TỰ MÌNH ĐA TÌNH

Tề Tiêu và Yến Như Vân cùng nhau đáp xuống Vân Tiêu Phong, Bách Lý Liên Giang đang quét tước trong đình viện đột nhiên khó có thể tin mà nhìn ra bên ngoài, bỗng dưng ném cái chổi trong tay lao nhanh ra cửa, vừa thấy áo đen áo trắng hai đạo bóng người đang tới gần, chóp mũi lên men, lệ nóng doanh tròng, hô to một tiếng: “Yến sư huynh!” Nhào nhanh qua.

Yến Như Vân vừa nhìn thấy Bách Lý Liên Giang trong một sát na kia, màu đen trong mắt chợt dâng, nhưng rất nhanh đã bị áp chế xuống, hắn vững vàng mà tiếp được Bách Lý Liên Giang, cười nói: “Sư đệ, đã lâu không gặp.”

Bách Lý Liên Giang vốn định nói cái gì, vừa mở miệng đã khóc không thành tiếng, rốt cuộc tóm lấy áo đen của Yến Như Vân đang ở trước mắt để lau nước mắt chảy ra ròng ròng.

Tề Tiêu đứng ở một bên, cảm xúc trong lòng trăm mối ngổn ngang, ba năm nay, Bách Lý Liên Giang tự mình kiềm nén, sắc mặt quanh năm trầm lắng không thấy vui mừng, mỗi khi gặp mình trở lại Mê Vụ Sơn, hắn mới miễn cưỡng lộ ra chút dáng vẻ tươi cười, nhưng cũng là nghĩ một đằng nói một nẻo.

Bách Lý Liên Giang chưa hề nói qua cái gì, Tề Tiêu lại biết trong lòng hắn đã đem tất cả sự tình ôm trên người mình, lưng đeo tội lỗi khiến sư tôn bị thương, sư huynh rơi xuống nơi nào không rõ mà cả ngày tự tra tấn mình, không ngừng luyện tập 《 Già Lam Đao 》, mưu đồ sau khi đạt được chút thành tựu sẽ xuống núi tìm người.

Giống như bây giờ khóc ra thành tiếng như vậy, thật sự là lần đầu trong ba năm nay, hắn tuy khóc đến tối tăm mịt mù, nhưng Tề Tiêu biết, lúc này khóc ra là chuyện tốt, khóc ra rồi, trong lòng sẽ thống khoái.

Khóe miệng Yến Như Vân trước sau vẫn treo nụ cười, dùng tay đè lại bả vai Bách Lý Liên Giang, như là trưởng bối tính tình ôn hòa đối với hậu bối đang làm nũng với mình không biết phải làm sao, đành phải bất đắc dĩ mà trấn an.

Ánh mắt Tề Tiêu bất giác chuyển qua người Yến Như Vân, lúc mới gặp, hắn cảm thấy Yến Như Vân không có bất kỳ biến hóa gì, lúc này nhìn kỹ, lại rõ ràng có biến hóa—— khí lạnh trên người Yến Như Vân càng thêm sâu nặng, thân hình dường như càng thêm thon chắc, tính tình càng thêm thành thục, tu vi tăng lên tất nhiên không cần phải nói, chỉ là khí tức bất ổn, có lẽ nguyên nhân là do ám thương hắn nói lúc trước đi.

Nhưng ám thương từ đâu mà đến? Là ba năm trước đây lưu lại, hay là trên đường trở về Mê Vụ Sơn gặp phải?

Lòng Tề Tiêu còn có rất nhiều nghi vấn, Yến Như Vân lúc này chưa nhắc tới cũng không quan trọng, tương lai còn dài, về sau, có thể tìm một cơ hội cẩn thận đưa ra nghi vấn này.

Hắn đang đánh giá Yến Như Vân, chợt thấy Yến Như Vân quay đầu, dùng ánh mắt xin giúp đỡ để nhìn hắn một cái rồi hơi hơi nghiêng đầu, ý bảo Bách Lý Liên Giang trong lòng ngực, trên mặt rất khó xử, Tề Tiêu hiểu ra —— Yến Như Vân có chút chống đỡ không nổi.

Tề Tiêu vội vàng tiến lên, kéo Bách Lý Liên Giang ra, trấn an nói:

“Sư huynh ngươi đường xa trở về, còn chưa nghỉ ngơi, muốn ôn chuyện chờ sư huynh ngươi nghỉ ngơi rồi tới cũng không muộn.”

Bách Lý Liên Giang cảm giác sâu sắc mình khóc thành như vậy đã mất mặt đến cực điểm, dùng tay che mặt, nghẹn ngào nói: “Ta, ta đi, ta đi nấu cơm…… Xin sư tôn và, và sư huynh đi viện...... chờ trong viện.” Dứt lời nâng tay áo lau mặt lung tung một chuyến, xoay người chạy trốn.

Tề Tiêu bước đến trước người Yến Như Vân, nắm lên đoạn vạt áo bị nước mắt thấm ướt biến thành sậm màu của hắn, hơi suy tư, nói: “Liên Giang nấu cơm phải nửa canh giờ, ngươi trước trở về thay quần áo đi.”

Yến Như Vân cúi đầu nhìn ngón tay trắng nõn kia, hỏi: “Đi tới chỗ nào thay?”

“Tất nhiên là về phòng của ngươi.” Tề Tiêu đáp.

“Nhưng mà……” Yến Như Vân duỗi tay nắm lấy tay Tề Tiêu, lực đạo hơi mạnh, nói: “Đồ nhi không muốn đi Vấn Kiếm Phong.”

Tay của Tề Tiêu bị hắn nắm được, đầu quả tim bỗng nhiên run lên, sững sờ hỏi: “Vấn Kiếm Phong?”

Tầm mắt buông xuống, hắn nhìn thấy trên cánh tay Yến Như Vân cầm tay hắn, cột một sợi dây đỏ, cảm giác vui sướng vì được trùng phùng phút chốc tan biến, đủ loại cảm giác khập khiễng ùn ùn kéo đến, trở về trong đầu hắn.

Đúng rồi, trước khi bọn họ tới đảo Già Lam, hắn đã bóp nát ngọc bội Yến Như Vân đưa cho hắn, tình nghĩa sư đồ từ đây đoạn tuyệt, sau khi trở về, Yến Như Vân không còn là đệ tử Vân Tiêu Phong.

Ba năm nay, hắn thường xuyên hồi tưởng lại một đêm ở khách điếm kia, mỗi một lần đều cảm thấy mình nói quá tuyệt tình. Hắn đã làm sư trưởng của người ta, phải có khả năng chịu đựng, huống chi, năm đó ngọn nguồn gây ra chuyện đó đều tại hắn, bởi vì tâm tư hắn rối loạn, liền giận dỗi đem đệ tử trục xuất khỏi sư môn, lòng độ lượng không khỏi quá mức nhỏ hẹp. Lại nhớ tới bộ dáng kinh hãi hối tiếc của Yến Như Vân ngày đó, Tề Tiêu càng cảm thấy, nếu như cuộc đời này thật sự không tìm lại được Yến Như Vân, ngày đó nhất định sẽ trở thành ngày mình tiếc nuối cả đời.

Lúc trước hắn bóp nát ngọc bội, Yến Như Vân nhặt lên dây đỏ nói hứa hẹn chưa hết, hiện giờ còn giữ dây đỏ này, hơn nữa hắn lại nói câu kia, phải chăng nói rõ…… Hắn cũng giống như mình, bỏ không được đoạn tình nghĩa sư đồ này?

Tề Tiêu thầm nói đi mẹ nó tới Vấn Kiếm Phong, hắn hối hận rồi, cùng lắm thì…… Hắn tự mình đến Vấn Kiếm Phong bồi luyện cùng Đỗ Kiếm Trì và đám đệ tử kia, hắn đã bị đâm tim đau khổ suốt ba năm, Yến Như Vân vừa mới trở về, nói thế nào cũng không muốn lại đẩy người đi ra, vì thế thuận nước đẩy thuyền, cũng trộn lẫn chút thăm dò, nói: “Ngươi là đệ tử Vân Tiêu Phong, phòng ở viện lạc đều trên Vân Tiêu Phong, đi Vấn Kiếm Phong làm gì?”

Yến Như Vân hơi dừng lại, nụ cười treo bên khóe miệng liền nở rộ, hắn cúi đầu, cầm tay Tề Tiêu đặt lên cái trán mình, giọng nói trầm thấp truyền ra: “Sư tôn nói phải, đồ nhi chỗ nào cũng không đi, vĩnh viễn, cùng với sư tôn ở trên Vân Tiêu Phong.”

Tề Tiêu luôn cảm thấy lời này có chút kỳ quái, nhưng cũng không tìm ra chỗ sai lầm gì, bỗng nhiên trên lưng truyền đến cảm giác mềm ấm, nửa bên bả vai run lên, hắn vội vã rút tay về, Yến Như Vân ngẩng đầu cười nhạt, mời Tề Tiêu cùng đi với hắn.

Sư đồ hai người không ngự kiếm mà đi bộ, trong lòng Tề Tiêu hoài nghi không thôi, vừa rồi là…… Ý niệm mới nổi lên trong đầu, hắn liền xua tan, thầm nghĩ: Chắc là ảo giác mới khiến hắn cảm thấy có hơi thở phun lên trên lưng mình.

Trở lại tiểu viện của Yến Như Vân, Lư Nguyệt và Lư Phóng lại hân hoan một phen, bọn họ thật không dám lỗ mãng, chỉ vây quanh Yến Như Vân nước mắt lưng tròng mà kêu “Yến sư huynh, huynh đã trở lại rồi”, Yến Như Vân cười móc từ trong túi trữ vật ra mấy bình đan dược công pháp đưa tặng, dắt theo Tề Tiêu, cùng tiến vào hậu viện.

Tề Tiêu đã lâu không tới nơi này, một là hắn tự nhận thời khắc khó chịu nhất trong cuộc đời chính là ở chỗ này, thật sự không muốn lại quay về, hai là Yến Như Vân mất tích, thay vì tới nơi này giống như tưởng nhớ người chết rồi tức cảnh sinh tình khóc lóc thảm thiết một phen, không bằng xuống núi tìm người sẽ thực tế hơn, lúc này bước chân vào trong viện, cảm xúc so với Yến Như Vân đại khái giống nhau như đúc.

Yến Như Vân nhìn về phía lan can chỗ cây hoa kia, tay ở bên hông chợt phất một cái, bội kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang lóe lên sau đó lại thu kiếm vào vỏ, chỉ nghe một tiếng cọ xát sàn sạt, cây hoa kia bị chặt sát gốc ngã rạp trên mặt đất.

Cánh hoa tung bay, như múa khắp trời, rào rạt rơi xuống đỉnh đầu và đầu vai của Tề Tiêu và Yến Như Vân.

Tề Tiêu giật mình, cả kinh nói: “Ngươi…… Ngươi chém nó làm gì?”

Yến Như Vân nói: “Đồ nhi muốn bắt đầu lại lần nữa, có chút đồ vật, không muốn giữ lại.”

Bắt đầu lại lần nữa? Bắt đầu cái gì?

Lư Nguyệt Lư Phóng hoang mang rối loạn mà chạy vào, vừa thấy cây hoa bị chém đứt, mặt lộ vẻ kinh hãi.

Yến Như Vân nhàn nhạt nói: “Đem cây hoa này bổ ra thành củi, đưa vào phòng bếp đi.”

Tề Tiêu liếc mắt nhìn cây hoa kia mà sững sờ, người ở bên cạnh bỗng nhiên tới gần, Yến Như Vân giơ tay lướt qua mấy chỗ trên đầu Tề Tiêu, lật tay vừa nhìn, lòng bàn tay đang nắm mấy cánh hoa.

Không cho Tề Tiêu kịp phản ứng, Yến Như Vân giữ chặt cổ tay của hắn, nói: “Sư tôn, người tới giúp ta chọn quần áo đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi