TƯ NIÊN NHƯ NHĨ

Trương Tề ra khỏi phòng mạt chược, Trì Tranh đã lên xe, ngồi trên ghế phó lái nhắm mắt nghỉ ngơi. 

Trương Tề khởi động xe, nói: “Anh Trì, anh đừng giận. Tính cách Tiểu Ngật thế nào anh cũng biết mà. Từ lúc anh… Em ấy sống một mình bên ngoài cũng không dễ dàng…”

Trì Tranh phất tay, chớp mắt một cái: “Anh biết.”

Hắn làm sao mà không hiểu chứ. Một tay hắn nuôi Tư Ngật lớn, cũng là hắn chiều hư Tư Ngật. Đứa nhỏ này, tất cả những thôi bạo, tàn ác, quật cường, nóng nảy, phản nghịch đều do một tay hắn dạy thành.

Hai người chỉ kém nhau ba tuổi, lại trở thành người có ảnh hưởng lớn nhất cho đối phương.

Thanh quan khó đoạn chuyện nhà, Trương Tề nhìn nhìn hắn, bắt đầu lái xe: “Về nhà em trước đi. Tắm rửa rồi ngủ một giấc, em đã chuẩn bị đồ mới cho anh rồi.”

Trì Tranh vẫn nhắm mắt, dường như hắn đang cực kì mệt mỏi, giữa hai mày nhăn thành từng nếp rõ ràng, nói: “Không đến nhà chú, về nhà cũ.”

Nhà cũ nằm trong ngõ nhỏ của Phóng Mã doanh, chỉ là một gian nhà nhỏ, có một mảnh vườn nhỏ. Trong sâ trồng giàn nho, đến mùa hè lá xanh mơn mởn phủ kín vườn, vừa mát mẻ vừa thích mắt. Dưới giàn nho có một chiếc xích đu nhỏ, là hắn làm cho Tư Ngật. Đứa nhỏ như bánh giầy trắng mịn ngồi trên đó lắc lư, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười lanh lảnh.

Trì Tranh đứng trong sân nhìn giàn nho chết héo, trong nháy mắt huyết mạch như đông cứng lại, nghẹn không thở nổi.

Trương Tề bên cạnh lúng túng xoa tay, nói: “Anh Trì, xin lỗi. Em không biết mấy chuyện trồng trọt này, không để ý đến nó, nó…”

Trì Tranh không lên tiếng, từ trong túi tiền lấy ra hộp thuốc lá, Trương Tề lập tức bật bật lửa đưa tới.

Khói trắng bay lên che mờ gương mặt anh tuấn của hắn.

Ngoại trừ vật sống đã ngỏm, các thứ khác gần như không thay đổi. Đồ đạc trong nhà vẫn bày trí giống trước đây, trên bàn thờ còn ba nén hương chưa cháy hết.

Đây đều là công lao của Trương Tề. Từ khi Trì Tranh vào tù, người bên cạnh cũng tan tác rời đi, chỉ có một mình Trương Tề kiên trì tới quét dọn hàng tuần, đến tận ngày hôm nay.

Tất cả mọi thứ dường như chưa từng thay đổi, nhưng thời gian đã chạy được sáu năm rồi, Tư Ngật cũng đã hai mươi ba tuổi.

Trì Tranh đi một vòng, cứ thấy thiếu thiếu thứ gì đó. Hắn nhìn mấy tấm ảnh trên bàn mới phát hiện, bức ảnh hắn và Tư Ngật chụp chung đã biến mất.

Trương Tề sẽ không lấy đồ của hắn, hẳn là lúc Tư Ngật rời đi đã mang nó theo.

Đứa nhỏ cáu gắt này.

Trương Tề đi theo hắn, nói rằng anh em trước đây biết hắn ra tù, muốn tụ họp một lần nữa, coi như đi hóng gió cho khuây khỏa.

Trì Tranh ngồi trên giường gỗ, dập tắt điếu thuốc, híp mắt nói: “Không cần. Nói họ cố gắng sống cho tốt, quên hết mấy chuyện vớ vẩn trước đây đi. Ngồi trong tù khó chịu thế nào, anh biết rõ nhất.”

Mặc dù nói như thế, nhưng cũng không thể không ăn mừng. Trương Tề kê cái bàn ra cạnh giàn nho chết héo, mua hai két bia, mấy đĩa thức ăn. Anh nói, không cần gọi người khác, em cùng anh Trì uống vài chén.

Trì Tranh cười chạm cốc cùng anh.

Trương Tề kể chuyện bên ngoài cho Trì Tranh nghe, tiểu Lục kết hôn rồi, Đại Hoa làm việc trên công trường, cuộc sống tuy khổ cực nhưng vẫn đủ ăn đủ mặc. Bí Đao uống rượu gây sự, bị người ta chém một nhát trúng động mạch, không cứu được. Tiểu Ba Ba dẫn theo vài người đi về phía nam, đến giờ không thấy tin tức gì nữa. Còn có Thùng Lớn, Nhóc Béo, Cu Li, Tiểu Đồ, Bánh Trôi…

Tất cả anh em đều từng theo Trì Tranh diễu võ dương oai trong Phóng Mã doanh này, bây giờ nghĩ lại, Trì Tranh thậm chí còn không nhớ rõ mặt của họ.

“Còn chú?” – Trì Tranh châm điếu thuốc, nhả ra một vòng khói trắng, nói: “Nói chuyện của người khác rồi, sao không kể chuyện của chú?”

“Em cũng được”  – Trương Tề ngại ngùng túm tóc: “Em tích được ít tiền, mở một quán cơm nhỏ, mặc dù lãi không nhiều nhưng vẫn sống được tốt.”

Trương Tề nó đến đây đột nhiên dừng lại, đổi sang giọng điệu kiêu ngạo: “Trong mấy người ở đây, giỏi nhất vẫn là Tư Ngật. Em ấy bây giờ là giáo viên cấp hai, dạy trường  top đầu, môn hoá công, siêu chưa!”

Trì Tranh nghĩ một lát, gõ lên đầu Trương Tề: “Môn hoá học! Dốt!”

Trương tề vỗ đùi: “Đúng! Hóa học, dạy hóa học cấp hai! Đã dạy hơn một năm rồi, tốt lắm. Không ngờ thằng bé khó chiều khó bảo này lại làm giáo viên.”

Trì Tranh quả thực không ngờ tới điều này. Từ khi vào tù, hắn đã cắt đứt tất cả mọi liên hệ bên ngoài, không gặp người cũ sẽ không nhớ tới chuyện xưa. Sáu năm trời, hắn không nhận tiền của Tư Ngật, không lấy đồ Tư Ngật gửi, thậm chí không chịu gặp mặt cậu lấy một lần.

Hắn thẳng thừng vứt bỏ đứa trẻ hắn từng coi như bảo bối, mặc cậu tự sinh tự diệt. Cậu một mình bên ngoài, đau đớn khổ sở đến vỡ vụn, khó khăn lắm mới có dũng khí sống tiếp. 

Quá trình này chắc chắn rất khổ, cho nên, hắn không trách Tư Ngật hận hắn.

Hai kẻ to đầu này cứ một hơi thuốc, một ngụm rượu, coi chuyện cũ là món chính ăn cơm, cuối cùng say lăn ra đất, khập khiễng kéo nhau ngã sấp xuống giường. Trì Tranh cố nén đau đầu tìm hai tấm chăn, một cái của mình, một cái ném lên người Trương Tề.

Trương Tề ngáy to như sấm, thỉnh thoảng lại nói mớ: “Anh Trì về rồi, tốt quá! Tốt quá rồi! Không cần biết em có cái gì, chia hết cho anh một nửa! Mạng em là do anh Trì Cứu, cái gì em cũng chia hết cho anh!”

Đây là người anh em trung thành nhất của Trì Tranh, cũng là người duy nhất chịu ở bên hắn.

Trì Tranh nằm bên cạnh Trương Tề, hai tay đưa lên mặt xoa mạnh. Hiện tại hắn không cần gì, chỉ cần ngủ một giấc mà không mơ thấy Tư Ngật. Sáu năm này hắn đã mơ nhiều lắm rồi.

Trì Tranh vẫn mơ thấy chuyện cũ, trong mộng không thoải mái chút nào, mà Tư Ngật bên kia cũng chẳng khá khẩm hơn.

Cậu giận Trì Tranh, cố ý chơi trò cởi đồ chọc tức hắn. Không biết Trì Tranh có tức giận hay không, cậu đã bị cảm trước, không ngừng hắt hơi. Trong giờ học đám học sinh bên dưới cố ý lơ là, một tiết bốn mươi phút mà thầy Tư hắt hơi mấy chục lần, chúng biết thầy không có sức mà phạt mình.

Trì Tranh giận đến bật cười, bẻ một mẩu phấn ném lên đầu một học sinh gần đó, nói: “Đừng tưởng có ngoại hình xinh đẹp mà tôi không dám đánh em! Nhấc cái tay búp măng kia lên, mở sách giáo khoa tranh mười tám!” 

Tư Ngật khi còn ở Phóng Mã doanh coi trời bằng vung, bởi vì cậu có anh trai cưng chiều, ra khỏi nơi đó, tiến vào trường học, cậu lại biến thành người khác. Hào phóng, dí dỏm, nho nhã lễ độ, lại có gương mặt trời ban, không ai là không thích cậu. Mấy thầy cô có con em độc thân còn tranh nhau làm mai, nghe nói suýt thì đánh nhau sứt đầu mẻ trán, ầm ĩ một trận ra trò.

Tư Ngật không hề lắng chuyện cậu làm trong Phóng Mã doanh bị đồn ra ngoài, người đứng đắn sẽ không đến Phóng Mã doanh, không người đứng đắn không vào được ngôi trường trọng điểm này. Cuộc đời cậu, từ khi Trì Tranh bước vào tù đã chia ra làm hai phần, một sáng một tối. 

Nghĩ đến Trì Tranh, trong lòng Tư Ngật đại đau như đao cắt.

Tư Ngật vốn tên là Trì Ngật, ba cậu là Trì Viễn Quân, một kẻ khốn nạn ưa bạo lực. Lão hơn nửa năm không về, mỗi lần về đều đòi tiền rồi đánh người. Mẹ của cậu, Tư Tiểu Như, là người đàn bà nhu nhược, bị lão chồng vũ phu chặt một ngón tay đã thề rằng sẽ trả thù lão. Cái gọi là ‘trả thù’ thực chất chỉ là đổi họ cho hai đứa con, muốn để nhà họ Trì tuyệt hậu.

Trì Ngật theo họ mẹ, đổi thành Tư Ngật, Trì Tranh lại không chịu đổi, nói rằng Tư Tiểu Như rảnh rỗi kiếm chuyện.

Tư Tiểu Như không dám phản lại chồng, chịu mắng chịu chửi rồi trút hết lên con trai lớn. Bà dùng đủ cách đánh đập con mình, đá vào đùi, tát vào mặt, khóc lóc hò hét đánh liên hồi lên người Trì Tranh. Hắn không quan tâm, mặc mẹ mình muốn làm gì thì làm. Mãi cho đến một ngày, Tư Tiểu Như đánh Tư Ngật một cái, Trì Tranh túm lấy tay bà xô ngã xuống đất, lớn tiếng nói: “Được lắm, bà còn dám đánh trẻ con cơ đấy!”

Khi ấy Trì Tranh mới mười một tuổi, hắn vẫn còn là trẻ con.

Năm Tư Ngật mười hai tuổi, Tư Tiểu Như không chịu nổi cảnh sống không bằng chết này nữa, bỏ lại con, chạy trốn. Ác nhất là, bà ta ôm hết tiền trong nhà đi, bao gồm cả học phí mà Trì Tranh vất vả kiếm được.

Trì Tranh mười lăm tuổi ôm lấy Tư Ngật, vỗ vỗ lưng cậu, hắn nói, không sợ, có anh ở đây, không để em đói.

Trong phòng không bật đèn, Tư Ngật không nhìn thấy mặt Trì Tranh, cậu không biết trên gương mặt ấy cũng rất mờ mịt, lo âu.

Từ hôm đó trở đi, Trì Tranh gánh vác hết thảy trọng trách trên vai, nuôi gia đình, kiếm tiền, còn phải đối phó với người cha đẻ nghiện ngập bạo lực.

Trì Tranh học hết cấp hai thì nghỉ, dẫn theo đàn em náo loạn cả Phóng Mã doanh, dần dần trở thành lão đại nơi đây. Lại nói, khi ấy hắn cũng được coi là truyền kỳ.

Trì Tranh chịu mọi khổ cực trên đời, lại nuôi Tư Ngật không thua kém ai. Chi phí ăn mặc, ván trượt, xe đua, chỉ cần Tư Ngật thích, hắn sẽ tìm đủ cách chiều cậu. Hắn có thể không có học thức, cả đời hãm trong Phóng Mã doanh, nhưng Tư Ngật thì không. Hắn liều mạng giơ hai tay lên, chỉ muốn đưa Tư Ngật tới một nơi tốt hơn.

Trì Tranh đối xử với cậu tốt như nào, Tư Ngật đều nhớ kỹ. Cậu có thể không có mẹ, không có ba, nhưng không thể không có anh trai.

Bởi vì tình cảm quá sâu đậm cho nên không có cách nào tiêu tan, dù hai người đã sáu năm không liên lạc.

Nghĩ đến đây, đầu lại đau như búa bổ, thuốc giảm đau cũng vô dụng. Tư Ngật nằm trên giường, cắn chặt góc chăn, khổ sở cuộn người lại. Khoé mắt lấp lánh ánh nước, từ từ rơi xuống gối, để lại dấu vết mờ mờ.

Cậu nhớ tới sáu năm trước, Trì Tranh bị còng tay, bị cảnh sát ấn đầu vào trong xe. Cậu như người điên chạy theo sau, vừa chạy vừa khóc, liên tục gọi anh trai, từng tiếng gọi tan nát cõi lòng cũng không thể khiến xe dừng lại.

Xe chạy quá nhanh, cậu đuổi không kịp, ngã xuống đường. Đầu gối, khuỷu tay mài xuống mặt đường đầy sỏi đá, nhanh chóng biến thành vũng máu nhỏ. Cổ họng khóc đến khàn tiếng, đến khi không thể phát ra âm thanh được nữa, cậu há to miệng, ho ra một ngụm máu.

Cả đời này, cậu chưa bao giờ khóc khổ sở như vậy. Cả đời này, cậu chưa bao giờ chật vật như vậy.

Nếu không phải yêu điên cuồng đến vậy, nếu không phải khắc trong xương tủy như vậy, làm sao có thể hận đến như thế.

Cơn đau đầu càng lúc càng nặng, trên người đều là mồ hôi lạnh, thuốc giảm đau đã uống đến liều cao nhất, Tư Ngật lục lọi túi áo khoác treo bên giường, lấy ra ví tiền. Phía dưới thẻ ngân hàng giấu một bức ảnh, là hai thiếu niên đứng cạnh nhau, cười tươi.

Ngón tay Tư Ngật đặt lên mặt Trì Tranh, vuốt ve đôi môi hắn, nước mắt lại tuôn ra từng dòng, từng dòng.

Thuốc không thể giúp em giảm đau, nhưng anh có thể.

Sáu năm này không có anh, cuối cùng em cũng hiểu thế nào là sống không bằng chết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi