TỪ SCANDAL TRỞ THÀNH SỰ THẬT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Đến chỗ ăn cơm, dù cho đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn thấy những người bạn Giang Du Sâm nói tới, Lâm Giác vẫn không nhịn được giật mình.
Ngoại trừ Ô Khang Đức cậu quen kia, những người khác đều là nhân vật nổi tiếng trong giới, nói là hội tự đỉnh cao của ngành giải trí cũng không ngoa.
Hai người vừa vào cửa, Ô Khang Đức liền không nhịn được cười ra tiếng: “Tao đã nói rồi, người bận rộn như Giang thần sao đột nhiên lại hẹn chúng ta cùng nhau ăn cơm, hóa ra là có ý khác!”
Đám người không nhịn được cười ha ha, một người đàn ông mặc trang phục theo mốt, nhuộm đầu tóc bạch kim cười nói: “Đây là… Lâm Giác đúng không? Trước đó thường xuyên nghe cái tên này, hôm nay xem như được nhìn thấy người thật.”
Lâm Giác đương nhiên biết y, đây là đạo diễn nổi tiếng thế hệ trẻ trong nước – Trình Tu Minh.
Trình đạo tập trung vào những bộ phim thần tượng chuyển thể từ những bộ truyện nổi tiếng trên Internet, nhưng so với đạo diễn ẩu tả, bình mới rượu cũ khác, phim của y có phong cách rất độc đáo, rất nổi tiếng với khán giả.
Trong giới có câu nguyên tác có nát đến đâu mà đến tay Trình Tu Minh thì gạo cũng xay ra cám.
Lâm Giác chủ động đưa tay chào hỏi với Trình Tu Minh: “Xin chào Trình đạo, tôi là Lâm Giác.”
Trình Tu Minh tùy ý ừm ừm hai tiếng, rất nể mặt mà nắm tay cậu..
Giang Du Sâm giới thiệu Lâm Giác cho đám người, sau đó đưa cậu đến ngồi bên cạnh Ô Khang Đức.
Món ăn đẹp đẽ rất nhanh đã lên bàn, Ô Khang Đức cười hỏi: “Hai người đây cuối cùng là tu thành chính quả rồi?”
Lâm Giác nhất thời có chút không biết nên mở miệng như thế nào thì Giang Du Sâm bên cạnh đã thẳng thắn thừa nhận: “Còn đang theo đuổi.”
Nam nhân cười thản nhiên, hoàn toàn không cảm thấy cái này có gì phải giấu diếm: “Cho nên, các cậu phải cho tôi cơ hội biểu hiện một chút.”
“Biểu hiện thế nào?” Ô Khang Đức hỏi.
Trình Tu Minh cực kỳ hiểu ý, tùy tiện trêu đùa mái tóc bạch kim của mình: “Yên tâm đi Tiểu Lâm, tác phong của Giang thần nhà em giống như lão cán bộ vậy đó.

Mỗi lần chúng anh liên hoan chưa đến mười giờ đã trở về, không hề đụng vào rượu bai thuốc lá, cũng chưa hề dính tin đồn với người khác, tuyệt đối là đàn ông tốt nhị thập tứ hiếu*.”
[* Nhị thập tứ hiếu (二十四孝): Nhị thập tứ hiếu là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp vào thời nhà Nguyên biên soạn.]
Trình Tu Minh đã nhắc đến, Ô Khang Đức cũng nhớ ra: “Không sai, người này chính là lãnh cảm, cho dù mày có đẹp hơn nữa, cậu ta cũng sẽ không thèm ngó tới đ.”
Một người khác nói tiếp: “Ài ài, sao mấy người lại có thể nói Giang thần không được? Tiểu Lâm em yên tâm, mũi Giang thần rất đẹp, ngón tay cũng dài, nhìn sơ qua có thể làm được!”
Đám người mày một lời tao một câu, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, cũng rất thân thiết, bất tri bất giác, chủ đề đi chệch với ban đầu càng ngày càng xa.
“Đúng rồi, nghe nói người càng cấm dục thì năng lực x càng mạnh, loại cấm dục tấm trăm năm giống như Giang thần chẳng phải là…”

“Ai nha, mày nói cái gì đó, mặc dù bình thường Giang thần rất lạnh lùng, nhưng trên giường nhất định rất dịu dàng!”
“Nhưng mà Giang thần không có kinh nghiệm gì, liệu có phá vỡ bầu không khí không ta? Có thể thân thể Tiểu Lâm sẽ không chịu nổi.”
“Cái này hả, thực hành nhiều là có kinh nghiệm, phải tin tưởng năng lực học tập của Giang thần chứ!”

Nghe bọn họ mồm năm miệng mười trêu chọc, mặt Lâm Giác bị đốt đỏ lên, lại nghĩ tới mấy cái loạn thất bát tao tiếng Nhật mình nhìn thấy trong siêu chủ đề, mấy cái muôn hình vạn trạng thiết lập và tư thế… Cậu xấu hổ hận không thể tìm một chỗ chôn mình xuống.
Mắt thấy bọn họ càng nói càng quá mức, còn Lâm Giác đỏ mặt đến sắp nhỏ máu, Giang Du Sâm mới nhàn nhạt ho nhẹ hai tiếng, mở miệng ngăn cản: “Nói một hồi nữa em ấy sẽ bị tụi mày dọa chạy mất đó.”
Đám người vẫn vẫn chưa thỏa mãn:
“Sợ cái gì, dù sao sớm muộn đều phải làm mà!”
“Làm sao? Mày thật sự không được đấy à? Nếu không sao không cho tụi tao nói?”
“Giang thần đừng sợ, chỗ của tao có thuốc nhỏ màu xanh*, khi nào cần cứ liên hệ với tao ha!”
[*: là thuốc trị rối loạn cương dương, hoặc bị liệt dương ấy =))]

“? Đẳng Đẳng, sao mày lại có thuốc nhỏ màu xanh, chẳng lẽ bình thường mày…”
“Cút mẹ mày đi!”

Trước bàn ăn hoan thanh tiếu ngữ, Giang Du Sâm có chút cúi đầu, bờ môi dán bên tai Lâm Giác, có chút bất đắc dĩ nói: “Thật xin lỗi, bọn họ nói đùa không có chừng mực gì cả, nếu em không thích…”
“Không có không thích!” Sợ Giang Du Sâm hiểu lầm, Lâm Giác vội vàng lắc đầu, đánh gãy anh.
Gương mặt Lâm Giác vẫn đỏ bừng, giống như là táo đỏ chín muồi, giọng nói mềm mềm, nhưng ngữ khí lại khẳng định: “Em… Không ghét…”
Cậu càng nói càng nhỏ, đầu dường như muốn vùi vào trong bàn.
Bề ngoài là vợ chồng ân ái, nhưng bên trong mỗi người một ngả, ví dụ như vậy cũng không hiếm thấy.
Giang Du Sâm muốn đưa cậu tới gặp bạn của anh, bất kể đối phương là minh tinh siêu sao nổi tiếng hay là đám người phổ thông, chỉ riêng việc “anh nguyện ý công khai quan hệ của hai người trước mặt bạn bè” cũng đã khiến Lâm Giác vui vẻ thật lâu.
Chí ít điều này nói rõ, anh thật sự để ý cậu.
Lâm Giác vẫn cảm thấy giữa cậu và Giang Du Sâm vẫn còn chút khoảng cách.

Thời gian cậu đơn phương quá dài, đến mức cậu thường sẽ có chút hoảng hốt, hoài nghi tất cả mọi thứ ở hiện tại đều không phải sự thật, còn Giang Du Sâm thì đang dùng sự dịu dàng duy nhất của anh từng chút một phá vỡ lớp vỏ đã đông cứng lâu ngày của cậu, khiến trái tim cậu cũng dần ấm áp đến nóng hổi.
Mắt thấy hai người dựa gần như vậy, Ô Khang Đức lập tức không hài lòng: “Ài, hai người các cậu, lén lút nói gì đó?”
Trình Tu Minh cười khẽ, khinh thường nói: “Tình lữ người ta nói thầm với nhau, cẩu độc thân như mày chen miệng làm gì?”
Lần này đến phiên Ô Khang Đức cười.
Sau lần đó, nể mặt hắn nên Giang Du Sâm cũng không làm gì Lãnh Gia Nghị, ngược lại là thái độ của Lãnh Gia Nghị đối với hắn rõ ràng không giống lúc trước, không còn là dáng vẻ chẳng hề để ý mà cũng sẽ thường xuyên hỏi một chút hắn có thích cái này không, có thích cái kia không.
Người bên cạnh vỗ vỗ Trình Tu Minh: “Trình đạo, mày khoan hãy nói, Ô đạo cũng thoát FA rồi, hiện tại trong này chỉ còn mình mày là cẩu độc thân thôi!”
Trình Tu Minh: “?”
Một người khác chen vào: “Đúng vậy, mày không biết hai ngày trước mông Ô đạo đau đến không đi được sao? Nó đã sớm tu thành chính quả với người nó thích rồi!”
[ Sữa: Ủa anh???]
Ô Khang Đức đang cười đột nhiên cứng đờ, hiếm khi ngượng ngùng: “Khục, cái kia, cũng không phải là không đi đường được…”
Trình Tu Minh: “…”
Là lỗi của y, là y kéo xuống chỉ số tình yêu và hôn nhân hạnh phúc của quốc gia.
Miệng Trình Tu Minh há rồi lại ngậm, rốt cục tìm lại được mấy phần mặt mũi, hỏi: “Sao mày lại ở dưới?”
Ô Khang Đức cười ngượng ngùng, nhưng trên mặt lại là ngọt ngào không giấu được: “Tao sợ em ấy chịu ủy khuất mà!”
Trình Tu Minh: “.”
Bị thồn cẩu lương vào miệng nữa rồi.
Cơm trưa ăn đến gần chạng vạng tối mới kết thúc, những người khác vẫn muốn đi hát, nhưng Giang Du Sâm mượn cớ muốn đưa Lâm Giác về nhà, đưa Lâm Giác đi trước một bước.
Lúc gần đi, mọi người lại không khỏi trêu chọc một phen.
Trình Tu Minh cười nói: “Thật đúng là lão cán bộ mọi người không thể đổ ngã!”
Ô Khang Đức liếc y một cái: “Người ta về nhà thân mật, mày thì biết cái gì? Đồ chó độc thân!”
Trình Tu Minh: “…”
Được rồi,  không cần y nói.

Lâm Giác bị bọn họ trêu đỏ bừng mặt, mãi cho đến ngồi vào xe, trên mặt vẫn còn nóng bỏng.
Tết qua đi, người xe ngoài đường cũng dần dần nhiều hơn, một cảnh tượng náo nhiệt lại an lành.

Lâm Giác nhìn chằm chằm ra ngoài cửa xe, không dám nhìn sang Giang Du Sâm.
“Đang suy nghĩ gì thế?”
Giang Du Sâm hỏi.
“Không, không có gì…”
Giọng Lâm Giác có chút trống rỗng.
Đại khái là bị trêu chọc nhiều qua, khiến cho cậu chỉ cần nhìn thấy Giang Du Sâm, lại không nhịn được liên tưởng đến những cái loạn thất bát tao kia.
Giang Du Sâm nhếch lên một chút ý cười, cũng không hỏi nữa.

Trong xe yên tĩnh trở lại, cảm xúc khô nóng của Lâm Giác cũng dần dần bình phục lại.
Xe rất nhanh đã dừng trước cửa nhà Lâm Giác.
Lâm Giác cởi dây an toàn, nghiêng đầu nhìn về phía Giang Du Sâm: “Vậy em đi trước nhé?”
“Chờ một chút.” Giang Du Sâm tắt máy, cũng mở dây an toàn.
Lâm Giác chớp mắt mấy cái: “Còn có chuyện gì sao?”
“Ừm, còn có một việc phải nói cho em, ” Giang Du Sâm trầm thấp ừ một tiếng, thân thể nghiêng qua, bờ môi dường như muốn áp vào lỗ tai Lâm Giác.
Bỗng nhiên khoảng cách của hai người gần lại khiến nhịp tim Lâm Giác đập nhanh, cậu lắp bắp hỏi: “Có… chuyện gì?”
Giang Du Sâm cười: “Anh đi thật đây.”
Lâm Giác: “!”
Có người cố ý phóng hỏa trong tim tôi phải làm sao bây giờ, có nên gọi 119 báo cảnh sát không T T
Giang Du Sâm nói xong, lại vuốt ve đầu Lâm Giác: “Gần đây anh sắp vào tổ, có thể thời gian theo đuổi em sẽ ít lại, đừng suy nghĩ nhiều nhé.”
Lâm Giác ngây ngất gật đầu, không biết là mình làm thế nào gật đầu, làm sao hồi phục, lại làm sao đi vào trong nhà.
Cậu đến phòng bếp, uống ừng ực một ly nước đá lớn, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Giác liền nhận được tin nhắn về chuyến bay của Giang Du Sâm, mà Trình Tu Minh cũng nhắn tin hỏi cậu có hứng thú tham gia thử sức bộ phim mới của y không.


Mặc dù không phải diễn viên chính, nhưng cũng coi như là một vai phụ quan trọng, so với những tên pháo hôi thượng vàng hạ cám không hiểu sao lại chết Lâm Giác từng diễn không cùng đẳng cấp. 
Đương nhiên Lâm Giác đồng ý, thế là cũng thu dọn đồ đạc lên đường.
Mặc dù ngoài miệng Lâm Thịnh Sâm nói bất mãn, nhưng vẫn yên lặng chuẩn bị kỹ càng đồ đạc cho con trai mình, lấp đầy cho cậu hai cái rương hành lý.
Một mình mang theo hành lý nặng trĩu, Lâm Giác có chút bất đắc dĩ, nhưng trong lòng cũng trĩu nặng.
Cậu biết, cậu không một mình.
Lần gặp lại Vu Hướng Dương thì đã qua một tuổi, người Vu Hướng Dương là điển hình cho câu: “Một ngày không gặp béo ba cân”.

Trên mặt đắp toàn thịt no đủ, đôi mắt hí đã nhỏ nay càng nhỏ hơn, sắp híp lại thành một đường nhỏ, nhưng tính lắm lời vẫn không thay đổi, trên đường đi cứ lẩm ba lẩm bẩm với Lâm Giác.
Thật vất vả mới đến được nơi thử sức, ở đây không cho trợ lý vào, nên cuối cùng bên tai Lâm Giác cũng thanh tịnh.

Cậu ngồi trên ghế, theo thường lệ mở Weibo muốn lướt siêu chủ đề một lát.
Bỗng nhiên Weibo đứng lại, dừng ở giao diện trắng một hồi lâu mới mở được, lúc tải nội dung cũng cực kỳ chậm.
Đột nhiên mí mắt phải của Lâm Giác nhảy nhảy, đáy lòng dâng lên dự cảm bất thường.
Đợi đến khi Weibo tải xong, cậu vội vàng ấn vào thanh tìm kiếm, quả nhiên, bài # Tiêu Ngụy Nhạc quy tắc ngầm # đang treo ở vị trí đầu trên hotsearch.
Ấn mở Weibo, tin đầu là một đoạn video theo dõi mơ hồ của khách sạn, trong video có hai người, nhưng lại chỉ quay rõ mặt Tiêu Ngụy Nhạc, còn người kia chỉ lộ ra bóng lưng to con.
Trong video vài giây ngắn ngủi, có thể rõ ràng nhìn ra, Tiêu Ngụy Nhạc bị người kia đè chặt xuống, xé toang quần áo…
Người vạch trần chỉ nói là một lão đại nào đó trong ngành chứ vẫn ôm tì bà che nửa mặt*, không nói rõ người đó là ai, chỉ ngầm khẳng định rằng Tiêu Ngụy Nhạc có thể trở lại hoàn toàn là công lao của người kia.]
[ *Ôm tì bà che nửa mặt (抱琵琶半遮面): ẩn dụ chỉ sự mập mờ, mơ hồ, không rõ ràng, không lộ hết mọi thứ.]
Có người vạch trần, lại thêm video làm bằng chứng, dưới bình luận toàn là tiếng mắng chửi.
【  Lúc đầu xem « Hí Cốt» rất có hảo cảm với cậu ta, không ngờ là dựa vào quy tắc ngầm đi lên 】
【  Có gì nói đó, lúc trước lúc cậu ta đánh người tôi đã thấy đây chẳng phải thứ tốt gì 】
【  Có bạo lực khuynh hướng thì đi bệnh viện tâm thần giùm, đừng có làm ô nhiễm ngành giải trí có được không? 】
【  Đúng vậy, buồn nôn 】
【  Thoát fan[ tan nát cõi lòng ][ tan nát cõi lòng ] 】
….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi