TƯ NHÂN CẢNH KHUYỂN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

– Tần Vanh, bị tình nghi vào 9 giờ ngày 17 có liên quan đến vụ án tử vong ngoài ý muốn, mời ngươi cùng ta trở về điều tra.

Hắn vừa dứt lời, Tần Vanh cảm thấy cổ tay chợt lạnh, một chiếc còng tay chói lọi đã khảo lên.

Khóe miệng Tần Vanh thoáng động, như trước thấp giọng nói.

– Ngươi đang chơi cái trò gì vậy?

– Ít nói nhảm.

Lăng Tranh không phân trần túm lấy tay y, mọi người trong phòng đều bị chuyện này dọa cho trợn mắt há mồm, cằm của tiểu Quan hệ xã hội muốn rớt trước cửa, lúc này mới nghĩ đến việc nhào đến trước ống kính dùng thân mình che chắn.

– Ai, đây là hiểu lầm, hiểu lầm mà.

Thợ quay phim thân kinh bách chiến, lập tức trái né phải tránh, tránh quấy nhiễu đến hắn, tiêu điểm thủy chung tại hai người bọn họ mà quay. Lúc này mọi người đang xem trực tiếp đều thấy một màn – cảnh sát chi tinh bị bắt vì tình nghi với án mạng, màn ảnh lay động cùng với hiện trường hỗn loạn khiến cảnh sát dù giải thích cũng giống như giấu đầu hở đuôi.

Tin tức như tên lửa nhanh đến mức cả cảnh cục đều biết, tổ trọng án nghe tin thì chạy đến thì thấy đội trưởng nhà mình động tác thô lỗ bắt giữ hai tay bị khảo của Tần Vanh đẩy vào phòng thẩm vấn.

– Lăng, Lăng đội trưởng, tình huống gì thế này.

Tiểu lưu thấp thỏm hỏi đội trưởng đang từ phòng thẩm vấn đi ra, đổi lại lệnh điều tra dán trên ngực.

– Đi lấy về.

– Lấy? Lấy cái gì….

– Phàm là thứ gì khả nghi đều mang về hết cho ta!

Tiểu Lưu lần đầu tiên nhìn thấy một Lăng Tranh không còn lãnh tỉnh, biết chính mình nhiều lời cũng vô dụng, đành phải cất một bụng nghi vấn cùng với hai người vội vàng mà đi.

Chân sau Lăng Tranh bước đến, cạch một tiếng mở cửa phòng thẩm vấn.

Tần Vanh bất động thanh sắc ngồi bên bàn, chăm chú nhìn nhất cử nhất động của hắn.

– Đó là tin trực tiếp toàn quốc – trong giọng nói Tần Vanh không phải không có châm chọc – Ngươi lần này ngạo kiều có điểm quá rồi.

Tần Vanh đem hồ sơ thẩm vấn đặt lên bàn.

– Tên!

Tần Vanh không chịu nổi mà nhìn trần nhà.

Lăng Tranh như là làm cho có lệ, căn bản không cần y trả lời.

– Tuổi!

Tần Vanh thở dài, lắc đầu, quả nhiên nghe Lăng Tranh tiếp tục nói.

– Giới tính!

Lăng Tranh viết đến một nửa, cảm thấy có điểm không thích hợp, quả nhiên giương mắt nhìn vừa thấy khóe môi đối phương nhếch lên, ái muội cười. Hắn cảm thấy nụ cười này có một ý nghĩa sâu xa nào đó, cảm thấy xấu hổ vô cùng.

– Ngươi cười cái gì. – hắn nặng nề vỗ bàn, nụ cười người đối diện ngày càng sâu.

– Xin lỗi – y nâng tay che giấu tiếu ý, tác động đến còng tay phát ra âm thanh va chạm – Ta còn cho rằng Lăng cảnh quan đối với vấn đề này nhận thức sâu sắc……. Ngài tiếp tục.

Sắc mặt Lăng Tranh âm trầm lấy ra chứng cứ đầu tiên, hắn đem ảnh của Trần Cương chụp để lên bàn.

– Ngươi có nhận ra người này?

– Không biết.

– Nói thật!

– Ta chinh là nói thật.

– 9 giờ tối ngày 17, khoảng 10 đến 12 giờ đêm ngươi ở đâu?

– Ra ngoài tản bộ.

– Hơn nửa đêm mà tản bộ cái gì!

– Luật pháp nào cấm người buổi tối không được ra ngoài tản bộ? – Tần Vanh cúi thấp người – Ta cũng là cảnh sát a.

– Là cảnh sát mà người còn vi phạm pháp luật.

– Tản bộ so với ăn cắp, không biết cái nào mới là phạm pháp.

Lăng Tranh khắc chế cảm xúc một chút.

– Đừng tưởng rằng ngươi có thể uy hiếp được ta.

Tần Vanh nhún vai, nghiêng đầu.

– Ngươi tản bộ cùng ai? – hắn hỏi tiếp.

– Một mình.

– Không có nhân chứng cũng không có chứng cớ.

– Nghe ra chính là như vậy.

– Theo một nhân chứng vụ án cho biết, người tình nghi kia cao lớn, nhìn khoảng hơn một mét tám lăm.

Tần Vanh gật đầu.

– Hắn là đi bộ rời khỏi, chứng tỏ từ nhà hắn đến hiện trường rất gần, mà từ nhà trọ đến nhà của ngươi chỉ cần đi bộ mười phút.

– Ngươi đi rồi.

Thẩm vấn cùng ý tứ hàm xúc nồng hậu giằng co mấy hiệp, người bên phòng thẩm vấn cách vách lo lắng trao đổi ánh mắt. Hôm nay Lăng Tranh không như bình thường bọn họ quen biết, Lăng đội trưởng mà họ nhận thức là người thực bình tĩnh, giờ giống như một quả bom dễ phát nổ, chỉ cần Tần Vanh châm ngòi đốt.

– Bỏ đi, ngươi cái gì đều có thể không thừa nhận – Lăng Tranh không nhịn được nữa, đem bằng chứng ném trước mặt y – Vậy ngươi có thể giải thích một chút, vì cai gì mà tại hiện trường vụ án lại phát hiện vết giày cùng với vết giày của ngươi hoàn toàn trùng khớp?

Tần Vanh sửng sốt nhìn, cầm lấy bản báo cáo đọc một lượt, nhìn đến kết quả cuối cùng thì ngừng lại.

– Nghĩ ra không? – Lăng Tranh thấy rốt cuộc cùng hòa nhau một ván, âm thanh có chút đắc ý – Ngươi cùng nam nhân đã kết hôn trường kì kéo dài loại quan hệ cẩu thả kia, lại không biết trái tim người này có ẩn tật, dẫn đến khi đối phương chịu kich thích quá độ thì chết bất đắc kì tử. Sau đó ngươi dùng thủ pháp chuyên nghiệp thanh lý hiện trường rồi bỏ chạy, bởi thế vô ý bị thương nơi mắt cá chân, ta nói thế có đúng không?

Tần Vanh suy nghĩ một lát.

– Việc này quả thật rất thú vị…….

– Chuyện tới mức này ngươi vẫn không chịu thừa nhận? Vậy, được thôi, ta hỏi ngươi, chân của ngươi sao lại bị thương?

– Ta đã nói rồi, tối hôm đó đi tản bộ, trời tối quá không nhìn rõ đường.

– Ảnh chụp này là chụp ngươi phải không?

Tần Vanh đem xấp ảnh cầm lấy rồi nhìn, thoải mái thừa nhận.

– Đúng.

– Ngươi giải thích thế nào khi trong di động của nạn nhân có hình chụp của ngươi?

– Đây đều là ảnh chụp ta trên đài nơi công cộng tuyên bố gì đó, bât cứ kẻ nào cũng có thể tải về di động.

– Nhìn không ra người chết là fan của ngươi – Lăng Tranh nói móc.

– Fan của ta rất nhiều, nhưng không có nghĩa ta muốn vì bọn họ phụ trách hành vi cá nhân.

– Ngươi giải thích thế nào về vết giày ở hiện trường!

Tần Vanh trầm mặc một chút mới nói.

– Ta không thể giải thích. Ta không có xuất hiện tại hiện trường, ta không biết vì sao vết giày của ta lại xuất hiện ở nơi đó.

Lăng Tranh ngả người ra phía sau, bút cùng hồ sơ thẩm vấn ném lên bàn.

Tiếng đập cửa vang lên đúng lúc, Lăng Tranh trừng mắt nhìn y một cái, đứng dậy li khai phòng thẩm vấn.

– Lăng đội trưởng – Tiểu Lưu cẩn thận nói – Đã tìm qua, không có phát hiện thứ gì khả nghi cả.

Lăng Tranh không tin.

– Cái gì cũng không có?

– Thật sự không có, không tin ngươi có thể tự mình nhìn qua.

Lăng Tranh không tiếp thu đề nghị của Tiểu Lưu, mà dùng lực đẩy cửa phòng thẩm vấn, hai ba bước đi đến trước mặt Tần Vanh, một phen túm cổ áo y.

[Ape: suýt thì dịch nhầm thành ‘cởi áo y’ =))))))))))]

– Nói! Mấy thứ kia đâu?

Tần Vanh vì hành động thô bạo của hắn mà tỏ ra bất mãn.

– Ta không rõ ngươi đang nói cái gì.

– Còn chối? Trên người nạn nhân ngươi còn lưu lại vết thương gì đó, còn có ngươi dùng cái gì để trói tay hắn? Ngươi giấu đi đâu? Hay là đã vứt đi rồi? Lấy tác phong của ngươi mà nói, hẳn là đã tiêu hủy rồi đi?

