TÚ TÀI GIA TIỂU KIỀU NƯƠNG

Một hồi sau Tống Tân Đồng mới phát hiện trong rổ có hai mươi cái trứng gà.

“Tỷ, người lại mua trứng gà?” Đại Bảo không đồng ý nhìn nàng, “Mỗi ngày trong nhà đều có thể nhặt ba cái, thế nào tỷ lại đi mua đây?”

“Không phải mua.” Tống Tân Đồng nói.

Tiểu Bảo kinh ngạc: “Đó là trộm?”

“Đệ miệng chó không thể mọc ngà voi!” Tống Tân Đồng gõ đầu Tiểu Bảo, “Cái này là người khác đưa!”

“Vì sao đưa trứng gà cho chúng ta?” Đại Bảo rất nghe lời Tống Tân Đồng, sớm biết những lời không có công không hưởng lộc.

“Tỷ đưa thức ăn cùng nấm cho bọn họ cho nên bọn họ sẽ đưa trứng gà cho chúng ta.” Tống Tân Đồng giải thích.

Tiểu Bảo lập tức nhận lấy nói: “Ân ân, có đến có đi, là hàng xóm tốt.”

Những lời này ban ngày Tống Tân Đồng đã nới qua với Tạ thẩm, bị Tiểu Bảo nghe vào trong tai, “Đúng đúng đúng.”

“Đó là hàng xóm tốt.” Tiểu Bảo cười hì hì.

“Được rồi, tỷ đã đun nóng nước trong nồi rồi, các đệ trước đi tắm đi.” Tống Tân Đồng đem hai cậu đẩy vào nhà xí phía sau phòng bếp, lại đốt cỏ ngải, “Tắm mau một chút.”

Thừa lúc hai cậu đi tắm, Tống Tân Đồng lại thu xếp nhà cửa lại một lần, chờ hai cậu tắm xong lại đi tắm rửa bản thân một lần, sau đó đem quần áo bỏ vào trong thùng nước, tính đem ra bờ sông giặt, thuận tiện lại bắt một thùng tôm hùm về, ngâm một đêm hẳn là sẽ càng sạch một chút.

Cặp song sinh đã tắm gội xong tóc rối bù đứng trong sân, nhìn Tống Tân Đồng đi ra ngoài cũng đi theo ra ngoài, “Tỷ chúng ta cùng đi đi.”

“Vậy ai giữ nhà?” Tống Tân Đồng hỏi.

“Tiểu hắc.” Hai cậu trăm miệng một lời nói.

Tống Tân Đồng cũng không lại ngăn trở, trực tiếp mang theo hai cậu đi đến bờ sông, nàng giặt quần áo xong liền đi vào rừng thì nhìn thấy hai đệ đệ trên tay cột vải bông, đang mò mẫm ở trong cỏ.

Tống Tân Đồng đi vào vừa nhìn thì phát hiện trong thùng ốc nước ngọt cùng tôm hùm đã đầy đáy thùng.

Sau khi Tống Tân Đồng gia nhập, tốc độ bắt tôm hùm càng lúc càng nhanh, trời nhanh chóng tối dần, đã chứa đầy một thùng.

Mang đòn gánh chậm rì rì về tới cửa thôn, trên đường đụng phải một nhà nông hộ vội lùa vịt nhà, còn có không ít thôn dân vội vã trở về nhà, có rất nhiều người Tống Tân Đồng đều chưa từng thấy qua, mọi người đều không chào hỏi lẫn nhau, chỉ là vội vã đi qua.

Ba tỷ đệ đi dọc theo con đường nhỏ cạnh dòng suối đi về nhà, chưa đi quá xa liền ngửi thấy một cỗ mùi son phấn thấp kém gay mũi, đến gần mới thấy Hoa Hỉ Thước mặc một bộ váy màu tím lẳng lơ đi về hướng cửa thôn.

“Ai yêu, đây không phải là tỷ đệ Tống gia sao, đây là đi đâu vậy?” Hoa Hỉ Thước vốn đã nhìn thoáng qua lạ quay ngược trở lại, hướng vào trong thùng của nàng nhìn lại, “Giặt quần áo về à?”

Tống Tân Đồng còn không kịp né tránh liền nghe bà ta nói: “Ai, ngươi bắt nhiều ốc nước ngọt vậy làm gì?”

Tống Tân Đồng vui mừng vì đã đem ốc nước ngọt để ở phía trên thùng nước, “Lấy về cho gà ăn.”

Hoa Hỉ Thước không có hứng thú lui về hai bước, che mũi làm như thập phần không thích mùi, ốc nước ngọt: “Hôm qua ta trong thị trấn ăn cái loại cỏ dại lúc trước các ngươi đào gọi là cái gì chiết bên tai đó, một mâm đều bán mấy chục văn, lúc trước có phải buôn bán lời không ít tiền hay không?”

Tống Tân Đồng nhìn bà ta một cái, không nói chuyện.

“Nghĩ đến hẳn buôn bán lời không ít, nếu không sao có thể đem bậc thiếu nợ trả hết đâu?” Hoa Hỉ Thước giả vờ thần bí nhìn nàng một cái, “Tửu lầu trên thị trấn có phải không cần của các ngươi hay không? Không bằng ngươi giúp ta đào là được rồi, ta cho ngươi một văn một cân, hơn cái giá lúc trước của ngươi không ít.”

Đáy lòng Tống Tân Đồng ha hả cười, “Không cần, trong nhà quá nhiều việc làm không được.”

“Ngươi cũng đừng có nói như rồng leo, làm như mèo mửa, một văn một cân đã là giá cao rồi, một ngày ngươi đào hai trăm cân cũng có hai văn, không thể mạnh hơn việc ngươi đến trên công trường bán canh rau xanh sao?” Hoa Hỉ Thước miệng đầy ngữ khí ban ơn, “Tự ngươi suy nghĩ kỹ đi, tiểu cô nương đừng nói như rồng leo, làm như mèo mửa, đứng núi này trông núi nọ.”

Hoa Hỉ Thước nói xong uốn éo cái mông liền đi tới cửa thôn.

Tống Tân Đồng ngạc nhiên: “…” Ai cho bà ta mặt mũi lớn như vậy?

Quả thật là cực phẩm a!

Trời tối đen như vậy trang điểm yêu dã thế kia cũng không biết đi chỗ nào.

“Tỷ.” Đại Bảo lôi kéo Tống Tân Đồng, “Bà ta thật là thối.”

“Thối.” Tiểu Bảo che mũi, “Đệ đều muốn hắt xì.”

Tống Tân Đồng cười cười, hai tiểu tử này còn dị ứng mùi hương không thành, “Đi, ta đi về sẽ không thối.”

Ba người vội vàng rời khỏi chỗ này, đi xa, mùi thơm phai nhạt, Tiểu Bảo mới cảm thấy mũi thoải mái hơn không ít.

Về đến trong nhà, Tống Tân Đồng đem tôm hùm cùng ốc nước ngọt tách ra nuôi, lại đem quần áo phơi lên, tùy ý chúng hưởng thụ tinh hoa nhật nguyệt, sau đó về phòng, nhìn chằm chằm hai đệ đệ đọc Tam tự kinh.

Trong tiếng học thuộc lòng, Tống Tân Đồng bắt đầu tính toán sổ sách mấy ngày nay, hôm nay đã mười một tháng sáu, tiền mấy ngày nay kiếm về đã đem tiền vốn mua thùng sắt lúc trước kiếm về, sắp tới bạc kiếm về được mỗi ngày trừ đi tiền vốn chính là toàn bộ lãi ròng.

Suy nghĩ một chút đều cảm thấy có đầu chạy a.

Tống Tân Đồng nghiêng đầu nhìn hai đệ đệ càng lúc càng đọc nhỏ giọng rồi dần dần ngủ, không khỏi cười cười, cả ngày chạy theo nàng không ngừng, có thể không khóc không làm khó đã là rất tốt rồi.

Còn thông minh như vậy, chưa từng thu thiếu tiền, chỉ tiếc cha cùng nương đã qua đời không nhìn thấy các cậu biết điều cùng thông minh như vậy, đáy lòng Tống Tân lúc càng thuận lợi, có nuôi dưỡng hai cậu khỏe mạnh lớn lên.

Ngày hôm sau, một ngày bận rộn lại bắt đầu.

Tống Tân Đồng vừa mới tiễn bước lão bản hàng thịt thì Tạ thẩm liền dẫn nhi tử sang đây, bước đi như bay đến, “Tân Đồng, thúc ngươi bọn họ chiều hôm qua đã ăn tôm hùm cùng ốc nước ngọt, đều nói nhắm rượu rất thích hợp. Chẳng qua, tối nay chúng ta liền làm luôn đi?”

“Ngay tối nay?” Tống Tân Đồng lau mồ hôi tay, “Ta đây cũng còn chưa chuẩn bị tốt hết tất cả đâu.”

“Cần chuẩn bị cái gì a? Ta để Đại Nghĩa mấy ca nhi bọn họ đi làm.” Tạ thẩm nói, “Hiện tại liền đi bắt tôm hùm cùng ốc nước ngọt?”

“Hiện tại không vội, quá sớm chúng vẫn còn đang trốn trong bùn không bò ra đâu.” Tống Tân Đồng chỉ vào chậu gỗ trong nhà mình, “Tối hôm qua lúc ta giặt quần áo đã bắt một ít về.”

“Đây không phải là có sao, ta đây liền xử lý cho ngươi a?” Tạ thẩm nói.

“Không vội, để buổi chiều lại làm đi, trong nhà có vài hương liệu không đủ.” Tống Tân Đồng nói, “Vừa mới nhờ lão bản đưa thịt thay ta mua, cũng phải sáng sớm mai mới đưa qua đây.”

“Ra vậy à, vậy hôm nay để hai người bọn họ giúp ngươi bắt về nhiều một chút.”

Hai người Tạ Đại Nghĩa lập tức nói: “Đúng đúng đúng, chúng ta giúp ngươi bắt rồi cũng giúp ngươi xử lý tốt, chẳng qua trong nhà còn có chậu gỗ lớn không? Có chỗ để làm sao?”

“Có, chút nữa thợ mộc còn có thể đưa qua đây hai cái chậu lớn, bắt tôm hùm trở lại liền để vào bên trong đi là được.” Tống Tân Đồng hôm qua đã đặt làm hai cái thùng đánh ngũ cốc, là dựa theo bộ dáng của loại thùng nông gia ở hiện đại dùng để đánh hạt kê các loại mà làm, chẳng qua hiện tại bị nàng lấy để tôm hùm.*

*Pen: Xin lỗi mọi người tại em sinh ra nơi thành phố luôn, chưa từng thấy ruộng đồng ngoài đời thực và ngu luôn mấy cái về nông nghiệp nên không thể hiểu để cung cấp thông tin về cái loại thùng này. Vị cao nhân nào biết thì phổ cập cho mình biết nhé.=]]

“Vậy chúng ta chút nữa sẽ đi.”

Tống Tân Đồng gật đầu, “Thẩm giúp ta rửa rồi thái rau, ta bắt đầu làm móng heo kho cùng chân gà.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi