Cả một buổi tối mất ngủ chỉ vì di chuyển bạc vào không gian Thẩm Thiệu Thanh nằm bệt trên giường tỏ vẻ không còn gì nuối tiếc nữa.
Trương Nhị Bảo thấy hắn như vậy lại lật đật chạy đến xoa bóp chân cho hắn.
A muốn đình công ghê: "Nhị Bảo, ta không muốn đi làm nữa"
"Được, tức phụ ở nhà" Trương Nhị Bảo rất dễ nói chuyện, vừa chỉnh lực tay vừa đáp ứng hắn.
"Ta khát nước"
"Được, ta lấy cho tức phụ"
Thẩm Thiệu Thanh nhíu mi nhìn Trương Nhị Bảo đang mang nước ấm trở lại.
Một ánh nhìn ấy thành công khiến Trương Nhị Bảo chột dạ nhanh chóng quay về dáng vẻ ngốc nghếch có đánh cũng không kêu.
"Ngươi...."
Không ổn.
Tim Trương Nhị Bảo sắp nhảy tới cuống họng rồi.
Phải làm sao đây? Lỡ tức phụ giận y thì sao?
Chỉ cần nghĩ tới khả năng Thẩm Thiệu Thanh sẽ không thèm để ý đến mình nữa là tim y như muốn ngừng đập vậy.
Y không muốn Thẩm Thiệu Thanh nhìn y với ánh mắt đề phòng hay ánh mắt như nhìn người xa lạ với mình.
"Tức phụ, ta...."
"Ngươi về sau không được dễ dãi như vậy với người ngoài biết chưa? Không thể ai nói gì cũng đều nghe theo? Nếu có người không quen biết bắt chuyện với ngươi thì ngươi cứ ngó lơ đi, biết chưa?" Aiz, Thẩm Thiệu Thanh rất quan ngại cho tấm thân trong trắng của Trương Nhị Bảo a.
Mặc dù hắn cũng rất hưởng thụ việc sai bảo ấy nhưng hắn cũng không thích sẽ có người bắt nạt y như hắn.1
Đúng, chính là không thích.
Trương Nhị Bảo tốt nhất là nên để một mình hắn bắt nạt thôi.
Trương Nhị Bảo nghe Thẩm Thiệu Thanh nói xong liền ngơ ngẩn tại chỗ.
Hóa ra không phải do hắn phát hiện ra y khỏi bệnh nên mới nghi ngờ mà là do y đáp ứng hắn liên tiếp mới khiến hắn lo sợ.
"Sẽ không, tức phụ ta chỉ..." Như vậy với một mình ngươi thôi.
Ánh mắt Trương Nhị Bảo dần trở nên nhu hòa.
Đối diện với đôi mắt sạch sẽ trong đó chỉ chứa toàn hình bóng của mình Thẩm Thiệu Thanh liền bị mê mẩn theo.
Trong khoảng lặng ấy Thẩm Thiệu Thanh đột nhiên muốn biết khi Trương Nhị Bảo khỏi bệnh rồi thì y sẽ nhìn hắn như thế nào.
Là cũng nhìn hắn với đôi mắt sáng ngời không chút toan tính như bây giờ hay y sẽ không còn thân cận quấn lấy hắn nữa?
"Nhị Bảo....ta chữa bệnh cho ngươi nhé!"
"A ba, có tuyết rơi rồi" Trương Tiểu Nhu từ bên ngoài chạy vào ôm chầm lấy Thẩm Thiệu Thanh ngón tay nhỏ bé mềm mại chỉ ra bên ngoài nơi tuyết đã bắt đầu rơi.
Thẩm Thiệu Thanh bị chắn ngang cũng không nổi giận, ôm lấy Trương Tiểu Nhu hôn lên má bé mấy cái chọc vài câu khiến cho bé cười khúc khích.
Trương Nhị Bảo vẫn yên lặng đứng đấy dõi theo Thẩm Thiệu Thanh.
Thần sắc y chợt trở nên mông lung, ngay bây giờ y rất muốn ôm lấy hắn và nói "Thiệu Thanh, ta vốn dĩ đã khỏi rồi"
Y muốn hắn.
Trương Nhị Bảo y chỉ cần một mình Thẩm Thiệu Thanh hắn mà thôi.
......
"Là tuyết đầu mùa, vậy là mùa đông thật sự đến rồi" Mẹ Trương nhìn tuyết rơi trắng xóa ngoài sân mà than thở.
Bình thường vào những ngày này cả nhà Trương gia đều sống rất kham khổ.
Tuyết rơi đồng nghĩa với việc sẽ không có tiền.
Trương gia trước giờ ngoài mấy mẫu đất khô cằn để cày cấy thì không có thêm thu nhập nào nữa.
Gia đình từ nhỏ đến lớn chịu đói chịu rét để sống qua cái mùa đông khắc nghiệt này.
Nhưng năm nay khác rồi.
Trương gia đã có Thẩm Thiệu Thanh.
Từ nay về sau Trương gia sẽ không cần phải chịu đói chịu rét như lúc trước.
Là hắn đã cứu tất cả mạng của Trương gia.
"Khả năng là ngày mai tuyết sẽ rơi nhiều hơn, đường lên trấn sẽ khó đi đây" Cha Trương cũng đồng dạng nhớ lại khung cảnh ngày xưa.
Gáng nặng trong lòng cuối cùng cũng dần được buông xuống.
Thẩm Thiệu Thanh bế Trương Tiểu Nhu từ ngoài đã nghe thấy cha mẹ Trương lo lắng, chân vừa chạm vào nhà liền lên tiếng: "Nếu không nhà chúng ta bán nốt hôm nay những ngày sau liền nghỉ ngơi ở nhà.
Phải rồi ta nhớ không lầm cũng sắp tới Tết rồi nhỉ?"
"Đúng vậy, còn gần một tháng nữa thôi" Tô Cẩm Hương xỏ chỉ vào kim để may áo bông cho mấy hài tử nghe Thẩm Thiệu Thanh hỏi mới ngẩng đầu cười đáp.
Thẩm Thiệu Thanh để ý thấy bàn tay của nàng đều đã trắng bệch hết lên, lúc nói chuyện cũng mang theo khói trắng lượn lờ xung quanh.
Tuy trong nhà chính đều đang đốt lò sưởi nhưng cái lạnh vẫn len lỏi khắp nơi.
Nếu không nhờ hắn thường xuyên bỏ thêm nước suối vào đồ ăn và nước uống phỏng chừng cả nhà sẽ sớm bị nhiễm lạnh mất.
"Cha nương, năm sau qua Tết chúng ta liền làm nhà đi.
Hiện tại cũng không thiếu tiền, căn nhà này chịu lạnh không tốt rất dễ nhiễm bệnh" Thẩm Thiệu Thanh ôm lấy Trương Tiểu Nhu chặt hơn để bé không bị lạnh cũng gọi Trương Đại Hưng ngồi lại gần mình để Trương Nhị Bảo ôm bé.
Cả nhà nghe từ Thẩm Thiệu Thanh quá nhiều kinh hỉ rồi vậy nên với đề nghị làm nhà cũng không phản ứng kinh ngạc như lúc trước nữa.
Nhưng đề nghị của Thẩm Thiệu Thanh quả thực rất hấp dẫn.
Căn nhà của bọn họ thực sự rất lạnh, năm nay có chăn bông còn đỡ, mọi năm vào giờ này cả gia đình đều không ai nói ai câu nào.
Cũng bởi vì quá lạnh toàn thân đều tê cứng hết lại, nếu không phải vì mưu sinh nói thật cũng chẳng ai dám bước chân ra khỏi cửa nửa bước.
Mặc dù bọn họ ở đã lâu sớm cũng chịu đựng được nhưng cũng chẳng thể nói quen được.
Mỗi năm thời tiết đều rất thất thường, trái gió trở trời là các khớp xương đều nhức, cả người vô lực như rơi vào hầm băng vậy
"Ngươi nói cũng có lý, đợi qua Tết ta sẽ đi kiếm mấy người trong thôn giúp xây nhà" Cha Trương nhìn nương tử và các con của mình liền xót xa.
Ủy khuất bọn họ năm nay vậy.
Cả một nhà lại tiếp tục bàn bạc sôi nổi.
Mỗi người đều đưa ra ý kiến của mình cho việc xây nhà sắp tới.
Đám hài tử thấy người lớn nói chuyện cũng bi bô góp phần khiến ai cũng bật cười.
Chờ cho tuyết bớt đi mấy người Trương gia liền nhanh chân đến nhà Hà lão bá đánh xe lừa lên trấn.
Trong thôn giờ này ngoài bọn họ còn ra ngoài thì chẳng còn ai cả.
Cửa nhà ai cũng đều đóng kín lại sợ gió lạnh ùa vào liền cả đêm không ngủ được.
Trên trấn cũng đã có vài hàng quán đóng cửa.
Đường xá cũng ít dần người đi.
Trương Đỉnh lâu vừa mở liền có vài khách quen ghé tới ăn.
Trong quán ít khách Thẩm Thiệu Thanh liền cùng vài người đó trò chuyện mấy câu.
Hóa ra bọn họ vài ngày tới cũng sẽ không ghé quán được nữa.
Tuyết năm nay đến sớm nghe đâu còn kèm theo gió bão.
Bọn họ tranh thủ mua chút dụng cụ để về sửa lại mái nhà và tường nhà mình nếu không sẽ chậm trễ.
Cuộc sống người dân ở đây vốn đã rất khổ rồi bây giờ còn hứng chịu thiên tai thì không biết có bao nhiêu người phải mất mạng.
Thẩm Thiệu Thanh đợi bọn họ rời đi mới bàn bạc lại cho mọi người nghe.
Vẻ mặt ai cũng hiện lên vẻ sầu lo.
Cha Trương suy nghĩ đôi chút liền nói hôm nay bán ít lại tranh thủ đi mua sắm đồ đạc rồi về nhà xem xét lại nhà mình.
Vừa chạy về đến thôn cha Trương liền nói Hà lão bá cho ông dừng lại nhà của lý chính.
Ông muốn nói chuyện gió bão sắp tới cho lý chính biết để ông ấy thông báo lại cho người trong thôn.
Chẳng mấy chốc lý chính nghe tin liền gấp rút tập hợp thôn dân lại để thông báo vừa nghe đến gió bão ai cũng đều lo sợ.
Mọi người nhanh chóng tản ra để về nhà.
Những nhà làm bằng gạch còn đỡ, những nhà chỉ có đất đắp lên như Trương gia mới vừa lo vừa sợ.
Căn nhà này cũng được làm từ rất lâu rồi.
Tuy hằng năm Trương gia đều sẽ thay cọ mới cho mái nhưng dù sao cũng là lá nên rất dễ bị thổi bay đi.
Tường nhà bằng đất cũng có nguy cơ bị sụt lún.
Cả Trương gia khoác áo bông mặc kệ cái lạnh vẫn chạy tới chạy lui bên ngoài để sửa chữa.
Được cái nào hay cái đó.
Ráng trụ mấy ngày gió bão mọi chuyện liền ổn thôi..