Tần Vanh nhếch khóe miệng.

– Ta không biết người chết, cũng không có mấy thứ ngươi nói, nếu có thì…….

Y hơi hơi nghiêng người, lợi dụng Tần Vanh để tránh khỏi máy quay, dùng khẩu hình chỉ có hắn mới nhìn thấy được. ‘Buổi tối hôm đó, không phải dùng trên người ngươi sao?’

Lăng Tranh đầu tiên là sửng sốt, lập tức hiểu ngay y đang nói cái gì. Trong cơn giận dữ liền xoay người, một quyền đập nát máy quay, bốn phía tìm kiếm, cuối cùng chụp lấy ghế dựa duy nhất trong phòng thẩm vấn, giơ lên muốn ném về phía Tần Vanh.

Đang bên phòng theo dõi trông thấy một màn sợ hãi như vậy, nhanh như gió lao đến, sống chết lôi kéo Lăng Tranh.

– Lăng đội trưởng! Lăng đội trưởng, ngươi bình tĩnh một chút đi!

Tiểu Lưu cùng nhân viên cảnh vụ khác muốn đem Lăng Tranh bạo tẩu tha ra ngoài, lúc này có một người không nghĩ đến lại xuất hiện.

– Lăng đội trưởng – Tiểu Lưu vội vàng chạy tới – Muội muội của ngươi đến.

Động tác Lăng Tranh dừng lại, Tiểu Lưu bận rộn lo lắng muốn thừa cơ hội này đoạt hung khí trên tay hắn.

– Lăng Tiểu Tranh? Nàng tới làm gì?

Trả lời hắn là Tiểu Trương hộ tống Lăng Tiểu Tranh, nàng thở dốc, sắc mặt ửng hồng, vừa nhìn liền biết là vội vàng đến đây.

– Ca, ta xem truyền hình trực tiếp…… – Lăng Tiểu Tranh đi đến nắm cánh tay hắn.

Lăng Tranh lúc này mới nhớ tới muội muội vẫn là fan hâm mộ của kẻ mặt người dạ thú kia, bộ mặt xanh mét.

– Chuyện này không liên quan đến ngươi.

– Có liên quan! – nàng vội vàng phủ quyết – Tần cảnh quan không phải là người ngươi cần bắt.

– Ngươi làm sao biết?

– Bởi vì ta là nhân chứng của hắn!

Không khí tại hiện trường ngưng đọng vài giây, Lăng Tranh không xúc động, Tiểu Lưu cùng vị cảnh sát khác lặng lẽ buông lỏng tay.

– Ngươi nói cái gì? – Lăng Tranh khó tin hỏi.

– Ca – Lăng Tiểu Tranh nuốt nuốt nước miếng – Ngươi còn nhớ không, buổi tối ngày đó ta về muộn bị ngươi thấy, ta nói là cùng bằng hữu ra ngoài chơi, kỳ thực ta đã lừa ngươi.

Sắc mặt Lăng Tranh âm trầm.

– Ngày đó ta một mình ra ngoài, kết quả gặp vài kẻ xấu… – Lăng Tiểu Tranh cúi đầu, tỉnh lược những đoạn nguy hiểm – Khi ta chạy trốn gặp được Tần cảnh quan. Là hắn cứu ta, trên đường còn bị thương ở chân.

Lăng Tiểu Tranh gắt gao nắm chặt làm cho quần áo Lăng Tranh đều nhăn nhúm.

– Ta nhớ rõ, lúc đó là 9 giờ ngày 17, tin tức hôm sau ta cũng xem, lúc ấy chúng ta gặp chuyện không may cũng không phải cái khu kia.

Lăng Tranh trầm mặc một hồi mới hỏi.

– Vì sao hắn không nói?

– Hắn muốn ta báo nguy nhưng ta không chịu. Ta nói với hắn ca ca ta là cảnh sát. Nếu để ngươi biết rõ ta muộn thế này không trở về mà còn gặp chuyện không may, ngươi sẽ giết ta mất…….

Lăng Tranh khó chịu quay mặt đi.

Âm thanh Lăng Tiểu Tranh càng ngày càng nhỏ, thiếu chút nữa thì khóc.

– Sau đó ta nhờ hắn giữ bí mật, không cần đem chuyện này nói ra…….. Ta không nghĩ đến đã liên lụy hắn trở thành nghi phạm………

Tiểu Lưu cùng Tiểu Trương ở phía sau ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, cũng không biết nên khóc hay nên cười. Đội trưởng nhà mình lần này xem như vận lớn rồi, chuyện này huyên náo như vậy, làm không tốt có khi sẽ bị đình chức a.

Nội tâm Lăng Tranh phập phồng kịch liệt không ai biết. Một lát sau hắn lau nước mắt cho muội muội.

– Đi, ta đưa ngươi về.

o1

02

03

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi