĩ tới cuối cùng hắn lại ngủ trước cô, hơn nữa còn ngủ rất say. Nửa đêm khát nước tỉnh giấc, mở mắt phát hiện kỳ lạ, trên đầu là đèn giường, hắn nằm trên giường, dưới đầu có gối, tay phải truyền dịch. Tuy hắn không mấy kinh ngạc, trước khi đi ngủ cảm giác đầu hơi nặng nề, nghĩ có lẽ là cảm mạo bình thường, chỉ là lúc này nhìn tình trạng có chút vượt ngoài dự liệu của bản thân, từ trên ghế mà lại chuyển đến giường tự bao giờ, đến kim đâm vào tay cũng không có chút ấn tượng.

Trên đầu giường có đèn, ánh sáng mờ ảo nhưng vẫn có thể nhìn được một góc giường, có điều như vậy là đủ. Hắn phát hiện cô đang nằm ở bên cạnh. Cả người cô đều nằm bên ngoài chăn, có lẽ là trong lúc chăm sóc hắn không nhịn được ngủ quên mất, váy lụa trắng được ánh đèn ấm áp chiếu lên, tóc dài gọn gàng sau đầu, không nằm hẳn hoi lên gối mà khẽ dựa đầu lên vai hắn, cả người cuộn lại như con tôm nhỏ nằm sát vào hắn, hoàn toàn là một tư thế thiếu an toàn. Đại khái có thể hiểu được vì sao hai tay cô lại ôm lấy tay trái hắn gọn vào lòng.

Rèm cửa sổ không có kéo ra, bóng đêm đen kịt, cửa sổ sát đất bị mở ra một khe nhỏ, gió ngoài trời len lỏi qua đó, mang theo một chút hơi lạnh. Đồng hồ đầu giường hiển thị ba giờ sáng.

Cứ như vậy cô cũng sẽ cảm mất.

Nước truyền không còn bao nhiêu, hắn cẩn thận rút tay trái ra, rút kim tiêm ném sang một bên, vén chăn lên, sau đó bế cô lên. Vóc người cô cao nhưng gầy, ôm lên có cảm giác đặc biệt nhẹ. Cô không bị làm cho tỉnh, hắn đặt cô nằm lên một bên giường, giúp cô đắp chăn trong lúc cô nghiêng người theo bản năng tìm một tư thế thoải mái. Tóc dài vì thế mà tán loạn trên mặt, hắn cúi người đem chúng vén ra sau tai. Sau tất cả những vẻ mặt kia của cô, hài lòng, cười cợt, khoe mẽ, giả vờ nghiêm túc, bình thản, thật lòng, tình cờ ưu thương hay gào khóc, cuối cùng khi ngủ cũng chỉ là một gương mặt an tĩnh như vậy.

Tủ trong phòng cô cũng có chuẩn bị sẵn áo ngủ dành cho nam, hắn vào nhà tắm lau đi mồ hôi trên người, đổi bộ quần áo ngủ mới, sau đó ra ngoài, rót một ly nước.

Đồng hồ lúc này hiển thị đã 3 giờ 15 phút, tiếng tích tắc từ đồng hồ điện tử vang lên đều đều, bỗng nhiễn cô từ giường lồm cồm bò dậy, lại nghe thấy tiếng cô mơ hồ: “Nước truyền.......” Hai giây sau như là giật mình: “Nhiếp Diệc, sao anh lại dậy rồi?”

Hắn đứng bên quầy bar chỉ chén nước: “Uống nước.”

Cô sửng sốt mất mấy giây, sau đó nhanh chóng xuống giường đi chốt lại cánh cửa sát đất, lại đi mở tủ ra, vừa tìm kiếm gì đó vừa nói liên tục: “Như vậy anh lại bị cảm lạnh mất, trước tiên đi lên giường nằm xuống đã. A không được, có lẽ chăn với đệm bị mồ hôi dính lên rồi, vậy thì anh ra ngồi ghế salon chờ một chút, em đi tìm đồ mới về.” Nói xong còn rút ra một chiếc chăn mỏng khoác lên vai hắn.

Hắn quả thực không biết hóa ra cô còn biết chăm sóc người ốm, hơn nữa còn có thể chăm sóc chu đáo đến vậy. Đổi vỏ ga và chăn xong, cô lần nữa kéo hắn nằm xuống ngay ngắn, chén nước cùng ấm nước đều bị mang về đầu giường, còn mang đến cả khăn lông ướt, trèo lên giường, tính toán lau mồ hôi cho hắn. Rốt cuộc hắn không nhìn tiếp được nữa, đè lại tay cô: “Không cần lau nữa, tôi đọc sách một chút, em đi ngủ chút đi.”

Bận rộn một hồi, cô đã hoàn toàn tỉnh ngủ, rất nghiêm túc lắc đầu: “Không được, em phải túc trực ở đây...... Em phải chăm sóc anh.”

Hắn khẽ cau mày: “Không được cậy mạnh, tôi không cảm thấy không thoải mái gì cả, chỉ là vừa tỉnh ngủ dậy không quá muốn ngủ nữa, em bây giờ ngược lại rất mệt còn buồn ngủ, không cần chăm sóc tôi nữa.

Một hồi lâu, cô hỏi hắn: “Vì sao anh có thể cậy mạnh mà em không thể?”

Cô dùng từ cậy mạnh này miêu tả hắn, quả thật khiến cho hắn sửng sốt một phen, hắn hỏi cô: “Tôi khi nào......”

Cô ôm đầu gối ngắt lời hắn: “Trợ lý Chữ lúc 12 giờ có gọi tới, nói anh mấy ngày nay bận rộn, làm việc và nghỉ ngơi rất không theo quy luật.” Cô lẩm bẩm: “Rạng sáng ngày 28 bay đi Mỹ, 13 tiếng bay đường dài, ngày 30 từ Mỹ bay về thành phố K, 16 tiếng bay đường dài, lại từ thành phố K bay đến đây, thêm hai tiếng rưỡi lái xe nữa, đường xá còn khó đi như vậy,” cô dừng mấy giây, hơi nghiêng đầu: “Kỳ thực hẹn hò này chỉ là em tùy tiện nói ra, thật sự không quá quan trọng, anh hoàn toàn có thể phớt lờ. Còn có vụ việc của giáo sư Evans kia, anh thật sự không cần phải tự mình đi một chuyến tới Mỹ như vậy. Nghe nói Chu Bái công khai tình cảm của cậu ấy và giáo sư, đến tang lễ của giáo sư mình cũng không dám tham gia, lần này cậu ấy...... Anh làm sao lại làm được?” Không chờ hắn mở miệng, cô cười cười: “Quên đi, kỳ thật đó không phải là chuyện quan trọng gì.” Cô nhìn hắn: “Nhiếp Diệc, anh làm tất cả những việc này khiến cho em rất cảm động, chỉ là em cảm thấy, bản thân mình cũng không yếu ớt như vậy, khiến cho anh lúc nào cũng phải đem bảo vệ thật cẩn thận trong nhà, cái gọi là thương tổn em cũng không dễ cảm nhận được như vậy......”

“Em không thấy chúng quan trọng.” Hắn tiếp lời cô: “Em có thể đối mặt với nó, tôi cũng không cảm thấy nó quá quan trọng, sở dĩ đi đến Mỹ là do cần phải đi một chuyến,” hắn hời hợt: “Là bởi vì tin đó báo chí đưa ra, đối với lễ cưới của chúng ta sẽ ảnh hưởng không tốt.”

Ngày hắn trở về từ núi Ngọc Sơn, thành phố S báo chi đưa tin khắp nơi sự kiện ngày đó của cô và Evans, thêu dệt cực kỳ sáng tạo, cũng viết rất cuốn hút, tuy là nhân vật đều dùng tên giả, thân phận không hề công bố rõ ràng, chỉ là để tránh bị mấy vị trưởng bối trong Nhiếp gia có cái nhìn không tốt, hắn đi Mỹ chủ yếu là vì nguyên nhân này.

Kỳ thực những việc này cô không cần thiết phải biết. Trơ lý Chữ không phải người nhiều chuyện, không biết vì sao lần này lại nói với cô nhiều như vậy.

Cô run lên, kinh ngạc nói: “Anh là nói, vì hôn lễ của chúng ta mới đi Mỹ giải quyết việc này? Vậy ý anh là,” cô nửa ngồi nửa quỳ xuống cạnh hắn, một tay vỗ vỗ ngực mình: “Ý anh là sau khi thu dọn mấy thứ đó, vẫn cảm thấy chúng ta có thể kết hôn, mà chưa hề nghĩ tới việc cùng em tách ra?”

Hắn cũng không muốn khiến cho cô có cảm giác bị ràng buộc, suy nghĩ hai giây, nói: “Tôi biết em với mối tình đầu của mình tình cảm rất sâu nặng.”

Cô ngừng thở: “Anh, anh biết rồi?”

Hắn tận lực đè lại cảm xúc cùng cô thảo luận: “Nhưng Phi Phi, em có từng nghĩ tới hay không, có thể anh ta không tốt như trong suy nghĩ của em, có thể anh ta từng có rất nhiều mối tình, thậm chí còn có một người bạn gái đang cân nhắc đến chuyện kết hôn. Tiếp tục yêu thích anh ta đối với em sẽ không có bất kỳ lợi ích nào, còn có thể tổn thương em. Nếu như vậy, em sẽ làm gì?”

Cô nghe vậy, tựa hồ thở phào nhẹ nhõm:”A...... Người em yêu, anh ấy sẽ không như vậy đâu.”

Hắn chăm chú nhìn cô hồi lâu, lạnh nhạt nói: “Trên thực tế là như vậy.”

Theo tư liệu trợ lý Chữ tra được về Hứa Thư Nhiên từ đầu đến cuối là một tên đào hoa, đời sống tình cảm không chỉ phong phú bình thường, mà còn đặc biệt hỗn loạn.

Cô có chút nghi hoặc, ngẫm lại nói: “Nhiếp Diệc, em thấy có lẽ chúng ta có chút hiểu lầm gì đó......”

Hắn ngắt lời cô: “Lúc này lấy tôi là một lựa chọn tốt hơn cả.”

Cô lại một lần nữa ngây ngẩn cả người, thậm chí không tự chủ được mà dùng một tay che miệng lại: “Anh mới vừa nói cái gì cơ......”

Trên đời này không phải chuyện gì cũng làm một lần là thành công luôn, làm bất cứ điều gì cũng cần chú ý phương pháp, từng bước đều phải chính xác, lại như làm thí nghiệm vậy, nếu muốn có kết quả tốt nhất, không chỉ cần một thái độ nghiêm túc kín đáo, mà còn cần có thời gian. Nếu như yêu là một cuộc thí nghiệm dài, hắn muốn có được một kết quả tốt nhất, mà thí nghiệm đó lại là cô, để bảo đảm không có sơ hở nào, tốt nhất là dùng phương thức có thể khiến cô dần thích ứng, từng bước từng bước từ từ đi.

Hắn tỉnh táo quan sát vẻ mặt cô, chậm rãi nói: “Có nhiều người chưa đủ tốt, không thích hợp, như vậy liền dứt khoát quên anh ta đi.” Hắn tiếp tục: “Cho dù mong muốn với hôn nhân của em có chút thay đổi, cũng không cần phải ngay lập tức hủy đi, nguyện vọng đó của em chúng ta có thể cùng thử, Phi Phi, dù sao em cũng không có chán ghét tôi.”

Cô đột nhiên ngẩng đầu, như là bị điều gì làm cho sửng sốt, một lúc lâu, cô nhẹ giọng nói: “Nói em tưởng bở cũng được, nhưng nếu như không phải em hiểu sai, ý của anh nói là...... Anh sẽ thử thích em? Chính là ý này phải không? Nhưng vì sao......” Cô tự hỏi tự trả lời: “Là do thói quen sao?”

Phản ứng như vậy khiến hắn có chút không xác định được là cô hài lòng hay vẫn chống cự, cân nhắc một chút, hắn hỏi cô: “Em hả? Đồng ý thử nghiệm? Nếu chúng ta trước giờ vẫn rất thích hợp, tương lai em muốn một cuộc sống hôn nhân như vậy, tôi nghĩ chúng ta cũng có thể thích ứng rất nhanh thôi.”

Cô nhìn hắn rất lâu, sau đó hỏi hắn: “Nhiếp Diệc, anh có biết những lời mình vừa nói ra là có ý gì không?” Cùng lúc nói ra những lời đó, cô cũng tiến lại gần hắn, tay trái chống lên đầu gối hắn, tay phải khoác lên vai hắn, tư thế với đêm đó giống nhau y đúc, nhưng lần này hắn không né tránh, tùy ý để môi cô lại gần. Nhưng cô cũng chỉ đến cách 1cm thì dừng lại, ở một khoảng cách khiến cho hai người có thể cảm nhận được hô hấp của nhau, thanh âm cô trở nên vụn vặt: “Anh có rất nhiều giới hạn, em thì không có, nói không chừng em sẽ thường xuyên làm như vậy với anh, có thể khi tâm tình kích động mà làm ra......” Tuy nói trắng trợn ra như vậy, nhưng chung quy vẫn không tiến lên, cô mang lời còn lại thu về, khóe miệng nhếch lên, chống lên vai hắn định rút lui.

Lại bị hắn nắm chặt bả vai giữ lại.

Cô không rời đi được nữa, hơi kinh ngạc nhìn hắn. Hắn chống lại ánh mắt cô, rất tốt, khoảng cách này, rất hoàn mỹ cho một nụ hôn.

Khoảnh khắc môi chạm môi cô bất ngờ đến ngơ ngẩn. Cô là đánh giá quá thấp hắn hay đánh giá quá thấp chính mình? Nhưng cô không chống cự, cũng không như ban ngày tùy ý cho hắn nắm giữ quyền chủ động, chỉ sửng sốt mấy giây liền bắt đầu đáp lại, thái độ phi thường nghiêm túc.

Nhưng tư thế này khiến cô có chút không thoải mái, hắn liền nghiêng người tận lực phối hợp với cô, giúp cho cô dễ dàng quỳ một chân bên cạnh hắn, hai tay đều vòng qua cổ hắn. Bọn họ đã rất gần, môi cô mềm mại, trong sự ngột ngạt thanh âm thở ra cũng rất êm tai. Cô trước mắt hắn lúc này không còn kiên trì suy trì lạnh lùng mà thể hiện ra bộ dáng ôn nhu quyến rũ, nhẹ giọng kêu tên của hắn, Nhiếp Diệc.

Đó là một nụ hôn rất dài.

Ngoài cửa sổ cũng không biết trời đã bắt đầu mưa từ khi nào.

?

Sau đó mọi thứ cứ như vậy đi đến cái ngày sau, ngày mùng 7 tháng 10 năm ấy bọn họ kết hôn, sau hai tháng thì cô mang thai.

Sáu năm trôi qua.

Gió đêm đó trên Ấn Độ Dương cũng giống như tối nay. Mà không, là như sáng nay.

?

Bình minh lên, xua đi những hắc ám cuối cùng còn sót lại, cả khu vườn một mảng yên tĩnh, hắn bật toàn bộ đèn trong phòng làm việc, rót cho mình một chén trà, lại bật loa lên, là một bài hát cũ cô thích nhất: “Chỉ nguyện được cùng làm một sinh mệnh với người, ngày hôm qua bóng dáng người còn ở bên, vẫn luôn nghĩ rằng vĩnh viễn không tách rời......”

Bên ngoài, lục bình trong bể lớn hầu hết đã kết quả, chỉ còn vài cây để lại vài bông hoa sắp tàn, hắn uống từng ngụm từng ngụm trà, nhớ tới một buổi tối kia ở hội quán Hồng Diệp, bọn họ ngồi với nhau trong biệt thự xem phim, tối ngày hôm ấy cô nói rất nhiều.

“Đã quen sinh hoạt hai người, nếu như một người đột nhiên rời đi, nhất định sẽ rất cô quạnh a.”

“Nếu như em rời đi thế giới này trước, tin rằng em đã hoàn toàn rời đi sẽ khiến anh dễ chịu hơn, hay tin rằng em mỗi tối sẽ trở về ở bên cùng anh xem TV sẽ khiến anh thấy dễ chịu hơn?”

“Nhiếp Diệc, nếu như em buộc phải rời đi trước anh, anh sẽ cảm thấy cô đơn chứ?”

Em nói xem, Nhiếp Phi Phi.

Hết hồi II.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi