TỪ SCANDAL TRỞ THÀNH SỰ THẬT


Tiêu Ngụy Nhạc rõ ràng sửng sốt một chút, đang ngáp cũng thu hồi lại.
Trên mặt y vẫn treo nụ cười đầy nhiệt tình nhưng ý cười nơi đáy mắt lại đang không tự giác tiêu tán: “Sao tự nhiên lại hỏi cái này?”
Lâm Giác âm thầm hối hận, nhưng lại thật sự muốn giải thích cho Tiêu Ngụy Nhạc ở trước mặt Giang Du Sâm vì, cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục hỏi tiếp: “Chính là… Luôn cảm thấy trước giống như có chút hiểu lầm…”
Tiêu Ngụy Nhạc dùng con mắt màu nâu nhạt đánh giá Lâm Giác, nửa ngày sau, tinh quang nơi đáy mắt ảm đạm xuống.

Y rủ đôi mắt xuống, không để người khác lại nhìn được sắc thái trong đó.
“Không có hiểu lầm gì.”
Trong khoảng thời gian từ đó đến nay, đây là lần đầu tiên Lâm Giác nghe được giọng điệu lạnh lùng như vậy của Tiêu Ngụy Nhạc, thanh niên đột nhiên cởi xuống ngụy trang đã lâu dưới bề ngoài sôi nổi, lộ ra hàn băng đã tích tụ nhiều năm trong đó.
“Anh xác thực đánh người đại diện, cũng đánh trợ lý của anh, cứ như vậy đi.”
Nói xong câu này, Tiêu Ngụy Nhạc liền cúi đầu xuống, kéo mũ lưỡi trai trên đỉnh đầu xuống thật sâu, chơi điện thoại, không có ý muốn tiếp tục để ý tới Lâm Giác.
Trong lòng Lâm Giác lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ mình quá xúc động, vội vàng xin lỗi tiêu Ngụy Nhạc: “Thật xin lỗi, Nhạc Nhạc ca, em không cố ý nhắc đến cái này, em chỉ là, chẳng qua là cảm thấy con người anh thật sự rất tốt, không giống với tin đồn… Thật xin lỗi, thật thật xin lỗi, lại để anh nhớ lại chuyện lúc trước…”
Thân thể Tiêu Ngụy Nhạc rõ ràng cứng lại một chút, một lát sau, y thở dài, cởi mũ trên đầu mình ra.
“Được rồi, không cần nói xin lỗi, anh không có để ý, ” Ngữ khí của Tiêu Ngụy Nhạc rõ ràng nhẹ nhàng hơn không ít, nhưng càng giống là ra vẻ nhẹ nhõm hơn, “Kỳ thật cũng không tính là chuyện gì lớn, chính là trước đó cùng công ty quản lý phát sinh một chút mâu thuẫn nhỏ, đều đã qua rồi.”
Có thể ầm ĩ đến nỗi hủy cả thanh danh của Tiêu Ngụy Nhạc, khiến y hiện tại còn không thể tiêu tan, chắc chắn không phải chỉ là “việc nhỏ” có thể hình dung, nhưng Lâm Giác cũng hiểu rõ đây là nỗi đau Tiêu Ngụy Nhạc nên không tiếp tục hỏi nữa, chỉ nhẹ nhàng bả vai vỗ vỗ Tiêu Ngụy Nhạc: “Trôi qua là tốt rồi, đều là chuyện quá khứ, về sau đường còn dài mà.”
“Ừm, nhất định, “
Tiêu Ngụy Nhạc cười cười, cố ý đùa vui, “Nhạc ca của cậu vĩnh viễn là Nhạc ca của cậu.”
Lúc này Lâm Giác mới lặng lẽ thở phào, chỉ là chủ đề cũng tự nhiên không cách nào tiếp tục.
Hai giờ chiều, cũng là lúc ấm nhất trong ngày mùa đông, các học viên lại lần nữa đi tới phòng định sừng khảo hạch.
Một lần nữa trở lại nơi trang trọng lại nghiêm túc, đám người khó tránh khỏi có chút khẩn trương, Lâm Giác đan hai tay vào nhau, xoắn đến có chút đau.
Sau khi toàn bộ vào chỗ, Ô Khang Đức ung dung tiếp nhận tập kịch bản tiếp theo từ trong tay nhân viên công tác.
Kịch bản trong « Hí Cốt » sẽ luôn được thay đổi, sẽ căn cứ vào biểu hiện của các học viên ở tập trước mà quyết định hướng đi tiếp cho kịch bản, cho nên trước lúc Ô Khang Đức giải thích kịch bản, ai cũng không biết tiếp theo sẽ phát sinh cái gì.
Chung quanh yên tĩnh tới cực độ.
Ô Khang Đức hắng giọng một cái: “Khụ, trước khi giới thiệu kịch bản tập này cùng nhân vật ra sân, tôi còn có một việc muốn tuyên bố.”

Đám người hai mặt nhìn nhau, Lâm Giác phúc chí tâm linh, đột nhiên nghĩ đến gì đó.
Từ sau tối hôm qua, Tô Tinh Châu đã không còn xuất hiện, hôm nay khảo hạch định sừng cũng không có ở đây, Ô Khang Đức muốn tuyên bố cái gì, vô cùng rõ ràng.
Quả nhiên, Ô Khang Đức nhàn nhạt mở miệng: “Bởi vì một chút nguyên nhân cá nhân, Tô Tinh Châu chính thức rời khỏi tiết mục « Hí Cốt ».”
Lời của Ô Khang Đức vừa nói ra, các học viên ở đây đều khiếp sợ không thôi, Tiêu Ngụy Nhạc nhịn không được kêu thành tiếng: “Đi rồi?!”
Studio mưa đạn cũng cùng lúc đó nổ tung.
【??? Thật hay giả thế? Tô Tô đi rồi??? 】
【  Tôi còn đang khó hiểu sao livestream hôm nay không thấy được anh ấy】
【  Tôi rất thích cậu ấy,  sao đột nhiên đi thế TAT khó chịu 】
【  Đúng đúng tại sao phải đi a? 】
【  Tôi chính là vì Tô Tinh Châu đến đây, thôi không coi nữa 886* 】
[* 886: bye bye]

Các học viên tại hiện trường cũng đang nghi hoặc giống vậy, nhiễm Hiểu Hiểu nhịn không được hỏi, “Ô đạo, sao cậu ấy lại đi thế? Nguyên nhân cá nhân là nguyên nhân gì chứ?”
Đây cũng là câu hỏi chung của mọi người.
Lấy vị trí hiện giờ của bọn họ nhìn thì đây là một tài nguyên tốt.

Mà từ góc độ của tổ tiết mục, mặc dù bây giờ vẫn là giai đoạn phát sóng trực tiếp chưa biên tập, người xem không nhiều, nhưng view vẫn đang tăng lên, chỉ mới kết thúc Tập 1 đã có chút độ hot.
Thật vất vả mới được chọn, đi đến bước này, nói rời khỏi liền rời khỏi, thực sự không hợp với lẽ thường.
Ô Khang Đức đương nhiên biết các học viên đang lo lắng cái gì, đã sớm đánh bản nháp: “Yên tâm, chỉ cần các bạn nghiêm túc tham dự, đoàn làm phim sẽ không chủ động đào thải, về phần tô tinh châu, là việc tư của tổ tiết mục và cậu ấy, nhưng mọi người không cần lo lắng, đã giải quyết xong.”
Người đều quen thuộc ưu tiên từ góc độ của mình, đây đúng là vấn đề đám người lo lắng nhất.

Người như Tô Tinh Châu cũng có thể nói đi là đi, nếu là tiết mục tổ vô duyên vô cớ bắt bọn họ đi, làm sao bọn họ có nửa phần phản kháng?
Ô Khang Đức cam đoan như thế thành công trấn an cảm xúc của các học viên, hắn lại tùy tiện kéo vài câu, cái chủ đề này cũng hoàn hảo trở về, mà theo tiến độ quay chụp, Đạn mạc trong studio cũng rất nhanh yên tĩnh xuống.

Sau khi tuyên bố xong tin tức Tô Tinh Châu rời đi, Ô Khang Đức bắt đầu giới thiệu nhân vật ra sân trong tập này.
Bởi vì Tô Tinh Châu rời đi, phần kịch của nhân vật thái tử này cũng liền tự nhiên biến mất.
Sau khi an thần hương được mang đến Thái y viện, ngự y đức cao vọng trọng rất nhanh cho kết luận: Đây đúng là huân hương có độc, không chỉ không thể an thần, sẽ còn tăng thêm hao tổn cho nguyên khí.
Từ trước đến nay Hoàng đế vẫn luôn tín nhiệm ngự y, cũng bởi vậy giận tím mặt, không chỉ phế bỏ danh phận thái tử, mà còn đem hắn đi đày biên cương, không được bước vào Trung Nguyên nửa bước.

Nhược Trúc là đồng phạm với thái tử, trước đó vốn nên trực tiếp bị xử tử, hành hình, nhưng là tiểu Hoàng tử lại cứu mạng của nàng.

ngôn tình sủng
Tiểu Hoàng tử chính là nhân vật kế tiếp phải ra sân.
Mẹ ruột của y lúc sinh ra y khó sinh nên đã mất, không có mẫu thân che chở, đương nhiên khó bước trong cung, nhiều lần suýt chết “Ngoài ý muốn”.

Vì để tiếp tục sinh tồn, y đành phải giả vờ như si mê y thuật, quấn lấy Hoàng đế để lão cho y bái ngự y làm vi sư, mỗi ngày đi theo bên người ngự y sắc thuốc viết phương mới miễn cưỡng giữ tính mệnh.
Tính tình Tiểu Hoàng tử trời sinh có thể chịu đựng, tính cách lãnh đạm nội liễm cho nên tổ tiết mục cũng chọn cách khác, thay đổi phương pháp bất ngờ để khảo hạch tuyển thủ.
Sau khi Ô Khang Đức giới thiệu nhân vật xong, Hoàn An Nhàn chen vào: “Trước khi bắt đầu vòng tuyển diễn viên, tôi nghĩ nên để mọi người làm tổng kết biểu hiện tuần đầu.”
Ánh mắt sắc bén của bà lướt qua từng người.
” Tiêu Ngụy Nhạc, ngoài miệng không đứng đắn, còn thích lười biếng, đến phiên người khác diễn cậu cũng không biết đi theo nhìn một ít sao?”
“Khuông Sách, mỗi ngày xụ mặt, giống như người khác thiếu cậu tám vạn, học không có học được cũng không lên tiếng, tôi biết tuần đầu cậu là vai quần chúng, nhưng đây chính là lý do cậu sa sút biếng nhác sao?”
“Còn có Lâm Giác, giống như Khuông Sách, mỗi ngày đứng thẳng tắp ở một bên, tính cách hướng nội chính là lý do sao? Có diễn viên nào không thể giao tiếp với người khác?”
“Còn có cái kia…”
Hoàn An Nhàn phê bình toàn bộ các học viên, ngữ khí nghiêm túc, ngôn ngữ sắc bén, thậm chí lựa ra rất nhiều khuyết điểm không đúng với tình huống thực tế, rõ ràng là tại cưỡng từ đoạt lý.
Cuối cùng, bà lạnh lùng nói: “Ô đạo vừa mới nói qua, chỉ cần các bạn cố gắng, đoàn làm phim sẽ không chủ động đào thải các bạn, nhưng các cô cậu thử ngẫm lại xem, đây gọi là cố gắng sao? Các bạn chỉ đến loại trình độ này sao?”
Tính tình Tiêu Ngụy Nhạc thẳng thắn, tại chỗ mặt liền nói ra: “Hoàn lão sư, ngài nói như vậy liền có chút không đúng rồi.


Tôi hơi lanh mồm lanh miệng một chút, nhưng tuyệt đối không liên lụy đến nửa phần tiến độ của đoàn làm phim đi? Cứu ca cùng Lâm Giác cũng thế, người ta vì đoàn làm phim mà chân cũng thương còn nói không cố gắng sao? Ngài còn muốn thế nào!”
Tiêu Ngụy Nhạc vừa lộ đầu, học viên khác cũng ẩn ẩn có dấu hiệu bất mãn, phòng khảo hạch nhất thời rối loạn lên.
Vừa mới trải qua chuyện Tô Tinh Châu rời đi, ai cũng sợ hãi kế tiếp đi sẽ là chính mình.
Lâm Giác vẫn ngồi tại nguyên chỗ, bờ môi chặt chẽ nhấp thành một đường, tay giấu ở ống tay áo lặng lẽ nắm chặt.
Ô Khang Đức bình thường tuyệt không phải người chua ngoa khắc nghiệt, nhưng cậu cũng không biết hắn vì sao đột nhiên lại nói ra kiểu lời nói đả thương này.
Tiếng huyên náo trong phòng Khảo hạch càng lúc càng lớn, mắt thấy không cách nào dừng lại, Ô Khang Đức lại đột nhiên cười lên ha hả.
Hắn khoát khoát tay, ra hiệu cho mọi người im lặng.
“Khụ, tôi muốn xin lỗi mọi người, vừa rồi chính là một trận khảo hạch của chúng tôi.”
[Sữa: Ngơ ngác ngỡ ngàng bật ngửa]
Đám người bị Ô Khang Đức lời nói làm ngơ ngác, nhìn qua lẫn nhau, nhất thời có chút không nghĩ đến.

Ô Khang Đức gọi nhân viên công tác tới, phóng xuất biểu hiện vừa rồi được ghi lại của chúng học viên trên màn hình, một bên giải thích nói: “Nhân vật Tiểu Hoàng tử này, đặc điểm lớn nhất chính là muốn có thể nhịn được thứ người khác không thể nhịn, mọi người có thể tự mình nhìn xem biểu hiện vừa rồi của mình.”
Hình ảnh mười mấy phút trước xuất hiện ở trên màn ảnh, Tiêu Ngụy Nhạc rống lợi hại nhất, những người còn lại cũng đều tức giận ồn ào theo, chỉ có mình Lâm Giác ngồi nguyên chỗ cũ, dù mặt có vẻ không cam lòng nhưng thần sắc vẫn như cũ tỉnh táo.
Ô Khang Đức cũng nghiêm túc nhìn xem cảnh chiếu lại, khi ống kính chuyển hướng đến Lâm Giác, trên mặt của hắn rõ ràng lộ ra đầy ý cười.
Kết quả đương nhiên là không có gì tranh luận, sau khi chiếu lại, Ô Khang Đức trịnh trọng giao kịch bản của tiểu Hoàng tử cho Lâm Giác.
Lâm Giác cũng không nghĩ tới khảo hạch hôm nay vậy lại là như vậy, ngất ngây kí tên của mình lên kịch bản của tiểu Hoàng tử bên, một lúc lâu sau vẫn không chậm lại
Đĩa bánh từ trên trời rơi cũng không dễ dàng tiếp nhận như vậy, khi cậu lật kịch bản ra xem, mới biết được thách thức của mình vừa mới bắt đầu.
Tiểu Hoàng tử nhìn như ngu dốt, nhưng chắc chắn không phải không tranh quyền thế, dã tâm của y cũng không nhỏ hơn người khác: Y nhìn thấy Hoàng đế bất tài vô năng, hoang dâm vô độ, y muốn thay lão giành lấy giang sơn, nắm chắc vận mệnh của mình, cũng giải cứu bách tính ở trong nước sôi lửa bỏng.
Nhưng y cũng rất mâu thuẫn, triều đại thay đổi không miễn được đánh trận tử thương, nhưng nếu tiếp tục bỏ mặc, bách tính vẫn tiếp tục khổ không thể tả, y không tìm thấy sách lược vẹn toàn.
Y có một trái tim bác ái thương cảm, nhưng lại sinh tồn ở hoàng cung lòng lang dạ thú lạnh lẽo nhất.
Nhân vật mâu thuẫn như thế, bối cảnh rắc rối phức tạp, so với pháo hôi chỉ dùng để phụ trợ nhân vật chính trước đó Lâm Giác diễn thì y là chân chính có máu có thịt.
Lâm Giác học qua không ít khóa chuyên ngành, trong đầu có kiến thức lý thuyết, biết muốn diễn tốt một nhân vật thì phải để cho mình trở thành y, cảm nhận nhân sinh của y.
Nhưng nói dễ ngồi dậy khó, kinh nghiệm thực chiến của Lâm Giác ít đến đáng thương.

Đây cũng là đề tài cổ trang, thậm chí ngay cả lấy tài liệu hiện đại làm cũng không dùng được khiến cậu nhất thời không biết nên bắt đầu từ chỗ nào, hoàn toàn không cách nào xây dựng liên hệ giữa mình và nhân vật.
Mãi cho đến khảo hạch kết thúc, tất cả mọi người thanh tĩnh lại, vây ở một chỗ ăn cơm chiều, Lâm Giác vẫn như cũ cắn chặt bờ môi, một bộ dáng suy nghĩ sâu xa.

“Ài, nghĩ gì thế!”
Tay Tiêu Ngụy Nhạc lắc lắc trước mặt Lâm Giác mấy lần, Lâm Giác mới khó khăn lắm hoàn hồn, giương mắt nhìn về phía Tiêu Ngụy Nhạc.

Trước mặt cậu có một cái đĩa sạch sẽ và một bát cơm vừa mới lên còn duy trì hình dạng cũ, phần đỉnh tạo thành hình cung hoàn mỹ.
Tiêu Ngụy Nhạc cau mày: “Cậu làm sao thế? Không thoải mái à? Anh nhìn cậu thế nào cũng không động đũa.”
“Không có mà”, Lâm Giác vội vàng gắp chút đồ ăn bỏ vào trong chén, nước canh màu nâu nhạt mới chảy vào đáy bắt.

Cậu cười cười, “Em đang nghĩ đến lời kịch.”
Tiêu Ngụy Nhạc bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Được được, biết cậu khảo hạch thành công nên hưng phấn, nhưng cũng phải ăn cơm chứ, người là sắt, cơm là thép, không ăn cơm no sao có sức lực quay phim đây.”
“Ừm.”
Lâm Giác biết Tiêu Ngụy Nhạc là đang quan tâm mình, không muốn để y lo lắng nên ráng chống đỡ ăn chút gì.

Trong đầu vẫn đang không ngừng tự hỏi nên phác hoạ nhân vật tiểu Hoàng tử này như thế nào.
Tất cả mọi người rất quen nhau, ăn cơm cũng không kiêng kị gì, trong phòng bao cãi nhau, tất cả tin tức liên quan tới tiểu Hoàng tử đều quấn lại giống như cuộn len bị mèo cào, quấn trong ngực Lâm Giác khiến cậu hít thở không thông.

Đầu cậu ong ong muốn ngất đi, thực sự không nhịn được nữa, cuối cùng chỉ có thể mượn cớ rửa tay ra ngoài hít thở.
Qua một hồi lâu, Lâm Giác còn chưa có trở lại, Tiêu Ngụy Nhạc có chút không yên tâm, đang muốn ra ngoài tìm xem cậu thì đột nhiên Giang Du Sâm vẫn luôn lạnh lùng ngồi đó, có vẻ chưa ăn gì lại buông đũa xuống.
Nam nhân rút ra một tờ khăn giấy sạch sẽ lau tay, động tác lãnh đạm lại ưu nhã: “Tôi ra ngoài hít thở không khí một chút.”
Ô Khang Đức ngồi ở một bên có chút kỳ quái: “Anh cũng chưa ăn thứ gì mà, thế này mà no rồi?”
Giang Du Sâm khẽ vuốt cằm, không có giải thích ý tứ, “Mọi người từ từ ăn.”
Chân dài bước đi, anh nhanh chân rời phòng, lại không một chút dừng lại.
Lời Tiêu Ngụy Nhạc đang định nói ra đến khóe miệng bèn nuốt trở vào.
Cược hai cây que cay, Giang Du Sâm chắc chắn là đi tìm Lâm Giác.

Cơ hội tuyệt vời ở đây, y cũng không muốn làm bóng đèn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi