TỨ MẠC HÍ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: CP88

***

Tôi nhớ Nhiếp Diệc đã từng nói với tôi một câu.

Chính là cách mấy ngày trước khi chúng tôi về nước làm lễ cưới. Tôi vẫn bị hai chị em nhà kia ám ảnh, vô cùng tò mò không biết cuối cùng họ sẽ ra sao, trên đường nói liên hồi lải nhải với hắn, nói đáng lẽ chúng tôi không nên cứ như vậy rời khỏi, lại nói có lẽ chúng tôi còn có thể làm thêm cái gì đó nữa.

Nhiếp Diệc bèn ngẩng đầu lên từ mấy tờ báo nói với tôi câu nói này: “Những loại bi kịch ấy luẩn quẩn quanh hai nguyên nhân, một loại là thời điểm nên tin tưởng thì lại hoài nghi, một loại là thời điểm nên hoài nghi thì lại nguyện ý tin tưởng. Đây là chuyện rất riêng, người ngoài như chúng ta không giúp đỡ được gì cả.”

Hắn nói đúng, mâu thuẫn giữa người và người, sau đó gây ra xung đột, cuối cùng tạo thành bi kịch, cơ bản là một vòng luẩn quẩn, hoặc là thời điểm nên tin tưởng thì lại hoài nghi, hoặc là thời điểm nên hoài nghi thì lại nguyện ý tin tưởng.

Khi đó máy bay vừa vặn đang ở độ cao vạn mét, ghé tai gần cửa sổ còn có thể nghe thấy tiếng sương ngưng thành băng yếu ớt.

(?)

Sau sự kiện đó tôi thật sự không muốn tiếp tục gặp thêm một cảnh tượng nào tương tự như vậy nữa.

Nhưng vừa rồi lúc Ung Khả rời khỏi hội trường, khóe mắt phiếm hồng cùng lạnh lẽo đó khiến tôi bỗng nhiên nhớ lại câu nói kia, đầu óc nhất thời có chút miên man, tư duy bay xa, vì lẽ đó nên Ung Khả là bởi vì đã từng hoài nghi trong thời điểm nên tin tưởng hay đã tin tưởng trong thời điểm nên hoài nghi đây? Mà lúc trước đến tột cùng là tin cái gì? Hoài nghi cái gì?

Mãi đến tận khi chủ tịch câu lạc bộ vỗ vai tôi hẹn cùng đi ăn cơm, tôi mới từ trong đống câu hỏi liên tiếp đi ra, nhất thời cảm thấy mình rảnh rỗi quá rồi. Dù là không cảm thấy hứng thú nhưng bỏ thời gian ngồi nghĩ mấy thứ đó cũng rất tẻ nhạt.

Đại khái là do Nhiếp Diệc hôm nay trên buổi tọa đàm trêu chọc tôi, khiến cho hình ảnh của hắn trong mắt mọi người trở nên thân thiện hơn nhiều, mặc dù tọa đàm đã kết thúc nhưng vẫn bị coi như Bách khoa toàn thư, bị mọi người vây quanh hỏi đủ thứ thắc mắc.

Chủ tịch mời tôi đi quán cà phê của trường ôn chuyện cũ, Khang Tố La cũng dự định sẽ đi theo.

Khang nhị uống nước liếc mắt về phía Nhiếp Diệc bị vây kín xung quanh, lắc đầu cười: “Bây giờ giới trẻ gan thật lớn, Nhiếp Diệc kia quanh năm mang theo cái vẻ mặt băng sơn ngàn năm người cách xa 300km chớ lại gần như vậy, vậy mà nói hỏi liền thật sự dám chạy đến hỏi.”

Tôi xé một thanh kẹo cao su cười mắng cô ấy: “Cái gì mà băng sơn ngàn năm, phải là cao cao tại thượng, nhớ chưa?”

Khang Tố La lập tức hưng phấn, tràn đầy phấn khởi ghé về phía tôi: “Ta nói cái bí danh này của Nhiếp Diệc cũng quá là.... ”

Tôi cảm giác ngày hôm nay đã nói chuyện quá nhiều với Khang Tố La rồi, nhất thời không muốn để ý đến cô ấy muốn đứng lên ra ngoài, đột nhiên nghe tiếng Nhiếp Diệc từ trên đài truyền đến: “Đi đâu vậy?”

Tôi sửng sốt dừng chân, nhìn trước nhìn sau một chút, kết quả lại thấy cả phía trước và sau đều đang dừng động tác lại nhìn về phía chúng tôi đứng chỗ này, chỉ có Khang nhị thần kinh khá vững, còn đang nói: “...... Hắn chắc là còn chưa biết được......” Có điều đang nói cũng cảm nhận được bầu không khí khác thường bèn dừng lại, nhìn trái nhìn phải, sau đó không hiểu ra làm sao nhìn tôi.

Nhiếp Diệc hai tay đều chống trên bục giảng, bốn phía vẫn bị bao quanh bởi những thanh niên nghiêm túc hiếu học. Trên màn chiếu đang dừng lại ở slide cuối cùng, là một tấm ảnh tế bào nào đó tôi không thể nào hiểu được, cậu sinh viên khoảng mười tám mười chín đứng gần hắn nhất hết nhìn hắn lại quay sang nhìn chúng tôi.

Tôi lại nhìn về phía sau một lần nữa, sau đó quay đầu lại xác nhận với Khang Tố La: “...... Gọi mình hả?” Tôi cứ nghĩ là mình đã khống chế âm lượng, nhưng cũng có thể là vì bị giật mình nên không khống chế được như ý muốn.

Thành ra Khang Tố La còn chưa kịp trả lời, Nhiếp Diệc đã mở miệng: “Hỏi em đó, đi đâu vậy?” Vẻ mặt hắn thập phần tự nhiên bình tĩnh, xuyên qua cả một nhóm người, xuyên qua khoảng cách gần mười mét hỏi thăm tôi như vậy, nhìn thế nào cũng không ra là đang hỏi một vấn đề nghiêm túc trong công việc.

Có mấy sinh viên đang định ra khỏi hội trường cũng dừng lại bước chân, mọi người tựa hồ vừa không hiểu lại vừa hiếu kỳ, nhưng thấy tôi không phản ứng mà lại nhìn một lượt họ, có lẽ khiến bọn họ tự cảm thấy lúng túng, bắt đầu giả vờ trò chuyện, cũng vì thế mà không thể dừng lại hoàn toàn ở chỗ chúng tôi. Nhiếp Diệc nghiêng đầu nhìn tôi, trong đôi mắt như đang tìm kiếm gì đó, tôi nhanh chóng trả lời: “Đi uống trà.”

“Vậy lát nữa tôi tìm em ở đâu?”

Bầu không khí trong hội trường trong nháy mắt trở nên quỷ dị an tĩnh, nhưng lại lập tức khôi phục âm thanh nói chuyện râm ran, có người đứng từ xa còn làm bộ lơ đãng đưa mắt tới, còn có người ngồi phía sau cũng làm bộ lơ đãng quay đầu lên phía trước nhìn tôi. Việc này cũng dễ hiểu thôi, mọi người hiếu kỳ. Nhưng bởi vì tôi thật sự không biết chủ tịch đưa chúng tôi đi đâu uống trà, không thể làm gì khác hơn là nhìn sang chủ tịch, mà chủ tịch lúc này dường như còn đang khiếp sợ, hoàn toàn đã bị khóa miệng, chỉ có ánh mắt không ngừng bay qua tôi lại lượn qua Nhiếp Diệc. Tôi nhắc nhở cô ấy: “Học tỷ, địa chỉ quán cà phê.”

Chủ tịch rốt cuộc cũng hoàn hồn: “Địa chỉ, à địa chỉ, số 21 đường trường.” Lại liếm môi một cái máy móc bổ sung: “Từ đây đi thẳng ra, gặp ngã ba đầu tiên thì rẽ phải, đi khoảng 500 mét, quán đó tên là Điệp Hựu Phi.”

Nhiếp Diệc gật đầu: “Vậy hai mươi phút nữa tôi tìm mấy người.” Lại theo thói quen nhắc nhở tôi: “Đừng có chạy lung tung.” Nói xong thì ánh mắt một lần nữa quay lại tấm ảnh trước mặt, xem như là cuộc đối thoại này đã kết thúc, quay đầu cùng cậu sinh viên vừa rồi tiếp tục giải thích cho vấn đề học thuật của cậu ta.

Bầu không khí trong hội trường trở về tự nhiên như không thể tự nhiên hơn, giống như chưa từng có một trận hỗn loạn kia, chỉ là tiếng bàn luận xôn xao có phần nhiều hơn một chút, hơn nữa đề tài không còn dừng ở buổi tọa đàm, cũng không phải việc đi thư viện hay đi nhà ăn ăn tối nữa.

“Cho nên chị ấy là...... vợ của bác sĩ Nhiếp à...... Chị ấy vừa rồi cũng nói chồng mình là nhà sinh vật học mà......”

“Biết đâu là thư ký thì sao? Công ty bác sĩ Nhiếp nhiều khoa học gia như vậy, cũng có thể chị ấy gả cho một nhà khoa học gia khác thì sao?”

“Nếu là thư ký của bác sĩ Nhiếp thì sao anh ấy phải đi tìm chị ấy? Còn bảo đừng chạy lung tung? Đâu ra có cái trường hợp boss phải chạy đi tìm thư ký hả?”

“Nói không chừng phong cách làm việc của công ty của người ta nó như vậy, đối với công nhân viên đặc biệt thân thiết......”

“Ách, nói nhỏ nói nhỏ thôi, chị ấy sắp đi tới rồi.”

Tôi lấy chai Yakult từ tay Khang Tố La, cắm ống hút chậm rãi uống.

Chủ tịch câu lạc bộ thì vô cùng xoắn xuýt, không chắc chắn hỏi tôi: “Ý của bác sĩ Nhiếp là chúng ta không cần chờ anh ta kết thúc mà có thể đi uống trà trước sao? Nhưng thế này có phải là không hợp quy củ một chút nào sao, dù sao anh ta cũng là nhân vật vô cùng quan trọng học viện mời tới......”

Khang Tố La đẩy cô ấy đi tiếp: “Chúng ta ngồi đây hơn hai giờ rồi, cần gấp ra ngoài hít thở không khí trong lành nha.”

Tôi đi bên cạnh Khang Tố La, vừa vặn nghe thấy tiếng trò chuyện phía sau, có nam sinh dè dặt hỏi: “Bác sĩ, vậy chỉ còn 20 phút nữa để đặt câu hỏi thôi ạ?”

Nhiếp Diệc nói: “Đúng thế.” Nói tới đặc biệt tự nhiên: “Tôi còn phải về bổ túc kiến thức cho vợ.”

Tiếng cười vang dội truyền ra.

Tôi lảo đảo, Khang Tố La vội đỡ lấy tôi, tôi nói: “Mình muốn bổ túc kiến thức sinh vật học, nhưng không muốn thời gian hẹn hò sau này của chúng mình đều là điên cuồng bổ túc kiến thức như vậy đâu, mình kỳ thực không thích học bổ túc như vậy......”

Khang Tố La liếc về phía sau, đầy thiện ý an ủi tôi: “Mình đoán là hắn chỉ trêu đùa bồ thôi, không cần sợ.” Nói xong lại phân tích cho tôi nghe: “Người ta hẹn hò đều là ngắm hoa thưởng trăng, nhâm nhi một ly rượu vang, nếu không khí tốt đẹp còn nổi máu nghệ thuật làm thơ ca hát, không thể nào đến lượt bồ lại vớ phải nguyệt hắc phong cao(*), vùi thân dưới ánh đèn bàn luận sinh vật học đi, mình cảm thấy Nhiếp Diệc cũng sẽ không tàn nhẫn với bồ như vậy đâu.” Suy nghĩ một chút, cô ấy không chắc chắn lắm bổ sung thêm cái phó từ: “Chắc là như vậy đấy......?”

(*) trời đen gió lớn. Khang nhị thật ra hay nói thành ngữ tục ngữ các kiểu lắm, mà trước đó ta hay đơn giản hóa đi để đỡ phải giải thích, mà chắc từ bây giờ phải chịu khó giữ nguyên )))

Tôi: “Chắc là?”

Cô ấy xoắn xuýt: “Mấy vị thiên tài mình không thể hiểu được đâu mà.”

Chúng tôi buồn bã trò chuyện chủ đề này đến tận khi bước ra khỏi cửa lớn, lại không nghĩ tới đụng phải Ngũ Tư đang chờ sẵn ở một bên, cũng không biết đã đợi ở đó bao lâu, hai tay khoanh trước ngực, mím môi trừng tôi, khí thế quả thực là rất lớn. Nhưng chúng tôi không có ý định muốn dừng lại nói chuyện cùng cô ta, vòng qua cô ta muốn đi, lúc đi ngang qua lại nghe được tiếng của cô ta có chút kìm nén: “Nhiếp Phi Phi, cô luôn rất gặp may.”

Chúng tôi vẫn...... không để ý tới cô ta, đi thẳng về phía quán cà phê.

Đi được nửa đường, chủ tịch rốt cục cũng hoàn toàn tỉnh táo: “Giỏi lắm Nhiếp Phi Phi, thế mà lại gả cho Nhiếp Diệc rồi, nghe nói anh ta là một trong những thiên tài thông minh nhất thế kỷ 21 đấy!” Dòng suy nghĩ của cô ấy trở nên mạch lạc vô cùng, còn đâu đó như ẩn như hiện một tinh thần bát quái nho nhỏ: “Hai người làm sao mà quen biết nhau sau đó lại còn kết hôn vậy? Lại còn cố tình đi cùng nhau tới đây, khà!”

Tôi chuyên nghiệp trả lời lại cô ấy một cách gọn gàng: “Chỉ là người nhà hai người tụi em đều khinh thường tự do yêu đương, một mực tin tưởng hôn nhân cha mẹ sắp đặt là an toàn tin cậy nhất.”

Trên thực tế Nhiếp Diệc đến muộn mất mười phút, đối với hắn những nơi này không phải là những nơi bình thường có thể hay đến.

Ánh nắng mơ màng, chủ tịch và Khang Tố La tự giác biết không nên quấy nhiễu chúng tôi hẹn hò, ngồi hàn huyên mười phút liền đi trước, để lại một mình tôi ngồi ở bàn ngoài trời của quán đeo tai nghe nhạc, miệng ngậm ống hút uống trà Thiết Quan Âm. Âm lượng trong tai nghe ở mức lớn nhất, tiếng hát nữ sầu bi lại lưỡng lự: “Cứ ngỡ mưa lớn ngày ấy đã dội đi ký ức đôi ta, nhiều năm sau lại từng đoạn từng đoạn rời rạc ùa về.......”

Chợt có một ngón tay gõ gõ lên mặt bàn trước mặt.

Tôi rút tai nghe ngẩng đầu, nhiệt tình chào hỏi hắn: “Hắc, Nhiếp tiên sinh anh đến muộn rồi, Nhiếp tiên sinh anh mang theo cái ván trượt kia làm gì vậy?”

Hắn buông mí mắt nhìn tôi: “Tôi nghĩ cầm thứ này đến còn hơn cả một bó hoa, thấy em nhìn chằm chằm nó đến năm phút rồi.” Hắn đang trêu chọc tôi.

Tội sặc trà. Bên cạnh quán cà phê có một rừng cây nhỏ, trong rừng có một con đường bê tông uốn lượn vòng vèo, tuy không quá ăn nhập với cánh rừng nhưng rất hợp với quán cà phê này. Mấy phút trước có một cậu nhóc dọc theo con đường đó trượt ván, tay chân vụng về rất đáng yêu, tôi nhìn cậu bé ấy rất lâu, kể cả ván trượt của cậu bé nữa.

Tôi cúi đầu tiếp tục uống trà: “May là mẹ em dạy em phải thường xuyên chú ý giữ hình tượng, nên người ta sẽ không biết được em đang ngồi đây nhìn lén hehe.”

Hắn cười châm biếm: “Nhìn lén? Tôi chỉ hiếu kỳ em có thể duy trì tư thế đó bao lâu thôi.” Ngồi xuống, còn tiện tay rút ống hút trong miệng tôi đi: “Uống trà như vậy không phải là thói quen tốt.”

Tôi đưa tay muốn cướp lại: “Ai ai ai ai trả lại cho em, không có ống hút không được đâu, son sẽ bị trôi đi đó.”

Hắn mặt không cảm xúc rướn người lên. Sau đó thì cảm giác môi bị môi hắn nhanh chóng phủ lấy. Nhân viên phục vụ mang iPad đến order đứng bên cạnh không biết nên tiến hay lùi. Hắn rất tự nhiên rời khỏi môi tôi, tiếp lấy iPad trong tay nhân viên tùy ý lựa một cái, ngẩng đầu nhìn tôi hai giây: “Sao thế?”

Tôi vẫn còn khiếp sợ che môi nhìn hắn không biết nói gì, nửa ngày mới nói ra được sáu chữ: “Trả lại ống hút cho em.”

Hắn lạnh nhạt nói: “Sạch rồi.” Chỉ chỉ môi tôi bổ sung: “Son ấy.” Ý tại ngôn ngoại(*) chỉ không cần dùng đến ống hút nữa.

(*) hàm ý chính ở lời nói

Tôi câm nín năm giây, khó khăn mãi mới thốt lên lời: “Bắt đền anh đấy.”

Hắn rất dễ nói chuyện, cầm điện thoại tắt đi tiếng chuông liên tục, ném tới bên cạnh hỏi tôi: “Bồi thường thế nào?”

Tôi lẩm bẩm nói: “Bồi thường thế nào à......”

Tôi nhìn hắn thật lâu, hắn yên tĩnh chờ đợi, thứ hắn không thiếu nhất cho tôi chính là kiên nhẫn. Thật lâu sau tôi mang vẻ mặt cao thâm khó dò ngoắc ngoắc ngón tay về phía hắn, mà hắn cũng rất phối hợp lại gần theo ý tôi, đúng lúc tôi đang muốn hôn trả lại thì nhân viên phục vụ bưng cà phê đến xen vào giữa: “Tiên sinh cà phê của......” Đại khái lúc này mới phản ứng lại mình đang làm bóng đèn phá hoại chuyện tốt của người ta, nhanh chóng thu tay về, nhưng bởi vì lùi gấp, cốc cà phê vì thế mà đụng phải ghế, tôi vội vàng lùi về sau, Nhiếp Diệc cũng nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy tôi, kết quả lại thành ra cà phê bắn ra làm ướt một mảng trên tay áo sơ mi của hắn.

Nhân viên phục vụ cuống quýt tìm khăn giấy lau lau lên tay áo Nhiếp Diệc, liên tục xin lỗi: “Tiễn sinh xin lỗi, thật sự tôi không cố ý......”

Nhiếp Diệc xắn tay áo lên nói với hắn không sao. Tôi yên lặng liếc nhìn Nhiếp Diệc lần nữa ngồi trở lại, lại yên lặng nhìn nhân viên phục vụ, không lạnh không nóng nói với cậu ta: “...... Người cậu nên xin lỗi là tôi đây này.” Nhân viên phục vụ không hiểu nhìn tôi, tôi nói: “Cậu phá hỏng chuyện tốt của tôi rồi.”

Nhân viên phục vụ muốn khóc luôn rồi, lại nhanh chóng xin lỗi tôi tới tấp: “Xin lỗi tiểu thư, tôi thật sự không có cố ý......”

Tôi thở dài, trong lòng ngổn ngang ngồi trở lại ghế, buồn bã ỉu xìu phất phất tay nói không sao, lại nhờ cậu ta mang đến cho mình một cốc cà phê khác.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi