"Chờ đã"
Tiếng Trang Cẩm Ngọc đột ngột vang lên khiến các khách nhân bàn khác phải ngước mắt lên nhìn.
La chưởng quầy cảm thấy tình huống trước mắt có chút quen thuộc giống như ông đã từng trải qua một lần rồi vậy.
Thẩm Thiệu Thanh có chút buồn bực dừng lại nhưng lại nghĩ đến gia thế phía sau Trang Cẩm Ngọc liền phải trưng lên nụ cười tiêu chuẩn: "Trang thiếu gia còn gì muốn dặn dò sao?" Tốt nhất là chuyện tốt.
Trang Cẩm Ngọc lần đầu rơi vào tình thế bối rối nhưng rất nhanh liền chấn tĩnh lại nói Thẩm Thiệu Thanh cùng Trương Nhị Bảo quay về chỗ cũ: "Trước mắt ta chỉ có thể mua được 3 công thức nấu lẩu còn một công thức lần tới ta sẽ đến mua" Lần này Trang Cẩm Ngọc tới trấn Ngọc Kỳ không mang quá nhiều tiền bạc.
Chẳng qua nghe được La chưởng quầy nói tới quán ăn này mới cảm thấy thú vị mà đến ăn thử.
Không ngờ món lẩu này lại cực kỳ ngon, hơn nữa mùa này rất khan hiếm rau dưa không biết bằng cách nào mà Thẩm Thiệu Thanh vẫn duy trì rau mỗi ngày mà không hết.
Có lẽ sau lần này y sẽ phải cử người đến tìm hiểu Thẩm Thiệu Thanh nhiều hơn mới được.
Thẩm Thiệu Thanh khẽ nhướn mày, đối với quyết định của Trang Cẩm Ngọc cũng coi như y biết thức thời.
Thẩm Thiệu Thanh vốn dĩ chẳng nói láo, mỗi ngày sinh ý trong quán của hắn thập phần náo nhiệt, tiền lời có khi lên đến 300 lượng bạc.
Bán một công thức giá 500 lượng bạc chính là quá hời cho cái tên công tử này rồi.
Hắn cũng phải nhả ra một ít, ôm quá nhiều thứ vào người dễ khiến người khác đỏ mắt.
Chi bằng kéo thêm bằng hữu đối với quán ăn hay cả nhà Trương gia đều là chuyện tốt.
"Trang thiếu gia quá lời rồi.
Trước đó ta và La chưởng quầy cũng đã từng bàn công việc một lần nên cũng coi như quen biết, đối với ngài cũng là sự tin tưởng tuyệt đối.
Ta vẫn sẽ viết 4 công thức cho ngài đợi ngài chuẩn bị đủ bạc liền đem đến cho ta là được" Thẩm Thiệu Thanh khẽ cười rất có cốt cách của một hán tử đương gia mà an bài.
Trang Cẩm Ngọc nghe hắn nói vậy liền thả lỏng tâm tình.
Thẩm Thiệu Thanh không đơn giản như bề ngoài hắn bày ra.
Con người này ăn nói rất khéo léo, trong câu nói đầy ý nịnh nọt nhưng nghe lại không khoa trương tý nào.
Nghe ra còn rất thuận tai.
Hai bên đều đạt thành thỏa thuận liền đem giấy bút đến viết khế ước.
Thẩm Thiệu Thanh viết lại bốn bản công thức cho Trang Cẩm Ngọc cũng sẵn tiện nói sẽ cung cấp cho quán của y một phần rau dưa.
Trang Cẩm Ngọc nghe vậy lại càng hài lòng về Thẩm Thiệu Thanh.
Đâu phải chỉ có hán tử mới tài giỏi, ca nhi như Thẩm Thiệu Thanh đây vừa khéo léo đưa đẩy lại còn biết cách làm ăn thậm chí còn giỏi hơn cả những tên thiếu gia trên kinh thành mà y biết.
Đôi bên ký khế ước trong vui vẻ, Trang Cẩm Ngọc mặt liền có chút cảm xúc hướng Thẩm Thiệu Thanh và Trương Nhị Bảo cười khẽ một cái rồi chắp tay rời đi.
"Nhị Bảo chúng ta giàu to rồi, đợi qua mùa đông liền xây một căn nhà mới.
Mùa đông năm nay ủy khuất mọi người một chút.
Phải rồi một lát đi mua thêm chăn nệm giường của chúng ta ban đêm rất lạnh, hai hài tử còn nhỏ sức khỏe rất yếu.
Chưa kể cha nương cũng già rồi nên chăm sóc hai người họ kẻo trở bệnh liền khổ họ" Thẩm Thiệu Thanh có tiền liền cao hứng lảm nhảm linh tinh cho Trương Nhị Bảo nghe.
Trương Nhị Bảo nhất nhất đều cười, trong ánh mắt cũng tràn ngập ấm áp mà nhìn hắn.
"Tức phụ ta muốn ăn điểm tâm" Trương Nhị Bảo lợi dụng đặc quyền ngốc nghếch của mình mà ôm Thẩm Thiệu Thanh vào lòng khóa chặt lại.
"Ăn, ăn ngươi lúc nào cũng chỉ biết ăn" Dạo gần đây Trương Nhị Bảo rất quấn người chỉ cần rảnh lúc nào liền chạy đến ôm Thẩm Thiệu Thanh.
Thẩm Thiệu Thanh đối với hành động này cũng sớm tập mãi thành quen.
Chỉ khẽ vỗ tay y y sẽ buông ra.
Tuy chửi Trương Nhị Bảo là thế nhưng buổi chiều khi trở về nhà Thẩm Thiệu Thanh liền xuống bếp nấu cho y và mấy hài tử mấy món điểm tâm ngọt.
Mấy hài tử ăn đến say sưa, cực kỳ thích điểm tâm do Thẩm Thiệu Thanh làm.
Năm hài tử được ăn uống no đủ cộng thêm nước suối nên nhìn đứa nào cũng tròn ủm một cục trông vô cùng đáng yêu.
Tô Cẩm Hương đem chăn mền mà Thẩm Thiệu Thanh mua hảo hảo trải ra cho từng phòng.
Chăn mền đều rất giày và ấm áp buổi tối cả gia đình Trương gia ngủ đều thập phần ngon giấc, không còn nửa đêm bị lạnh mà tỉnh dậy thêm củi vào bếp nữa.
Trưa ngày hôm sau khi Trương gia vừa mới từ quán trở về nhà không bao lâu liền thấy phía trước có hai cỗ kiệu xa hoa được ngựa kéo đi.
Thôn dân trước giờ làm gì đã được nhìn qua cỗ kiệu xa hoa như thế này.
Từ người già đến trẻ nhỏ đều chạy ra ngoài xem rốt cuộc hai chiếc kiệu này tính đến nhà ai.
"T,tức tức phụ lão nhị mau ra xem, có hai cỗ kiệu xa hoa dừng trước cổng nhà chúng ta kìa" Mẹ Trương mắt vừa thấy hai cỗ kiệu kia dừng trước cổng nhà mình liền hốt hoảng.
Người trong kiệu còn chưa kịp ra ngoài gọi thì bà đã chạy đi báo tin cho Thẩm Thiệu Thanh trong bếp.
Một nhà Trương gia nghe thấy tiếng la thất thanh của mẹ Trương đều chạy ra ngoài nhìn thử.
Quả nhiên là trước cổng Trương gia có hai cỗ kiệu.
Phía sau còn có một đám thôn dân tò mò pha lẫn kinh ngạc đến xem náo nhiệt.
"Đây có phải là nhà Thẩm Thiệu Thanh hay không, phiền mở cửa nhận đồ của Trang thiếu gia" Thiếu niên ước chừng 17-18 tuổi ăn mặc giống như gia đinh nhà giàu bước xuống kiệu gọi cửa.
Mẹ Trương đợi không được Thẩm Thiệu Thanh lại nghe tiếng gọi liền sợ hãi chạy đến mở cổng lớn cho người bên ngoài vào.
Thiếu niên thấy cổng mở lập tức lệnh cho hai phu xe khênh mấy cái rương lớn nhỏ trên kiệu vào sân Trương gia.
Thẩm Thiệu Thanh cuối cùng mới từ trong bếp bước ra phía sau còn có Trương Nhị Bảo đang cầm một cái bánh để ăn.
Nhìn đồ đạc được khênh vào đã đầy ắp sân sắc mặt Trương gia ai cũng đều ngơ ngác không hiểu gì.
Thẩm Thiệu Thanh hỏi tên thiếu niên kia mới biết là đồ Trang Cẩm Ngọc gửi đến.
Bên trong có lẽ là 2000 lượng bạc.
Đợi đồ được chuyển vào xong hết mới móc ra mấy chục văn tiền cho phu xe và tên thiếu niên kia.
Ba người nhận được tiền liền vui vẻ cất đi rồi cáo từ một nhà Trương gia.
Hai xe ngựa vừa đi mấy thôn dân tò mò chạy tới sờ tới sờ lui mấy cái rương miệng còn lẩm bẩm mấy cái rương này chắc chắn là hàng đắt tiền.
Thẩm Thiệu Thanh sợ có người tay nhanh hơn não đem rương mở ra lại dạo cho hết hồn liền đưa mắt ra làm ám hiệu cho cha mẹ Trương.
Cha mẹ Trương nhận được ánh mắt của Thẩm Thiệu Thanh liền hiểu ý tiến tới đem mấy cái tay tọc mạch của đám người đẩy ra: "Chỉ là mấy thứ linh tinh mua được trên trấn, mấy người đụng mà làm hỏng liền phải đền đấy"
Nghe hai người nói vậy mấy thôn dân lập tức buông tay.
Đồ này nhìn không tầm thường nếu không may làm hỏng thì có mà bán nhà cũng không đủ đền.
Cha mẹ Trương tiếp thôn dân một lúc mọi người mới lục đục rời đi.
"Tức phụ lão nhị đây là gì a? Trông có vẻ rất quý giá" Mẹ Trương nhịn nãy giờ để tiếp mấy người trong thôn giờ mới có cơ hội để hỏi.
Thẩm Thiệu Thanh chỉ cười cười kêu bà mở ra mà xem.
Ai mà ngờ khi mẹ Trương vừa mở được một nửa liền đóng sầm lại.
Chỉ trong tích tắc nhưng tất cả mọi người đều nhìn thấy được thứ bên trong.
Không khí đột nhiên im lặng đến nghe thấy cả tiếng hít thở.
"Nếu không mang vào sẽ có người nhìn thấy đấy" Thẩm Thiệu Thanh vừa mới nhắc nhẹ như vậy thôi cả một nhà Trương gia từ hán tử đến nữ tử đều đồng loạt chạy đến khiêng mấy cái rương vào nhà.
.......................