TỰ MÌNH ĐA TÌNH

Bách Lý Liên Giang phải xuống núi lịch luyện, chút khuyết điểm con người trên Vân Tiêu Phong cực kỳ ít ỏi vì thế khó mà che lấp.

Đệ tử các phong khác lúc đi ra ngoài sẽ có một đám đệ tử đi Đan Chu Phong lấy đan dược phù triện, một đám đệ tử đi Luyện Khí Phong lấy kì binh ám khí, lại thêm một đám đệ tử đi Thư Lâu sưu tầm điển tịch ký lục nói về bí cảnh lần này, Vân Tiêu Phong ngược lại tốt rồi, chuyện đột nhiên xảy ra, ngay cả đệ tử trông cửa của Yến Như Vân là Lư Nguyệt Lư Phóng cũng phải dùng tới, vậy mà vẫn lâm vào cảnh che bên trái thì hở bên phải vội đến gà bay chó sủa.

Tề Tiêu đi Luyện Khí Phong trở về, Yến Như Vân đi Đan Chu Phong, Lư Nguyệt Lư Phóng đi Thư Lâu, sau thời gian ba nén hương, ba nơi cùng tập hợp trên Vân Tiêu Phong. Tề Tiêu cởi túi trữ vật bên hông xuống, đem tất cả đồ vật để vào trong, tự tay đeo lên thắt lưng cho Bách Lý Liên Giang, vẫn luôn không yên tâm, lại đem những thứ mấy năm nay tích góp được ở Tu Chân giới toàn bộ móc ra, hễ là trong phạm vi hắn có thể sử dụng được, liền muốn nhét hết vào trong túi trữ vật, Đỗ Kiếm Trì nhìn thấy chỉ đành nhíu mày, hỏi: “Ngươi làm như vậy chẳng phải rất giống lão phụ thân đặt mua của hồi môn cho khuê nữ sao?”

Quả như Đỗ Kiếm Trì nói, Tề Tiêu thật sự là lấy tấm lòng của lão phụ thân vì Bách Lý Liên Giang chuẩn bị hành trang, rốt cuộc đây là lần đầu tiên Bách Lý Liên Giang một mình xuống núi, nếu có thể, hắn thật muốn thay thế Đỗ Kiếm Trì hộ tống Bách Lý Liên Giang đi bí cảnh thí luyện.

Nhưng…… Đỗ Kiếm Trì là người do Liễu Trang chọn, bất kể là tu vi hay là kinh nghiệm thực chiến, Đỗ Kiếm Trì hơn hắn không chỉ một bậc, để hắn mang đội ngược lại không thể nào ổn thỏa bằng Đỗ Kiếm Trì. Còn nữa, Bách Lý Liên Giang cũng không phải là vật trong ao, sớm muộn gì cũng có một ngày có thể sánh vai cùng với Yến Như Vân, hiện tại trói buộc người ở dưới cánh chim của mình, đó không phải là giúp hắn mà là hại hắn, bởi vậy, bất kể là mình lo lắng không bỏ được như thế nào, cũng phải đánh cược thả người ra ngoài một phen.

Không thể đi theo Bách Lý Liên Giang, cũng chỉ có thể bỏ ra chút công sức chuẩn bị đầy đủ cho hắn.

Đỗ Kiếm Trì đứng một bên xem đến đau đầu, ngăn Tề Tiêu lại, nói: “Được được, ngươi dứt khoát đem cả cái Vân Tiêu Phong bỏ vào luôn đi, cứ yên tâm, có ta ở đây, bảo đảm làm sao mang đồ đệ của ngươi đi thì làm sao mang hắn trở về, một sợi tóc cũng không thiếu!”

Tề Tiêu còn muốn thêm vào, bị Đỗ Kiếm Trì ngăn lại. Đỗ Kiếm Trì tay mắt lanh lẹ mà bắt lấy Bách Lý Liên Giang, ngự kiếm giống như chạy trốn rời đi.

Nhìn phi kiếm của Đỗ Kiếm Trì dần dần biến mất phía chân trời, Tề Tiêu vẫn còn nóng lòng không thôi, khoanh tay bất đắc dĩ mà thở dài một hơi.

Phía sau bỗng nhiên có người nói: “Sư tôn quá mức cẩn thận rồi.”

Từ lúc từ Đan Chu Phong trở về, Yến Như Vân đem đồ vật đặt trên bàn đá liền lui qua một bên, im lặng không lên tiếng nhìn Tề Tiêu bận rộn, hắn quá mức an tĩnh, thế nên Tề Tiêu tạm thời quên mất trong viện còn có người khác, đột nhiên nghe hắn lên tiếng, giật nảy mình, sau đó nghiền ngẫm lại lời hắn vừa nói, nhất thời nghẹn giọng.

Yến Như Vân nói: “Lúc ta xuống núi rèn luyện, cũng không thấy sư tôn quan tâm như vậy.”

“……”

Đó là bởi vì hắn biết Yến Như Vân là vai chính của quyển sách này, biết hắn nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, thậm chí giai đoạn trước còn biết mỗi lần hắn xuống núi đối mặt chính là cái phó bản nào.

Lời này không thể nói thẳng với Yến Như Vân, đành nói qua loa lấy lệ: “Đây là lần đầu tiên Liên Giang đi bí cảnh thí luyện, ta tất nhiên là không yên tâm, còn ngươi, ngươi có khi nào để cho ta lo lắng đâu?”

Ý của hắn là Yến Như Vân có tu vi cao, tính tình trầm ổn, không cần hắn nhọc lòng, không nghĩ tới Yến Như Vân lại lạnh lùng nói: “Sao sư tôn biết là ta không cần?”

Tề Tiêu chưa bao giờ nghe qua ngữ khí của Yến Như Vân như vậy, nhất thời ngơ ngác, không đợi cho hắn kịp phản ứng, Yến Như Vân đã nghiêng người dấu đi biểu tình, ảo não nói: “Là đệ tử lỡ lời, xin sư tôn chớ nên tức giận.” Dứt lời không muốn nói tiếp, vội vàng đi ra khỏi viện.

Yến Như Vân đi lần này chính là ba ngày.

Tề Tiêu ở trong lòng bấm đốt ngón tay đếm từng ngày, lúc này Đỗ Kiếm Trì và Bách Lý Liên Giang bọn họ chắc là đã đi được một phần ba chặng đường, hắn liên tục dặn dò hơn trăm lần sau khi Liên Giang bình an đến bí cảnh nhất định phải truyền thư trở về, lúc này chỉ đành ôm lòng thấp thỏm mà chờ đợi trên Vân Tiêu Phong.

Đây là bốn năm nay lần đầu tiên Bách Lý Liên Giang không ở bên cạnh hắn, toàn bộ Vân Tiêu Phong chỉ còn Lư Nguyệt Lư Phóng làm bạn với hắn.

Trước kia khi chưa thu Bách Lý Liên Giang, những lúc Yến Như Vân đi ra ngoài rèn luyện, chỉ cần bế quan mấy tháng là vượt qua, bây giờ trong lòng tựa như mọc đầy cỏ, đừng nói là bế quan, cho dù ngồi yên ổn một canh giờ cũng thấy khó khăn.

Trước kia mỗi lúc hắn tâm phiền ý loạn, đến Vấn Kiếm Phong so đấu với Đỗ Kiếm Trì một trận là có thể phát tiết bảy tám phần, hiện giờ Đỗ Kiếm Trì cũng không ở đây, hắn liền đi tìm Liễu Trang, tới Chiết Liễu Phong, từ chỗ Trì Ninh biết được Liễu Trang sau khi lưu lại thư tay sớm đã bế quan ngay trong ngày Bách Lý Liên Giang xuất phát, đành phải mất hứng quay về.

Bách Lý Liên Giang rời đi ngày thứ tư, Yến Như Vân trở lại Vân Tiêu Phong.

Ngày đó, Tề Tiêu đang đứng trên Vân Tiêu Phong xem sương mù dày đặc lên lên xuống xuống khắp Mê Vụ Sơn, sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Yến Như Vân ở phía sau hắn nói: “Sư tôn.”

Tề Tiêu cho rằng hắn trong cơn tức giận mới xuống núi, ngạc nhiên quay đầu lại, chợt thấy Yến Như Vân lộ ra vẻ mệt mỏi, vội đến gần hắn, hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

“Không có gì, chỉ là hai ngày nay vết thương cũ lại tái phát, có chút khó khăn.”

“Vết thương trên vai sao?” Tề Tiêu nhớ tới lần trước Yến Như Vân từng nhắc qua một câu, trong lòng không khỏi lo lắng —— rốt cuộc là dạng vết thương gì mới có thể lưu lại bệnh căn trên người Yến Như Vân? Trong nguyên tác Yến Như Vân chưa từng có vết thương như vậy, chẳng lẽ do hắn cải biến cốt truyện, làm cho cốt truyện phát sinh sự cố bên ngoài?

Tề Tiêu đưa tay ấn trên bả vai Yến Như Vân, muốn tra xét thương thế của hắn một chút, Yến Như Vân lập tức đè lại tay của hắn, nhìn về phía hắn, con ngươi hắc trầm, hỏi: “Sư tôn muốn giúp ta bôi thuốc sao?”

Lòng Tề Tiêu bởi vì một câu này của Yến Như Vân mà nổi lên gợn sóng ——

Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, lần này xa cách lâu ngày mới gặp lại, thái độ của Yến Như Vân đối với hắn thực sự có chút cổ quái, giống như……thân cận hơn trước kia rất nhiều.

Mới đầu hắn còn tưởng rằng mình nghĩ nhiều, chẳng qua là do nỗi lòng kích động sau ba năm không gặp gây ra, cũng giống như Yến Như Vân chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với Bách Lý Liên Giang, lần này vừa thấy mặt cũng ôm nhau một đoàn.

Nhưng, Tề Tiêu vẫn cảm giác được một chút không giống với trước đây, ví dụ như trước kia Yến Như Vân sẽ không cho phép hắn đi vào phòng của mình, sẽ không mặc quần áo do hắn đưa, sẽ không nói những lời như là rất cần hắn, càng sẽ không…… Dùng ánh mắt nặng nề mà chuyên chú để nhìn hắn như vậy.

Tim Tề Tiêu đập có chút nhanh, phút chốc thu tay lại, nói: “Lư Nguyệt Lư Phóng tỉ mỉ hơn so với ta.”

Yến Như Vân tiến tới nói: “Nhưng đồ nhi không nguyện ý để bọn họ giúp ta bôi thuốc.”

“Lúc trước ta giúp ngươi bôi thuốc, cũng không thấy ngươi có nhiều nguyện ý.” Ý tứ trong lời nói của hắn tất cả đều là muốn Tề Tiêu bôi thuốc giúp hắn, đầu óc Tề Tiêu nóng lên, một câu cứ như vậy liền nói ra.

Bầu không khí chuyển biến đột ngột, thân thể Yến Như Vân cứng đờ, mày nhíu lại, bàn tay dấu ở sau lưng siết chặt, xương ngón tay trắng như bạch ngọc, lòng bàn tay thấm máu.

Lời ra khỏi miệng, Tề Tiêu hận không thể bắt thời gian quay ngược lại, trầm mặc trong một cái chớp mắt, giải thích: “Ta nói đùa, ta giúp ngươi bôi thuốc.”

Huyết khí trong mắt Yến Như Vân dâng cuồn cuộn, miễn cưỡng cười một cái, nói: “Sư tôn không nguyện ý ta cũng không miễn cưỡng, tương lai còn dài, về sau……” Hắn nói chưa hết lời, mím môi, khóe môi cong cong, xoay người đi về phía tiểu viện của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi