TÚ TÀI GIA TIỂU KIỀU NƯƠNG

Phụ nhân bán món cay vẻ mặt đầy ý cười đi tới trước quầy của Tống Tân Đồng, nhìn dư lạ không ít nguyên liệu nấu ăn, đắc ý nói: “Ôi, sao còn lại nhiều như vậy a? Muốn ta nói, ngươi nên bán hai văn một bán giống như ta, bảo đảm bán được sạch trơn.”

Tạ thẩm lạnh mặt, mắng: “Lưu Kim Hoa không biết xấu hổ, ngươi cút xa một chút cho lão nương!”

“Hắc, còn không chi ta nói thật, Chu Hòe Hoa ngươi có xấu hổ hay không a.” Lưu Kim Hoa cũng không phải là kẻ ăn chay, chống nạnh liền mắng nhau với Tạ thẩm.

Tống Tân Đồng che mặt, trong Đào Hoa thôn mấy cái tên như Hòe Hoa, Kim Hoa, Hạnh Hoa, Đào Hoa thật quá nhiều.

Tạ thẩm càng không chịu thua, chỉ còn kém nhảy lên đánh người: “Ngươi học trộm phương pháp nấu ăn của Tân Đồng, còn có mặt mũi lấy ra bán sinh ý nhà chúng ta, ngươi có biết xấu hổ hay không!”

“Xời, thiên hạ chỉ có mình nàng biết nấu ăn sao, mặt ngươi thật là lớn, chính mình bán không được còn trách ta cướp sinh ý, cho là mình làm đồ ăn tiên ăn sao?” Lưu Kim Hoa hôm nay buôn bán lời một hai trăm văn tiền, đáy lòng rất cao hứng, không muốn chấp nhặt cùng Chu Hòe Hoa, “Ta lười kiến thức cùng ngươi, ngươi cả đời này cũng chỉ có thể làm trợ thủ giúp người nhóm lửa.”

“Ngươi…” Tạ thẩm tức giận đến phát run, cầm dao phay lên muốn đuổi theo Lưu Kim Hoa, “Lão nương chém chết ngươi.”

Lưu Kim Hoa vừa nhìn thì sợ đến chạy ngay đi.

Tống Tân Đồng vội đè Tạ thẩm muốn đuổi theo lại, “Thẩm, ngươi đừng tức giận, trước hít sâu một hơi, chậm rãi bình tĩnh trở lại.”

Tạ thẩm đem dao phay ném xuống tấm ván gỗ, “Trước đây chưa xuất giá đã cùng ta đối đầu, hiện tại con bà nó đã làm bà người ta vẫn cùng ta đối đầu, cái thứ đồ chơi gì!”

“Nhất định là bà ta đố kỵ ngươi.” Tống Tân Đồng nói lung tung trấn an bà.

“Đố kỵ ta cái gì? Ta không tiền lại không cháu trai.” Tạ thẩm thở ra một hơi dài.

“Thẩm ngươi đẹp ngươi bà ta nhiều, mặt bà ta đều là nếp nhăn, có chút rất khó coi.” Tống Tân Đồng an ủi nói: “Thẩm đẹp như vậy, thảo nào Tạ thúc mỗi lần ra ngoài làm việc chỉ cần ở gần đây dù trễ cũng phải chạy về nhà.”

Tạ thẩm ‘phì’ cười một tiếng, vươn tay điểm cái trán trơn bóng của Tống Tân Đồng, “Hay cho tiểu nha đầu ngươi, còn dám pha trò thẩm ngươi?”

“Cũng không phải, Đào Hoa thôn chúng ta ba bốn mươi phụ nhân, có ai thật dễ nhìn.” Hà nhị thẩm cũng nói.

Tống Tân Đồng còn không quên khen Hà nhị thẩm một câu: “Thẩm ngươi cũng dễ nhìn.”

“Ha ha ha, nha đầu này.”

Trong lúc cười đùa đã đem bầu không khí ủ dột thổi tan.

Tạ thẩm nhìn thức ăn trong nồi, “Còn dư lại không ít đâu.”

“Hay cho Tạ thúc bọn họ thêm một chút nữa đi.” Tống Tân Đồng cầm cái bát sâu múc hai bát ra, “Còn dư lại một ít cơm, chúng ta tập hợp ăn chỗ này đi?”

“Đi.” Tạ thẩm lập tức đi rửa bát nhỏ, mấy người đứng vây quanh tấm ván gỗ, ăn móng heo chặt sẵn cùng món cay, trái lại ăn được có tư có vị.

“Những cái lòng heo này ăn ngon thật, những thứ người ấy thật đúng là không biết phân biệt tốt xấu.” Tạ thẩm lại không nhịn được nói.

“Thẩm, các ngươi đừng lo lắng. Hôm nay các công nhân đi mua đồ ăn cay của các nàng cũng là vì tham tiện nghi, nhưng sau khi biết chúng ta để đủ nguyên liệu, sau này vẫn sẽ đến mua món lạ của chúng ta.” Tống Tân Đồng gắp chân gà kho cho mấy người, bắt đầu đùa giỡn nói: “Mau ăn mau ăn, khó có được ta hào phóng như vậy một lần.”

Ăn cơm no xong, mấy người mới chậm rì rì chạy về nhà.

Ở cửa thôn vừa lúc gặp được Thu bà bà kéo xe bò về

“Thu bà bà.” Cặp song sinh vội vã chạy về phía Thu bà bà, trong mắt cực kỳ hâm mộ con trâu nước phía sau bà.

“Đến đến đến, mau lên xe bò, bà bà mang các ngươi trở lại.” Thu bà bà đem cặp song sinh ôm lên xe bò.

“Bà bà, tốc độ của ngươi thật nhanh, thoáng cái liền mua được.” Đáy lòng Tống Tân Đồng cũng tràn đầy ngạc nhiên, lúc trước nàng đi thị trấn nhìn mấy lần nhưng cũng không có nhìn thấy có người bán trâu.

“Vận khí không tồi.” Thu bà bà vỗ vỗ con trâu nước tính tình ôn hậu, “Hôm nay vừa vặn gặp được một lão ông muốn bán trâu chữa bệnh cho cháu trai trong nhà cho nên ta liền mua được, trâu này vừa mới lớn, cũng mới một hai tuổi, chính là tuổi có thể cặm cụi làm việc tốt.”

Tống Tân Đồng cười cười, cũng không nhịn được vui vẻ thay Thu bà bà, xem ra mua trâu cũng cần duyên phận cùng vận khí.

“Vậy vừa lúc, ngày mai Tân Đồng liền dùng trâu nhà chúng ta kéo đồ đi đến công trường, ngày mau Hà gia đại tẩu các nàng cũng có thể dùng xe lừa kéo nồi đi đến công trường.” Tạ thẩm cao giọng nói

Hà nhị thẩm gật đầu, “Cũng không phải, cái này chính là vừa lúc.”

“Thẩm, Hà thẩm tử các nàng nhưng đều đã làm xong?” Tống Tân Đồng hỏi.

“Theo lời Tân Đồng ngươi, làm nhiều khẩu vị, có dưa chua thịt băm, trộn tương, còn có xương sườn cùng ruột già, bì lạnh cùng mì lạnh cũng làm xong, ngày mai là có thể kéo đi thử một lần.” Hà nhị thẩm lắm mồm nói.

Thu bà bà nhấp nháy miệng, cũng không nói gì, “Đừng đứng ở cửa thôn Hòe Hoa các ngươi không phải còn muốn rửa nội tạng sao?”

“Đúng đúng đúng, xem ta đã quên này.” Tạ thẩm vội nói, “Nhị thẩm Tân Đồng này, nếu không đem nồi niêu này nọ để lên xe bò của ta, ngươi trở về cất xe bò liền tới đây, chúng ta đem nội tạng cùng ốc nước ngọt càn dùng ngày mai rửa trước a?”

“Được.” Hà nhị thẩm biết Tống gia cùng Tạ gia bình thường thích đi con đường bên dòng suối cho nên cũng không có phản đối.

Mấy người Tống Tân Đồng đi dọc theo con đường bên bờ suối, cạnh đường có không ít ruộng nước, đã trổ bông non xanh um tươi tốt, nhìn rất xanh tốt, chờ đến tháng bảy, hẳn là sẽ được mùa đi.

“Ba mẫu ruộng nước này trước đây đều là của nhà các ngươi đầu, nếu như không bán thì tốt rồi.” Thu bà bà thở dài, “Tân Đồng, ngươi bây giờ cũng không thiếu tiền bạc, đem ruộng đất mua về đi, đồng ruộng thủy chung là gốc rễ của nông hộ chúng ta.”

Tống Tân Đồng thật đúng là không muốn mua ruộng đất, nha nha nói: “Nhưng ta không biết chăm sóc ruộng đồng.”

“Ngươi mua về đến sau này lại cho thuê là được, hằng năm còn có thể thu không ít lương thực, không thể so với ngươi mua lương thực ăn mạnh hơn sao?” Thu bà bà nói.

Tống Tân Đồng gật gật đầu, “Đến lúc đó ta sẽ nhìn xem có cái thích hợp hay không, có thì mua lại.”

Tống Tân Đồng đối với mấy mẫu ruộng nước không quá hứng thú, nếu như có thể buôn bán thành công, mua nhiều mấy chục mẫu cũng có thể.

Thu bà bà không biết ý tưởng của nàng, cho rằng nàng không tiện nói cùng người mua, nghĩ nghĩ nói: “Ngày khác ta nói một câu với nhà lão Khâu mua của nhà ngươi, dù sao bọn họ đi đứng bất tiện, nhi tử cũng chuyển đi huyện thành, nghĩ đến qua không lâu nữa cũng sẽ đi thị trấn.”

Tạ thẩm trái lại không có nghe nói: “Nương, sao người biết? Nhi tử nhà nàng lợi hại như vậy?”

“Hôm nay ta ở trong thành nhìn thấy.” Thu bà bà nói: “Con của hắn cũng không biết đụng phải cái đại vận gì, lại được quý nhân thưởng thức, buôn bán lời không ít tiền, nếu không năm ngoái đâu thể mua ba mẫu đất nhà Tân Đồng?”

“Đào Hoa thôn chúng ta cũng có người có tiền đồ như vậy.” Thu bà bà than thở.

Nhưng Tạ thẩm không ủng hộ, “Nương, xem người nói được lời này, hiện tại trong thôn không có người giàu có như Tân Đồng của chúng ta.”

“Cũng phải, Tân Đồng cũng là đứa bé tốt.” Thu bà bà cười híp mắt nhìn Tống Tân Đồng.

Bị khen đến không có ý tứ, Tống Tân Đồng lúng túng cười cười, “Cũng là vận khí ta tốt một chút mà thôi.”

“Vận khí tốt cũng là có bản lĩnh.” Thu bà bà nói xong lại mị mắt, “Ta xem ngươi thế nào cái gì cũng nói cho Hà gia? Lão bà tử nhà bọn họ nhưng rất khôn khéo.”

“Ngươi đừng cảm thấy Hà gia tiểu cô nương quan hệ tốt với ngươi, ngươi cũng liền đối tốt với người Hà gia, bị cái gì cũng đều nói ra ngoài.”

“Ta biết.” Tống Tân Đồng biết Thu bà bà là muốn tốt cho mình, cũng không có phản bác.

“Hà nhị gia tuy đối với ngươi không tệ nhưng chung quy dù sao cũng là tức phụ nhi, bọn họ không tự mình làm sinh ý còn tốt, nhưng bây giờ lại mở một sinh ý, ta sợ đến lúc đó các ngươi sẽ náo đến lục đục.” Thu bà bà nói.

Tống Tân Đồng cũng đã sớm tính đến khả năng này, nhưng sao có thể ngăn trở nhà người ta phát tài đi?”

“Bà bà các ngươi yên tâm, chúng ta đều phân chia rất rõ ràng, thẩm và Hà nhị thẩm cặm cụi làm việc cho ta, ta chia bạc cũng tính tiền công, cái khác đều là phân chia xem rõ ràng, đến lúc đó cũng không náo lên được.”

“Chẳng qua tiền công này cũng chia nhiều lắm.” Thu bà bà nói.

Tống Tân Đồng cười cười, “Không nhiều lắm, ta trừ ngao nấu các món ra cái khác cơ hồ không làm, mà thẩm bọn họ cơ hồ thay ta làm từ sáng đến tối, rất vất vả, ta cảm thấy hai thành là các nàng nên được.”

Muốn ngựa chạy lại không cho nó ăn cỏ, đâu có cái đạo lý này chứ?

Thu bà bà cúi đầu suy nghĩ nhìn nàng, nửa ngày sau nói: “Tân Đồng, ngươi càng lúc càng có chủ ý.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi