TỨ MẠC HÍ

Hắn nhớ tới đêm đó trên trời dưới đất đều là tiếng khóc của cô, cô khóc đến cạn kiệt sức lực, thảm thiết khiến lòng người tan nát. Một khắc đó mạch suy nghĩ của hắn không còn rõ ràng, nhưng điều duy nhất hắn vẫn nghĩ được đó là quyết định khi đó của hắn là rất chính xác. Cô đã dạy hắn một chuyện liên quan đến tình yêu, dạy hắn thích và yêu không giống nhau, yêu và ý muốn sở hữu không giống nhau. Cô đã nói cô thích hắn. Đó là trái tim hắn chuẩn bị kỹ càng chiếm được yêu thích của cô, khi đó hắn nghĩ, dựa theo định nghĩa với tình yêu hà khắc như vậy thì phải có đủ thời gian để khiến cho yêu thích này có thể biến thành yêu, mà hơn chín mươi phần trăm là hắn không đợi được đến ngày đó. Hắn nghĩ cuộc hôn nhân này có lẽ sẽ khiến cô đau lòng một chút, nhưng dù sao có thể cô vẫn còn yêu Hứa Thư Nhiên, mà hắn nên nhân dịp mình còn đang trên cõi đời này tác thành cho cô. Hắn hiểu rất rõ cô là người trọng tình, xưa nay đều biết hắn không thích Hứa Thư Nhiên, nếu như hắn muốn cô thành quả phụ thì dù cô có yêu Hứa Thư Nhiên, nhất định cũng sẽ không tiến tới dù chỉ một bước với anh ta. Nếu có ai đó hỏi hắn đó có phải là đáp án hắn mong muốn hay không, vậy thì hắn sẽ trả lời hắn là muốn cô phải nhớ đến hắn cả đời này. Nhưng hắn cũng không muốn cả một đời này cô không được hạnh phúc vui vẻ. Hắn biết rất ít những điều liên quan đến tình yêu, phần lớn đều là do cô dạy hắn. Mà thứ tình yêu cô dạy cho hắn kia không ích kỷ như vậy.

Ngón tay cô dừng lại trên gò má của hắn, hắn liền phủ bàn tay mình nên chúng. Hắn nhìn cô, đem toàn bộ gò má của mình áp sát vào lòng bàn tay cô. Bọn họ cứ đối mặt với nhau như vậy trong yên lặng. Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây, năm giây...... Cô bỗng nhiên hung hăng ôm lấy hắn. Cô chôn đầu mình lên vai hắn, không để cho hắn nghe thấy tiếng khóc của cô, nhưng trên vai lại có thể cảm giác được ẩm ướt đang không ngừng lan tỏa. Một hồi lâu sau, hắn nghe được thanh âm nghẹn ngào nhỏ vụn của cô: “Lúc bệnh tình của anh đang trong tình trạng nguy kịch lại đi đề nghị ly hôn với em, Nhiếp Diệc, em không hiểu nổi thứ logic của anh!”

Logic của hắn rất đơn giản, hắn nhắm mắt lại: “Khi đó tôi cho là hôn nhân của chúng ta đối với em chỉ là một bản khế ước, trước khi tôi đi nên để cho em tự do.”

“Nói bậy.” Cô gay gắt chất vấn hắn, nói chính xác hơn, là dùng toàn bộ lời nói vừa rồi của hắn, “Không phải là anh muốn em yêu anh sao? Muốn cả đời này em chỉ có anh, thâm tâm em chỉ chấp nhận anh sao? Không phải anh hi vọng em là một người không hoàn hảo, khi ở bên anh mới trở nên hoàn chỉnh, rời khỏi anh liền không sống nổi sao?”

Hắn nhìn lại cô, nhìn rất lâu, sau đó thấp giọng nói: “Đây đúng là ham muốn riêng của tôi, nhưng tôi không thể như vậy.” Hắn ôm trán: “Thật sự, tôi không muốn giao em cho bất kỳ một ai hết.” Dừng lại một chút, lại nói: “Cho dù anh ta là mối tình đầu của em, nhưng mà......”

“Nhưng mà cái gì?” Cô truy hỏi không buông.

Hắn vuốt mấy sợi tóc về sau tai cô: “Nếu như tôi chết, tôi hi vọng sẽ có người có thể chăm sóc cho em.” Hắn vô thức cau mày: “Tôi tuy là chưa từng có hảo cảm với Hứa Thư Nhiên, nhưng lúc trước em đã thích anh ta......”

Cô trợn mắt ngắt lời anh ta: “Em thích Hứa Thư Nhiên?”

Vẻ mặt của cô trống trơn hai giây, sau đó dần bừng tỉnh: “Thế nên đó là lý do sau khi anh bình an trở về cũng không tới tìm em, cũng không tìm em giải thích nguyên nhân? Anh cho là em thích Hứa Thư Nhiên, nên em đã ở bên anh ta rồi?” Một hồi lâu sau, cô ôm ngực mình: “Nhưng dù là như vậy......” Trong mắt cô không có nước mắt, chỉ có vành mắt đỏ ửng, nhưng giọng nói cô run run, lại giống như sắp khóc: “Dù là như vậy......” Cô hỏi hắn: “Anh lại có thể cứ như vậy đem em tặng cho anh ta?”

Nhường. Hắn vì cô mà nhận thức và giải nghĩa được thêm nhiều từ mới lắm, đây không phải là nhường, là tôn trọng, là tác thành, là khát vọng cô được sống tốt, nó thật sự không phải là nhường. Hắn khép mi mắt: “Em nói với tôi là em đã có lựa chọn mới, có cuộc sống mới.” Đèn hành lang sáng lên, ánh đèn xuyên qua cửa kính hắt vào trong phòng, giống như một dòng sông trăng trong đêm tối. Hắn nương theo ánh sáng nhàn nhạt đó nhìn chăm chú gò má cô: “Em có dạy cho tôi một từ —— tác thành. Tôi chưa từng nghĩ tới khi tôi còn sống sẽ đem tặng em cho ai, tôi chỉ là phải......” Hắn dừng một chút: “Đang thử học cách tác thành.”

“Tác thành là một chuyện rất khó, phải không?” Hắn nghe được cô hỏi hắn, nhưng cô cũng tựa như không cần câu trả lời của hắn, vì sau đó cô đã tự mình đáp lại, “Em biết là rất khó.”

Cô ngẩng đầu nhìn hắn, trong đáy mắt có sóng nước dịu dàng. Có một câu gọi là rưng rưng muốn khóc, có lẽ hiện tại vẻ mặt của cô chính là như vậy đi, nhưng cô vẫn thử nở nụ cười: “Lúc trước em có từng thích một người, anh ấy là mối tình đầu của em.”

Chuyện này cô đã từng nói với hắn một lần, hắn nghĩ có lẽ cô đã quên, bởi dù sao khi đó cô cũng đã uống say, liền đáp lại cô: “Tôi biết.”

Nhưng cô lại lắc đầu: “Anh không biết.” Cô rũ mắt, khóe mắt đỏ ửng, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh: “Anh ấy là một thiên tài. Lần đầu tiên gặp anh ấy, khi đó anh ấy 15 tuổi, em 12 tuổi. Anh ấy đến trường của em làm diễn thuyết sau đó bị lạc đường, cuối cùng nhờ em chỉ đường. Em dẫn anh ấy đến hội trường báo cáo làm diễn thuyết, anh ấy liền tặng cho em một mô hình DNA xoắn ốc màu trắng đen.”

Cô quan sát bộ dạng hắn hoàn toàn bị sửng sốt thì không khỏi mím môi cười cười, giống như đóa hoa ngậm sương yên lặng nở rộ dưới ống kính máy ảnh, mang theo một lời thơ súc tích việc nghĩa chẳng từ nan. Nhưng đó cũng là một nụ cười phi thường dịu dàng.

Cô nắm chặt tay hắn đặt bên môi của chính mình, hơi rũ mi mắt, hàng lông mi rung rung còn một giọt nước mắt đọng lại. Cô nhẹ giọng: “Làm sao mà anh biết được câu chuyện này chứ, không ai biết được cả, đây là bí mật của em. Thật ra em không có ý định nói cho anh biết, chỉ là......” Cô không nói tiếp nữa.

“Em......” Hắn nhịn lại muốn hỏi cô vì sao không chịu nói sớm cho hắn biết, hắn nghĩ là hắn biết rõ ràng lý do của cô.

Hắn mơ hồ nhớ lại, xác thực hồi thiếu niên có gặp một chuyện như vậy. Chính là sau một cuộc thi nào đó hắn đồng ý với lời mời của trường cũ quay về nước làm báo cáo, nhưng bởi vì trường xây lại mà bị lạc đường, không tìm được hội trường báo cáo bên trong thư mời. Lúc đó còn là thời gian lên lớp nên toàn bộ sân trường là một mảnh vắng lặng. Xuyên qua màn mưa hoa anh đào khi đó, hắn nhìn thấy một đứa bé trai đang từ phía xa đi tới, hắn tiến lên hỏi đường, mãi đến khi cậu nhóc đó mở miệng thì mới phát hiện ra đó là một bé gái. Hắn đã quên mất dáng dấp của đứa bé đó như thế nào, chỉ nhớ rõ đó là một cô nhóc nhỏ nhỏ, dung mạo tựa như rất đáng yêu, còn cắt tóc ngắn như con trai.

Đêm Tạ Luân kết hôn, cô mơ màng nhắc đến chuyện xưa này với hắn, ngồi bên cạnh hắn nhẹ thở dài: “Trực giác của em nói rằng anh ấy sẽ thích con gái thông minh hơn, nghĩ nếu như được gặp lại anh ấy mà em vẫn còn vô dụng thì thật mất mặt. Em hi vọng lúc gặp lại anh ấy có thể tỏa sáng như anh ấy, phải thật chói mắt, phải khiến cho bản thân mình cũng trở thành một vật phát sáng thì mới có thể hấp dẫn sự chú ý của anh ấy bên trong dòng người đông đúc xung quanh.”

Một phút trước, cô tuyệt vọng hỏi hắn: “Anh muốn em cho anh thấy những chấp niệm và ham muốn đáng sợ của em đối với anh?”

Cô thống khổ thổ lộ với hắn: “Tình yêu của em chính là, em biết một ngày nào đó anh sẽ rời khỏi em thì em cũng chỉ hi vọng những tháng ngày cùng nhau có thể khiến anh vui vẻ. Lúc anh muốn rời khỏi em cũng có thể chúc phúc cho anh.”

Cô hỏi hắn: “Tác thành là một chuyện rất khó, phải không?” Cô nói cho hắn biết: “Em biết là rất khó.”

Cô nói: “Em đã nói rồi, em muốn cho anh một tình yêu đẹp nhất, em không hề nuốt lời.”

Đó là bởi vì em một mực muốn tác thành cho tôi, đúng không?

Hắn nhớ tới lần đầu tiên chú ý đến cô, là trong cuốn tạp chí 《 Deep blue · xanh thẳm 》, đó là một tấm ảnh rùa biển săn mồi, rùa biển há miệng lớn, cái miệng sắc bén cắn đến một nửa cơ thể con cá mực. Bức ảnh này ngoạn mục ở chỗ, kích thước cơ thể của rùa biển gấp mấy chục lần con cá mực kia, chiếm một diện tích lớn của tấm ảnh, nhưng nhiếp ảnh gia lại chọn góc chụp khiến cho con cá mực bị bắt trở thành toàn bộ tiêu điểm. Đôi mắt màu đen nhìn thẳng vào ống kính, là thứ ánh sáng sinh mệnh biến mất trong nháy mắt, càng hiện ra một loại xúc động với số mệnh bi ai. Hắn chú ý đến tên của nhiếp ảnh gia, gọi là Bối Diệp. Bối Diệp, người Ấn Độ xưa viết kinh Phật trên lá cây Bối đa la(*), thứ mà lá cây Bối đa la truyền tải chính là toàn bộ thế giới. Sau đó hắn càng ngày càng hay gặp được những tấm ảnh chụp của cô, những tấm hình đó cũng là mang trên mình cả một thế giới. Cô đối với thế giới dưới nước là mang theo một thứ tình cảm vô tận, hiếu kỳ, yêu, than thở, cảm thông, thương tiếc. Hắn từng tưởng tượng thử đó là một người có tình cảm phong phú đến thế nào mới có thể khiến cho mỗi một tác phẩm của mình đều giống như mang theo mà lộ ra từng phản ứng tâm tình chân thật của chính mình như vậy.

(*) ở đây, Diệp là ‘lá’

Sau đó trong một buổi đấu giá từ thiện hắn mua về một tấm ảnh hải mã Địa Trung Hải của cô, chủ tịch công ty bán đấu giá bắt chuyện với hắn, cười nói vị nhiếp ảnh gia này cũng họ Nhiếp, cũng đến từ thành phố S, mà tấm ảnh này của cô được hắn mua về cũng coi như là duyên phận. Khi đó lần đầu tiên hắn biết đến tên của cô, Nhiếp Phi Phi.

Sau đó là tiệc tối ở nhà dì của Tạ Luân, lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô. Khi đó cô đang trong sàn nhảy khiêu vũ với một vị công tử bột nào đó, Tạ Luân hỏi cô là ai, một người bạn đang tán gẫu cùng bọn họ nói cho Tạ Luân biết, cô là Nhiếp Phi Phi nổi tiếng, là nhiếp ảnh gia hải dương.

Hắn đứng trong một góc trên ban công đánh giá cô.

Nhiếp Phi Phi rất đẹp, vóc người cao ráo, dung mạo tinh xảo, hành vi cử chỉ mang theo đều là dáng vẻ của một thục nữ tiêu chuẩn nên có, nhưng khách quan mà nói thì cô cũng không phải là người xinh đẹp nhất ưu nhã nhất trên sàn nhảy hôm đó. Mà chỉ bởi vì cô là Nhiếp Phi Phi, nên một đêm kia cô cũng là người con gái duy nhất hắn chú ý đến. Nét mặt của cô thật sự rất riêng biệt. Cô đối với thế giới dưới đáy biển không có một chút giữ lại của riêng mình, thế nhưng đối với thế gian lạ kỳ này lại tựa như có một chút ngăn cách bé nhỏ.

Sau đó hắn lắng nghe cô nói chuyện với bạn nhảy, lại lắng nghe cô nói chuyện với bạn, quan sát khi cô lắng nghe một lời đồn từ người bạn kia. Khi đó hắn mới biết không phải là cô có ngăn cách với thế gian này, chỉ là cô có một thế giới của riêng mình, thế giới kia khiến cô không để ý đến những con người và câu chuyện bên ngoài nó, cũng lười để ý. Nhưng cũng có những lúc cô giống như có chút hứng thú, bởi vì trong ánh mắt của cô đều là tràn đầy hứng thú với thế gian, lời từ miệng nói ra cũng đều là hài hước cười đùa. Cô giống như một mỹ nhân ngư xinh đẹp mỹ lệ, từ đáy biển sâu đến với nhân gian, nhưng bởi vì biết cuối cùng cũng sẽ có một ngày phải quay lại biển cả nên mới mang theo một loại khờ khạo và xa cách của một người khách qua đường. Cô tự mình xây lên một thế giới riêng, đó cũng mới chính là bầu trời thật sự của cô, ở trong thế giới nhỏ đó, cô đưa những người và vật bản thân yêu thích vào trong, ở trong cái thế giới này, chỉ có yêu và ấm áp, không có bất kỳ một thống khổ, bi ai hay thương tâm.

Hắn không biết là từ khi nào bản thân bắt đầu muốn đi vào trong thế giới nhỏ đó của cô. Là khi đứng trong một bữa tiệc tẻ nhạt đến cực điểm, hắn xuyên qua lớp kính, nước và cá cảnh nhiệt đới nhìn thấy cô thanh thản rong chơi; hay là khi đang ngồi trong phòng trà của Hương Cư Tháp, hắn xuyên qua lớp rèm ngũ sắc lay động nhìn thấy cô mang theo một dáng vẻ tự nhiên đi đến?

Đã lâu quá rồi, hắn vẫn không nói cho cô biết, cũng là hắn muốn đi vào thế giới của cô. Thế giới kia quá đỗi hấp dẫn hắn.

Mà hắn hiện tại mới hoàn toàn hiểu rõ, thế giới đó cô là vì hắn mà xây lên.

Lúc này, khi hắn đứng trước khuôn mặt nhỏ vẫn duy trì bình tĩnh như cũ, như là đang đợi hắn tuyên án, ngón tay cũng không hề ý thức được đang không ngừng vân vê góc áo. Động tác kia rất nhỏ, chỉ là hắn vẫn dễ dàng nhìn ra được.

“Diễn xuất của em rất tốt, tôi vẫn không hề biết.” Hắn nói.

Cô run lên một cái, ngón tay nắm chặt góc áo liền quấn thành một vòng rối bung, nhưng giọng nói vẫn không hề chập chùng: “Anh là đang trách em, có phải là cảm thấy......” Cô dừng một chút: “Em quá đáng sợ?”

Hắn gật đầu: “Đúng là tôi đang trách em.”

Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Đáng lẽ em nên tiếp tục gạt anh, nhưng em nghĩ là mình không gạt được anh nữa.” Đôi mắt của cô trong nháy mắt, trên giọt lệ sắp rơi xuống được hắn hôn lên.

“Tôi là trách em......” Hắn lặp lại lần nữa, kéo bàn tay đang vò góc áo của cô ra, sau đó nắm chặt trong lòng bàn tay của mình, “.......vì sao không chịu nói sớm cho tôi biết?”

“Em......” Cô khiếp sợ trợn tròn mắt.

“Nếu em nói sớm hơn một chút cho tôi biết, chúng ta có ít nhất là nửa năm đường vòng không cần đi.”

Cô ngơ ngác. Dần dần, khóe mắt lại bắt đầu đỏ lên. Cô khẽ cắn môi, mãi đến khi môi bị cắn ra một dấu răng, mà bàn tay của cô trong lòng bàn tay hắn tỏa ra ấm áp mới chịu ngước mắt lên, không chớp mắt mà nhìn hắn. Đôi mắt đen cực kỳ xinh đẹp ấy trong một khoảnh khắc khó có thể gặp được phát ra một loại nhỏ bé mềm mại.

Chỉ khi ở trước mặt hắn, cô mới có thể không kiêng dè gì mà khóc lớn; chỉ khi ở trước mặt hắn, cô mới không thèm để ý đến bất kỳ thứ gì lộ ra sự nhu nhược và mềm yếu của chính mình; chỉ khi ở trước mặt hắn, cô mới là một Nhiếp Phi Phi nhỏ bé mềm mại mà quyến rũ.

Công chúa nhân ngư đi tới bờ biển, kỳ thực cô không có bao nhiêu hứng thú với con người trên thế gian này, nhưng cô lại vì hắn mà nhào nặn ra một thế giới. Cô thậm chí không biết là hắn có theo sự kỳ vọng của cô mà đi vào thế giới kia hay không, nhưng cô là vẫn muốn tạo ra nó.

Hắn nghiêng người mạnh mẽ hôn lên môi cô.

Một hồi lâu, hắn nghe được tiếng khóc trầm thấp vụn vặn của cô, mà cánh tay cô đã vững vàng vòng lấy cổ hắn.

Cô khóc thút thít, trong nụ hôn đó một lần lại một lần kêu tên hắn: “Nhiếp Diệc, Nhiếp Diệc.....”

Màn đêm hoàn toàn phủ xuống, cây đại thụ che chắn toàn bộ bầu trời bên ngoài phòng bệnh, tiếng côn trùng rả rích báo hiệu mùa hạ đã đến.

Bọn họ ở nơi này giải trừ hiểu lầm, một lần nữa trở lại hòa hảo.

Bọn họ hiểu thấu tâm ý của nhau, lại như truyện cổ tích, từ đây vương tử và công chúa sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long.

Bạn tốt của bọn họ cho rằng họ là đôi vợ chồng …xứng đôi nhất trên đời này, thập phần ngầm hiểu lẫn nhau, yêu nhau tha thiết, cũng đều xinh đẹp đến thú vị như vậy.

Nửa năm sau bọn họ lại có một đứa bé, là con gái, bọn họ cưng chiều dùng tên của một loài hoa đặt tên cho cô con gái nhỏ đáng yêu của mình, Nhiếp Vũ Thì.

Nhưng bên câu chuyện cổ tích tươi đẹp kia, cũng có rất nhiều quốc vương vô cùng trẻ tuổi liền mất đi vương hậu ngài yêu tha thiết, cho nên khi vương tử biến thành quốc vương, công chúa biến thành vương hậu, hạnh phúc rất nhanh liền đi đến hồi kết.

Đây chính là truyện cổ tích.

Nửa năm sau khi Nhiếp Vũ Thì sinh ra, Nhiếp Phi Phi được phát hiện mắc bệnh nan y, vào năm ấy, cô mang theo cơ thể bệnh tật rời khỏi chồng và con gái mình.

Sau đó không còn ai gặp được cô nữa.

Đó cũng không phải là chuyện xưa gì quá xa.

(Kết thúc màn thứ tư)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi